Ông Giai ngơ ngác nhìn Bạch Tri Cảnh, chỉ cảm thấy rất nhiều hình ảnh cùng hồi ức chồng chất lên nhau, làm cho lòng hắn một mảnh hoảng loạn. Bạch Tri Cảnh biết đánh đàn, cư nhiên anh cũng biết đánh đàn, hơn nữa còn vô cùng thành thục, vậy… bình thường người đánh đàn sẽ là anh sao?
Nghĩ lại, chính mình vội vàng nhận định Bạch Hạ là người đánh đàn không khỏi quá mức võ đoán, từ ngày đó hắn tuy rằng ở dưới lầu thường thường sẽ nghe được tiếng đàn dương cầm, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thực sự nhìn thấy người chơi đàn dương cầm là ai.
Ông Giai càng nghĩ càng kích động, đột nhiên đứng lên, khiến cho cái ghế lật ngược ra sau. Bạch Tri Cảnh bị tiếng vang lớn làm cho giật mình, động tác trên tay không tự chủ mà ngừng lại, mê hoặc nói: “Anh xảy ra chuyện gì vậy? Uống say rồi sao?”
Ông Giai ba chân bốn cẳng tiến đến, vội vàng hỏi: “Em… ý anh là, bình thường người đánh đàn dương cầm là em sao? Có phải em có thói quen mỗi ngày sẽ đánh đàn từ lúc sáu giờ đến bảy giờ không?”
Bạch Tri Cảnh nhìn bộ dáng khẩn trương của hắn có chút buồn cười, không tự chủ mà trêu đùa nói: “Nếu đúng thì sao, mà không đúng thì thế nào?”
“Nếu đúng, anh liền an tâm.” Điều này chứng minh rằng từ đầu tới cuối hắn chỉ thích cùng một người, chỉ có điều mọi chuyện lại bị nháo thành một sự hiểu lầm to lớn vô cùng tức cười.
“Còn nếu không phải, cũng không liên quan, hiện tại anh đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện.”
Bạch Tri Cảnh cười: “Quả thật không thể hiểu anh đang nói cái gì, bất quá người đánh đàn quả thật là tôi, Bạch Hạ là một thằng nhóc lười biếng, muốn em ấy ngồi đó mà đánh đàn trong một tiếng là điều không thể, cái mông của nó giống như không thể ngồi yên, luôn luôn uốn tới ẹo lui. Anh hỏi cái này…”
Bạch Tri Cảnh còn chưa dứt lời đã bị Ông Giai kéo một cái, ôm vào trong lòng ngực. Ông Giai cười nói: “Bạch Tri Cảnh, hóa ra là em, vẫn luôn là em, anh làm sao lại đần độn như thế a!”
Bạch Tri Cảnh nghe không hiểu những lời hắn nói, nhưng giờ khắc này anh lại bị Ông Giai ôm thật chặt, vẻ mặt ửng đỏ, thân thể cương cứng không dám động dù chỉ một chút.
“Anh nói lung ta lung tung cái gì vậy a?”
Ông Giai tâm viên ý mãn mà khà khà cười: “Không có gì, anh đang rất vui, thật sự rất vui nha.”
Những ngày sau đó, Bạch Tri Cảnh cảm thấy Ông Giai đối với mình quả thực tốt đến mức quá đáng, tuy rằng trước đây Ông Giai đối với anh cũng rất tốt, thế nhưng bây giờ sự quan tâm của hắn thường thường mang theo ám muội cùng thân mật. Có lúc Bạch Tri Cảnh cũng sẽ vụng trộm nghĩ, nếu như mình là nữ, vậy Ông Giai đối tốt với mình, quả thực giống như là đang đối tốt với tình nhân rồi.
Ý nghĩ này thực sự là đòi mạng a, làm hại anh liên tiếp mấy ngày khi đối mặt với Ông Giai đều cảm thấy không mấy dễ chịu, hơn nữa còn cảm thấy ngượng ngùng, mặt ửng đỏ
Những ngày trời mưa Ông Giai đến đón anh còn chưa tính, ngay cả khi khí trời sáng sủa mặt trời chói chang, hắn cũng sẽ hết sức ân cần mà tới tìm anh. Ngày nghỉ, nếu hai người không phải ở cùng một chỗ, thì sẽ là cùng nhau ra ngoài, hoặc là xem phim, hoặc là vừa dạo phố vừa mua đồ, cơ hồ có thể nói, tất cả thời gian rãnh rỗi bọn họ đều ở cùng nhau.
