Giang Ngọc thần sắc lộ vẻ thâm trầm, thở dài một tiếng thả Vĩnh Ninh hoàng hậu ra, xoay người đưa lưng về phía nàng thì thầm:" Nhị Nhi, nếu như nàng đã nghi ngờ như vậy, vậy thì trẫm sẽ nói cho nàng biết là vì sao." Dứt lời, Giang Ngọc lại quay đầu, nhìn Nam Cung Tố Nhị nói: "Nàng cũng biết thân phận của hài tử mới sinh trong lãnh cung?"
Nam Cung Tố Nhị nhíu mày dựa vào bên cửa sổ, trong lòng có chút hoảng loạn, tuy nói nàng biết hài tử kia không có khả năng là của Giang Ngọc, nhưng lại sợ Giang Ngọc sẽ nói ra chân tướng.
Giang Ngọc thấy Nam Cung Tố Nhị không có tiếp lời, liền nói: "Hài tử kia là Đức phi sinh, không giả! Nhị Nhi, nhưng hài tử này là thân đệ đệ của nàng, là cốt nhục của tiên đế, là người kế thừa lý tưởng nhất của Nam Thống!"
Nam Cung Tố Nhị vừa nghe lời ấy, có chút kinh sợ, nàng từ trước đã nghĩ đến loại khả năng này, nhưng rồi lại cảm thấy không đúng, nếu như Đức phi thực sự mang long chủng, vì sao lại không dám để cho người khác biết?
Giang Ngọc nhìn ra nghi hoặc của Tố Nhị, nói: "Nàng hẳn là biết Đức phi từ sớm đã mang long thai, nhưng bởi vì tranh đấu trong cung, khiến thai nhi chết non trong bụng. Mà lúc nàng biết được bản thân lần nữa mang cốt nhục của tiên đế, trong cung lại đang gặp phải biến cố lớn, mà nàng cũng đang bị Vệ gia bức bách để, để bảo vệ hài tử này, nàng không dám để cho ai biết, sợ là lại sẽ hại đến hài tử chưa xuất thế...."
Nam Cung Tố Nhị lúc này có chút động dung, đôi mi thanh tú nhíu chặt, không giải thích được: "Nàng ấy tất nhiên không dám để người khác biết, vậy vì sao lại muốn cho nàng biết?"
Giang Ngọc nhìn ra Vĩnh Ninh có chút tin tưởng lời nàng, liền đến gần, nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Trẫm vốn cũng là không biết, ngày ấy vốn định thẩm vấn Đức phi, nhưng nàng ấy lại ngấy đi tại chỗ, trẫm liền truyền ngự y đến chẩn bệnh cho nàng ấy, là khi đó mới từ trong miệng ngự y biết được Đức phi đã mang long thai. Sau khi nàng ấy tỉnh lại liền đau khổ cầu xin trẫm giúp nàng ấy giấu diếm việc này, nói nàng ấy chỉ hy vọng cốt nhục của tiên đế có thể thuận lợi ra đời, chỉ cần có thể vì tiên đế lưu lại một tia huyết mạch, cho dù chết, nàng ấy cũng không hối tiếc!"
Nam Cung Tố Nhị có chút cảm động, ngẫm nghĩ Giang Ngọc nói cũng không phải không có lý, liền lẩm bẩm: "Nàng nói là thật sao? Không lừa gạt Nhị Nhi? Vậy, vậy hài tử thực sự là cốt nhục của phụ hoàng ta, thực sự là thân đệ đệ của Nhị Nhi?"
Giang Ngọc nhợt nhạt mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, gật đầu trả lời: "Trẫm có thể nào mang loại chuyện này ra nói đùa Nhị Nhi, chờ ngày nào đó Nhị Nhi tự mình đi nhìn tướng mạo của hài tử tất nhiên sẽ rõ ràng, nhưng, Nhị Nhi, chân tướng của chuyện này vẫn phải bảo mật, trẫm thực sợ có người sẽ gây bất lợi đối với hài tử này!"
Nam Cung Tố Nhị suy nghĩ một chút, nàng cũng không biết ai sẽ gây bất lợi đối với một hài tử mới ra đời không bao lâu, bất quá, sau khi trải qua lần cung biến này nàng đã trưởng thành rất nhiều, cũng nàng nàng hiểu rõ cái gì gọi là nhân tâm hiểm ác đáng sợ, cho nên nàng vãn gật đầu thỏa hiệp.
Khóe môi Giang Ngọc khẽ cong, nhân lúc Nam Cung Tố Nhị không chú ý, cúi đầu hôn nhẹ lên gò má phấn nộ của nàng, sau đó thoả mãn cười nói: "Thật ngoan, lúc này Nhị Nhi không giận trẫm nữa đi?"
Nam Cung Tố Nhị lấy lại tinh thần, thần sắc ửng đỏ đánh vào vai của kẻ mặt dày nắm tay nàng, gắt giọng: "Ai nói bản cung không tức giận, mau mau buông bản cung ra, bằng không nàng chờ xem..."
....
