Sai Loạn Hồng Trần

Chương 134: Liên nhân



"Hồng Ngạn...." Giang Ngọc say rượu khẽ nheo đôi mắt mờ ảo nhìn Giang Trí Viễn bắt đầu rơi lệ trước mắt nàng, thì thào gọi tên Chúc Hồng Ngạn. Nàng giơ tay lên yêu thương lau qua gò má của Giang Trí Viễn, lau đi nước mắt rơi xuống, tựa hồ thanh tỉnh, lại tựa hồ nói mộng mà nỉ non: "Hồng Ngạn đừng khóc, đừng khóc...."

Thanh âm kia thâm nhập nội tâm, Giang Trí Viễn nắm chặt bàn tay Giang Ngọc đang lau nước mắt cho nàng, khóe môi khẽ cong, hài lòng nói: "Ta cho rằng bệ hạ từ lâu đã quên Chúc Hồng Ngạn ta rồi!"

Giang Ngọc khẽ nhíu mày, đưa tay kéo người trước mắt vào lòng mình, ôn nhu hôn lên trán Giang Trí Viễn, vẫn mơ hồ nỉ non nói: "Hồng Ngạn, Hồng Ngạn của trẫm đừng khóc, đừng khóc, đều là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta...."

...

Ôm ấp như vậy, ôn nhu như vậy! Là Giang Trí Viễn chưa bao giờ hy vọng xa vời có thể nhận được từ Giang Ngọc, mà nay lại chân thực sở hữu...


Men say dâng lên, Giang Ngọc nặng nề ngủ thiếp đi, chỉ để lại Giang Trí Viễn ý nghĩ thanh tỉnh, ngơ ngác nhìn người đã ngủ say, như mộng như ảo kích động không ngớt.

Lẽ nào đế vương của nàng căn bản không hề quên nàng? Lẽ nào nàng ấy không chỉ khôi phục ký ức, dĩ nhiên còn lưu giữ đoạn thời gian chúng sống cùng nàng....

" Ngọc...." Giang Trí Viễn cúi đầu hưng phấn, chậm rãi đến gần người ngủ say trên giường, đôi môi cẩn thận hôn lên, muốn lần nữa cảm thụ khí tức quen thuộc của người kia.

....

Các nàng đang làm gì?

Nam Cung Tố Nhị mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác sững sờ ở phú sau ngọc trụ, khó có thể tin mà trừng mắt nhìn hai người trên long sàng.

Hình cảnh trước mắt khiến nàng khó có thể chấp nhận, tuy rằng nàng vẫn cảm thấy quan hệ giữ hai chủ tớ này có chút ám muội, không giống tầm thường, nhưng chưa bao giờ thật sự phát hiện manh mối gì...


Mà nay một mực...

Nàng vốn định tìm Giang Ngọc chất vấn việc giữa nàng ấy cùng công chúa Liêu Quyết, nhưng đến Tu Tâm Điện lại nghe cung nhân bẩm báo nói Giang Ngọc say rượu đã đi nghỉ, liền hạ lệnh miễn thông báo, tự mình đi vào nội điện tìm Giang Ngọc. Cũng không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy hai người đang ôm hôn trên giường.

Một tiếng động rất khẽ, Giang Trí Viễn trở nên cảnh giác, quyến luyến ngẩng đầu rời khỏi đôi môi ấm áp phảng phất mùi rượu, lập tức đứng lên, tay trái nắm chặt trường kiếm, nhíu mày nhìn xung quanh, lại bỗng nhiên bắt gặp Vĩnh Ninh hoàng hậu đứng phía sau ngọc trụ cách đó không xa.

Giang Trí Viễn có chút khẩn trương, nàng không biết Nam Cung Tố Nhị đã đến được bao lâu, cuống quít quỳ một gối xuống hành lễ với hoàng hậu nương nương.

Nam Cung Tố Nhị âm thanh run rẩy nhìn chằm chằm Giang Trí Viễn, nói: "Ngươi, ngươi ở chỗ này làm gì?"


Giang Trí Viễn cúi đầu trả lời: "Bệ hạ uống rượu say, vừa rồi thần đỡ bệ hạ về nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi? Ngươi, các ngươi...." Vĩnh Ninh hoàng hậu sắp điên mất rồi, 'phu quân' của nàng không chỉ có quan hệ mờ ám với rất nhiều nữ tử, hiện tại, hiện tại còn cùng một một nam nhân có quan hệ!

Bầu không khí trong điện vô cùng xấu hổ, thời gian giống như ngưng đọng, chợt nghe người trên giường thì thào nói mộng: "Diễm Nhi đừng đi, Diễm Nhi..."

Giang Trí Viễn nghe Giang Ngọc ở trên giường nói mộng, trong lòng lại có một chút đau buồn, không biết bản thân rốt cuộc ở trong cảm nhận của nàng ấy chiếm vị trí gì, lẽ nào chỉ là chợt lóe mà qua sao?

Giang Trí Viễn ổn định tinh thần, cúi đầu nói với Nam Cung Tố Nhị: "Có nương nương chiếu cố bệ hạ, Trí Viễn xin cáo lui trước." Nói xong, liền nhanh chóng đứng dậy rời đi nơi xấu hổ này.
Nam Cung Tố Nhị không biết nên nói như thế nào, nhìn Giang Trí Viễn cấp cấp rời đi, lại nhìn về phía người say rượu hồ ngôn loạn ngữ trên giường, tràn đầy lửa giận không biết phải phát tiết như thế nào.

* * * *

Tia nắng ban mai buông xuống, Giang Ngọc chậm rãi tỉnh lại, ngồi dậy, thấy Nam Cung Tố Nhị nghiêm mặt ngồi ở bên giường, liền xoa huyệt Thái Dương hỏi: "Nhị Nhi, đã là lúc nào rồi? Không gọi không gọi trẫm dậy thượng triều?"