Loại tình huống không bình thường này, bắt đầu từ ngày lễ Giáng sinh đã được phát huy đến đỉnh điểm.
Vốn là bọn họ đã hẹn nhau vào ngày này, sẽ cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm. Nhưng không thể ngờ, từ khi Ông Giai thăng chức, hắn càng ngày càng bận rộn, cư nhiên vào đêm Giáng sinh lại phải vội vội vàng vàng đi công tác.
Ngay đêm đó, Ông Giai ở khách sạn gọi điện thoại cho anh, Bạch Tri Cảnh bất quá chỉ là thuận miệng than thở đáng tiếc, còn tiện thể thuận theo lời nói của hắn, nói câu “Anh bỗng nhiên không có ở đây, làm tôi thật nhớ anh nha”. Ông Giai liền giống như là phát điên, suốt đêm bay trở về gặp Bạch Tri Cảnh.
“Cốc… cốc…”
Bạch Tri Cảnh nghe thấy tiếng gõ cửa, mơ mơ màng màng đi mở cửa, khoảnh khắc kia khi nhìn thấy hắn, cả hai mắt anh đều trợn tròn cả lên.
Cuối cùng, bữa ăn đêm Giáng sinh của hai người liền đổi thành bữa ăn khuya. Bạch Tri Cảnh khi nhớ lại vẫn cảm thấy không thể tin được. Mãi cho đến lúc này, Bạch Tri Cảnh mới triệt để tin rằng, Ông Giai thật sự là đang theo đuổi anh.
Trên thực tế, lúc trước Bạch Tri Cảnh từng kết giao với một người bạn gái, thời gian hai người qua lại cũng chỉ có hai tháng. Vì anh xưa nay biểu hiện ra bên ngoài là vẻ lạnh nhạt, không đặc biệt để tâm đối với bất cứ ai, cho nên sau này nếu có người nào theo đuổi, anh đều sẽ cự tuyệt hết thảy. Nhưng bị đàn ông theo đuổi, đây lại là lần đầu tiên, nhưng kỳ lạ là, anh cư nhiên không cảm thấy buồn nôn, thậm chí… anh ẩn ẩn cảm thấy mình cũng có chút thích Ông Giai…
Hai người cứ như vậy, bình bình đạm đạm trải qua mấy ngày kế tiếp. Kỳ thực cũng chưa chắc không thể, ít nhất bây giờ hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng mà phụ nữ khi đã ngoài hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thì cha mẹ bạn bè bên người nhất định sẽ lo lắng không thôi. Còn đàn ông tới cái tuổi này vẫn chưa thành gia lập nghiệp, thì phần lớn đều sẽ bị kéo đi xem mắt.
Bạch Tri Cảnh đã từ chối rất nhiều lời giới thiệu bạn gái của đồng nghiệp cho anh. Nhưng lời giới thiệu của chủ nhiệm lần này quả thật anh không thể nào từ chối, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng mà đi đến chỗ hẹn. Vốn dĩ anh chỉ muốn ăn một bữa cơm, sau đó nói lời tạm biệt, nào ngờ nửa đường lại nhảy ra một tên Ông Giai. Hắn không nói câu nào, chỉ chen chúc ngồi xuống, điên cuồng mà tự gắp thức ăn cho mình.
Điều này làm cho nhà gái đặc biệt lúng túng, cuối cùng tất cả mọi người từ biệt trong không vui.
“Tên họ Ông kia! Anh cũng quá đáng đi? Một chút mặt mũi cũng không chừa cho tôi!” Vừa về đến nhà, cơn tức mà Bạch Tri Cảnh nghẹn cả buổi tối, lập tức được anh xả ra. Cái gì mà ôn nhuận toàn bộ đều bị anh vứt qua một bên, kỳ thực anh cũng là một người nóng tính, hơn nữa còn cực kỳ xem trọng mặt mũi của mình.