" Buông ra? Tốt lắm, vậy trẫm tuân mệnh là được!" Nói xong Giang Ngọc thay đổi thần sắc, cười xấu xa, hai tay lập tức luồn xuống dưới nách của Nam Cung Tố Nhị, nhất thời làm cho tiểu hoàng hậu phải buông bỏ rụt rè, hỉ hả khóc cười liên tục, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp cầu xin tha thứ trước vị đế vương kiêm phu quân của nàng, dùng đó cầu đình chiến...
Bởi vì triều đình thống trị đúng đắn, dân giàu nước mạnh, các mạch kinh tế ngày càng phồn thịnh, những quốc gia phiên bang đều biểu thị muốn đến chúc mừng tân tế của Nam Thống đăng cơ, dùng đó mưu cầu dựa vào Nam Thống về mặt chính trị, cũng thu được lợi ích vật chất tương ứng.
Loại biến hóa này không nghi ngờ gì là một loại tán thành vô hình đối với tân đế, cũng càng khiến bách tính ủng hộ vị tân hoàng đế trẻ tuổi đầy hứa hẹn này.
...
Ngày hôm đó sau khi bãi triều về điện, Giang Ngọc tâm tình rất tốt, tuyên tổng quản Tiểu Thanh cùng Giang Trí Viễn vào điện, nở nụ cười sáng lạn: "Tiểu Thanh, hôm nay là sinh thần một tuổi của Hạ Nhi, ngươi ở biệt uyển chuẩn bị một ít rượu và thức ăn, trẫm hiện tại muốn đi chúc mừng Hạ Nhi."
Tiểu Thanh chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu trả lời Giang Ngọc: "Bệ hạ muốn đến lãnh cung? Ngài, ngài không sợ hoàng hậu nương nương mất hứng?"
Giang Ngọc mỉm cười, cũng không ngại Tiểu Thanh nói thẳng, nói: "Trẫm cũng đã lâu không gặp Hạ Nhi, các ngươi không nên tiết lộ, Nhị Nhi sẽ không hẹp hòi như thế." Nói xong, lại quay đầu nói với Giang Trí Viễn đang đứng thẳng tắp ở một bên: "Chuyện đại điển sắp đến Trí Viễn còn phải dụng tâm nhiều hơn, đại điển lần này sẽ có sứ thần các quốc gia đến chúc mừng, vương triều không thể để mất thể diện, an toàn trong ngoài kinh thành càng phải lưu tâm nhiều hơn, đặc biệt là dư đảng Vệ gia, để tránh đám loạn đảng này quấy nhiễu đại điển của vương triều ta!"
Giang Ngọc nói xong, Giang Trí Viễn vội vàng cúi đầu trả lời: "Bệ hạ yên tâm, Trí Viễn nhất định làm hết khả năng!"
Giang Ngọc gật đầu, tuấn nhã mỉm cười với Giang Trí Viễn: "Trí Viễn làm việc, trẫm dĩ nhiên là yên tâm, trẫm biết trọng trách trên người ngươi không nhẹ, chờ xong việc này sẽ để ngươi nghỉ ngơi một đoạn thời gian..."
Giang Trí Viễn nhất thời bị nụ cười của Giang Ngọc mê hoặc, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, vội vàng cúi đầu trả lời: "Trí Viễn không cực nhọc, bệ hạ không cần lo lắng cho Trí Viễn...."
....
Mùa hè của phương bắc cũng oi bức mưa nhiều như phía nam, tuy là có mưa rào, nhưng lúc này biệt uyển lãnh cung lại có vẻ đặc biệt vui mừng náo nhiệt.
Bên cạnh cẩm trác, Giang Ngọc mặt đầy tiếu ý nâng chén uống rượu. Vệ Tử Yên ngồi ở một bên, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía vị tân đế dung quang rạng rỡ này, bàn tay vỗ nhẹ hài tử trong lòng, cười nói: "Xem nàng vui vẻ kìa, aiz, cũng chỉ có nhờ phúc của Hạ Nhi, nàng mới có thể nhớ đến chỗ ta ngồi một hồi, nếu không muốn gặp được bệ hạ quả thật là khó càng thêm khó!"
Giang Ngọc ánh mắt mỉm cười liếc nhìn Vệ Tử Yên một cái, đưa tay nâng chung rượu đến bên môi nàng, ý bảo nàng uống, nói: "Xem nàng nói kìa, gần đây quốc sự bận rộn, hôm nay là trẫm cố ý vứt bỏ quốc sự, đến mừng sinh thần của Hạ Nhi! Nàng còn oán trách trẫm!"
Vệ Tử Yên ánh mắt cũng là thoáng nhìn, đôi môi thoải mái đón nhận chung rượu Giang Ngọc đưa đến, mị khí ngửa đầu uống cạn, động tác lưu loát, cương nhu tương xứng, làm cho người ta phải thưởng thức một phen phong mạo của nàng.
Giang Ngọc ngửa đầu cười khẽ, nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Tử Yên, nói một tiếng thống khoái, trở tay tự rót đầy một chung, cùng uống cạn.
....