Nam Cung Tố Nhị liếc trắng Giang Ngọc một cái, đôi mắt sưng đỏ, ngữ khí bất thiện nói: "Thượng triều? Thượng triều cái gì? Các triều thần đều đang vội vàng chuẩn bị cho đại hôn của bệ hạ, làm sao có thời giờ quan tâm việc thượng triều a?"

" Đại hôn?" Giang Ngọc liếc nhìn Nam Cung Tố Nhị một cái, nàng hiện tại rất không muốn nghe hai chữ này, liền nâng tay áo xuống giường chỉnh lý quần áo, cả giận nói: "Đại hôn cái gì? Sau này đừng ở trước mặt trẫm nhắc đến việc đại hôn!"
Nam Cung Tố Nhị hừ nhẹ một tiếng, cũng không cao hứng đến trước bàn, ngồi xuống nói: "Không đề cập đến? Hừ, không đề cập đến thế nào được! Bản cung hôm nay chính là đang đợi bệ hạ ban chỉ để bản cung thay bệ hạ xử lý việc hòa thân giữa người và công chúa Liêu Quyết như thế nào?"

"Hòa thân?" Giang Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía hoàng hậu nương nương đang giận dỗi, đầu óc suy nghĩ những lời Nam Cung Tố Nhị nói, dường như đối với việc này tựa hồ có chút ấn tượng, hôm qua trên triều nhất thời tức giận dĩ nhiên hồ đồ thu công chúa Liêu Quyết vào hậu cung. Loại chuyện liên hôn giữa hai nước này không phải trò đùa, cái gọi là quân vô hí ngôn, sao Giang Ngọc nàng có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này.

Liên hôn, hừ, tất nhiên là không liên quan đến tình cảm, người trong thiên hạ có ai là nàng không thể cưới? Đại hôn, nàng muốn cho nàng ấy xem thiếu Nam Cung Diễm Giang Ngọc nàng vẫn có thể tiêu diêu tự tại.
Giang Ngọc nhắm mắt suy tư hồi lâu, chợt khẽ cười nói: "A, liên hôn là đại sự, liền do hoàng hậu dựa theo lễ nghi vương triều chủ trì toàn bộ đi!"

Nam Cung Tố Nhị vừa nghe Giang Ngọc nói xong, vỗ bàn cả giận nói: "Nàng, Giang Ngọc nàng thật sự muốn cưới công chúa man di kia?"

Giang Ngọc hừ nhẹ một tiếng, xoay người nói: "Quân vô hí ngôn, nếu đã đáp ứng, thì chỉ có thể phiền hoàng hậu thay trẫm xử lý thích đáng."

"Nàng, nàng..." Nam Cung Tố Nhị tức giận đến nói không ra lời, Giang Ngọc chết tiệt, thật quá đáng, Nam Cung Tố Nhị nỗ lực khống chế tâm tình, cả giận: "Giang Ngọc, nàng không nên quá phận! Nàng nói cho ta biết, nàng còn muốn cưới ai? Muốn nạp người nào? Là nam hay nữ? Giang Ngọc hôm nay nàng phải nói rõ ràng cho bản cung!"

Giang Ngọc tâm tình vốn là không tốt, lúc này đã không có tâm tình dỗ dành Nam Cung Tố Nhị, nhíu mày nói: "Hoàng hậu không phải muốn thay trẫm chia sẻ sao? Nàng chỉ cần làm tốt việc này, không mất quốc thể là được rồi, trẫm còn có việc, hoàng hậu về tẩm cung nghỉ ngơi trước đi!" Nói xong, liền phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại Nam Cung Tố Nhị đầy bụng oán giận, cắn môi thở dốc giậm chân.
....

"Trí Viễn?" Giang Ngọc từ trong triều trở về, gặp Giang Trí Viễn ở phía trước dự định xoay người rời đi, vội vàng gọi người lại, hỏi: "Trí Viễn đây là muốn đi đâu?" Hai ngày nay Giang Trí Viễn luôn có chút né tránh nàng, Giang Ngọc không hiểu nguyên do, có chút không hài lòng.

'Trí Viễn' nàng ấy gọi nàng là Trí Viễn, mà không phải 'Hồng Ngạn' như ngày ấy....

Giang Trí Viễn dừng bước, nàng vốn định trốn tránh nàng ấy, bởi vì nàng không biết phải đối mặt nàng ấy như thế nào, Giang Trí Viễn cúi đầu hành lễ với Giang Ngọc: "Tham kiến bệ hạ, thần đang chuẩn bị chuyện điều quân canh phòng trong buổi đại điển!"

"Nga?" Giang Ngọc gật đầu, lại không hài lòng hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi? Sao không thấy Trí Viễn đến đây bẩm báo?" Nàng đã quen Giang Trí Viễn mỗi ngày đúng giờ đến chỗ nào báo cáo công việc, hai ngày nay không thấy thân ảnh mặc sắc này, trong lòng dường như thiếu gì đó, cực kỳ khó chịu.
Giang Trí Viễn ngẩng đầu, nhìn vị đế vương trước mắt, miễn cưỡng mỉm cười, rồi lại cúi đầu cười khổ trong lòng, trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, hai ngày nay thần đều ở ngoài cung điều phối cấm quân phòng thủ ngoài thành, không kịp vào cung bẩm báo với bệ hạ."

Giang Trí Viễn thấy Giang Ngọc gật đầu không nói, biểu tình kia dường như đã hoàn toàn quên đêm say rượu hôm đó, quên nàng ấy đã ôm nàng, hôn nàng, gọi tên Chúc Hồng Ngạn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.