Sắc mặt của Ông Giai trước sau vẫn đen sì, chẳng khác than là bao. Hắn không nói một lời, leo lên ngồi xổm trên ban công, ngậm lấy một điếu thuốc yên lặng bắt đầu hút. Hắn cứ yên lặng như vậy, hút hết điếu này đến điếu khác.
Bạch Tri Cảnh bị bộ dạng xa cách kia của hắn càng làm cho anh khó chịu, anh liền đi vào nhà vệ sinh, cầm lấy bình xịt khử mùi không khí “Két” “Két” mà xịt loạn khắp nơi trong phòng. Sau đó anh “không cẩn thận” “Két” một chút, liền đem điếu thuốc đang được Ông Giai kẹp trong ngón tay tiêu diệt.
Ánh lửa đỏ thẩm không còn bập bùng nữa, mùi thuốc lá nồng nặc cũng dần dần bị hương thơm che lấp, cỗ chua xót trong lòng Ông Giai xoát một cái mà nổ tung ra, chỉ thấy hắn đột nhiên đứng lên, trừng mắt nói: “Bạch Tri Cảnh! Em đang làm cái gì vậy a!”
Bạch Tri Cảnh vô tội nói: “Tôi chỉ đang khử mùi hôi thôi mà”
“Khử mùi hôi đúng không?” Ông Giai ném điếu thuốc sang một bên, bỗng nhiên đưa tay kéo người đến trước mặt, sau đó cúi đầu, tinh chuẩn mà hôn lên môi anh, “Anh cho em khử!”
“A a…” Bạch Tri Cảnh ra sức đẩy hắn nhưng không thể nào lay chuyển được, mùi thuốc lá nhàn nhạt chậm rãi tản mác ra tại nơi môi lưỡi hai người quấn quýt. Ông Giai thật cẩn thận hôn anh, dường như hắn muốn hôn cho đến khi hai chân anh đều mềm nhũn.
Nụ hôn thật dài vừa kết thúc, Ông Giai cũng dần dần tỉnh táo lại, ôm lấy Bạch Tri Cảnh, trong lòng vừa thấp thỏm lại vừa bồn chồn.
Bạch Tri Cảnh hai má đỏ chót, đôi môi hơi sưng tấy vẫn hiện lên màu sắc mê người, Ông Giai ho nhẹ một tiếng, thật nhanh dời mắt đi. Bạch Tri Cảnh lúc này cũng không giãy giụa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Anh trừ thối cũng chỉ có thối, hôn tôi làm gì? Yêu tôi sao?”
“Phí lời! Nếu không yêu em vậy những việc mà mấy ngày nay anh làm rốt cuộc là để làm gì?” Ông Giai lập tức kích động, “Em rốt cuộc có lương tâm hay không? Hả?”
Ánh mắt của hai người cuối cùng cũng đối diện với nhau, khoảng cách liền trở nên vô cùng gần, cơ hồ có thể xem như là mặt dán vào mặt.
Hai má Bạch Tri Cảnh lại ửng đỏ thêm vài phần, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười nhàn nhạt: “Anh cuối cùng cũng chịu thổ lộ rồi nha…”
“… Cái gì?” Ông Giai trợn to mắt.
Bạch Tri Cảnh quay người rời đi, “Cái gì cái gì a.”
“Kia, vậy em có đáp ứng hay không a?” Ông Giai mừng rỡ theo sau, tức giận gì gì đó đều bị hắn quăng lên chín tầng mây, “Này, Bạch Tri Cảnh, em mau nói một câu đi! Có chấp nhận anh hay không? Hả?”
“…”
“Này, em mau nói!”
“…”
“A, cầu em hãy nói một lời làm cho anh hạnh phúc đi!”
“… Kỳ thực cũng có thể thử một chút.”
Cõi đời này e rằng không có cái gì vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, thế nhưng tương thủ bạch đầu vẫn là điều mà mọi người có thể theo đuổi, thử một chút thì có cái gì không thể đâu? Bạch Tri Cảnh nghĩ, anh nhất định sẽ không hối hận.
Còn đối với với Ông Giai, bây giờ hắn đã biết niềm hạnh phúc đến sắp chết là cái dạng gì rồi. Và hắn đã có thể cảm nhận được một phần của niềm hạnh phúc đó.