Cô gật đầu. Xe buýt dừng lại, mở cửa ra. Sau khi quẹt thẻ và tìm chỗ ngồi xong Hân Hân mới lên tiếng hỏi:
"Thế cậu có biết người tên David đó trông thế nào không?"
Nói đến đây Bảo Bảo mới nhớ ra người này nổi tiếng, giàu có, địa vị có, chỉ không biết mặt mũi thế nào. Ngay lập tức trong đầu cô vụt lên suy nghĩ nếu như anh ta cũng giống giới kinh doanh trong nước thì chắc chắn sẽ rất ấn tượng, vừa lùn, vừa mập lại có bụng bia. Cô quay sang nói với Hân Hân:
"Chắc là anh ta không muốn nhiều người biết diện mạo mình nên tớ không tìm thấy tấm ảnh nào trên báo mạng cả."
Hân Hân cười nói:
"Ta thật may mắn lắm rồi, chẳng phải chị Âu cũng ở đó mà. Không vần tốn tiền thuê khách sạn, ở nhờ nhà chị ấy luôn."
Bảo Bảo đặt vào tay Hân Hân viên kẹo cà phê rồi nói:
"Tớ nói với chị ấy rồi."
Hân Hân cười, khoát tay qua vai Bảo Bảo nói:
“Cậu đúng là ranh mãnh nha.”
Xe buýt dừng lại, Bảo Bảo và Hân Hân xuống xe, mỗi người đi về hai hướng ngược chiều nhau.
Vài ngày sau là đến ngày đi công tác nên Bảo Bảo và Hân Hân được cho nghỉ buổi chiều để chuẩn bị hành lí.
Lúc đi ra sân bay cũng không có ai tiễn, họ cứ thế vào máy bay. Hơn 5h bay họ đến nơi. Từ xa đã thấy Y Nhược đứng chờ. Hân Hân nhào tới ôm chị khóc, tay kéo hành lí xốc xếch. Bảo Bảo kéo hành lí đi theo sau. Cả ba đều bật khóc. Nhớ đến chuyện Tiêu Mặc hoặc chuyện gì đó mà chẳng ai biết.
Taxi dừng trước cửa, Y Nhược nói câu gì đó bằng tiếng Nga rồi cùng Bảo Bảo và Hân Hân lên xe. Nhìn qua ô kính cửa xe, những hình ảnh thoáng qua trông ảo diệu vô cùng. Từng nghe nhiều người kể rằng Nga rất lạnh, đó cũng là một trong những lí do Nga là một trong 10 quốc gia tiêu thụ rượu cao nhất thế giới. Chủ yếu họ uống Vodka để chống chịu cái lạnh ở đây.
Vừa đến đây một lát thôi má Hân Hân đã thấy lạnh rồi. Mặc dù đang là đầu mùa hè nhưng có vẻ thời tiết không ấm lên nhiều cho lắm. Y Nhược nhìn hàng cây xanh bên ngoài nói:
"Tiếc quá, nếu các em đến vào mùa thu chắc chắn sẽ kịp ngắm lá vàng rơi rất thơ mộng."
Bảo Bảo gật gật đầu, nói:
"Đúng là vậy, nhưng không sao. Lần này đến đây là mục đích công việc mà."
Y Nhược che miệng cười, nói đùa:
"Con bé này, cứ công việc mãi."
Taxi dừng lại trước nhà Y Nhược. Hân Hân bước xuống xe, thẫn thờ nhìn căn nhà lớn không thốt nên lời. Đã lâu Hân Hân chưa từng sống trong căn nhà lớn như thế này. Y Nhược đi trước, Bảo Bảo kéo tay Hân Hân đi vào. Chị Âu vừa đi vừa nói:
"Nhà chị được xây theo phong cách Pháp. Em thấy không, phía xa có mái vòm kìa." - Chị chỉ tay về phía Bắc rồi nói tiếp:
"Nếu các em muốn ở lại đây thì phải trả tiền đấy nhé!"
Hân Hân đánh nhẹ vai chị, nháy mắt nói:
"Bao nhiêu rúp(1) một đêm thế ạ?"
(1): Đơn vị tiền tệ của Nga.
Một người giúp việc từ xa đi tới, nói thầm vào tai của Y Nhược một câu tiếng Nga, cả Hân Hân và Bảo Bảo đều không hiểu. Y Nhược nói gì đó với cô gái kia rồi nói với Hân Hân:
"Em đi cùng cô ấy vào trong nhà nhé."
Bảo Bảo nhờ Hân Hân mang hành lí vào trong còn mình đi dạo quanh vườn nhà. Trên bức tường nhà đóng rêu xanh trên còn nở hoa đỏ rực nổi bật. Cô đưa tay chạm vào hoa chúng liền cụp xuống, hạt trong bầu rơi xuống lất phất như bụi. Cô đi sâu vào trong, nơi trồng một giàn hoa tử đằng xanh tím, mùi hương toả ra nét quý phái nhưng rất mộc mạc. Cô đứng giữa giàn hoa như đứng giữa thiên đường màu sắc. Tiếng chim hót như bài tình ca Nga xao xuyến tâm hồn. Trong nắng ấm cô chợt trông thấy bóng của Hạ Dĩnh. Cứ ngỡ bản thân nhìn lầm nên cô không dám lên tiếng. Mãi đến khi Hạ Dĩnh ngày một tiến lại gần cô cô mới mừng rỡ mà nhào tới ôm người trước mặt:
"Hạ Dĩnh, tớ rất nhớ cậu."
Hạ Dĩnh cũng ngạc nhiên không kém liền kéo cô ra chỗ chiếc xích đu phía sau vườn rồi nói:
"Sao cậu lại ở đây?"
"Tớ đi công tác. Chuyện 5 năm trước không như cậu nghĩ đâu. La Vương vì bảo vệ cậu nên mới đưa cậu đến đây!"
"Thật là như vậy sao?" - Hạ Dĩnh đột nhiên thấy hối hận vì 5 năm qua luôn thù hận La Vương:
“Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?"
Bảo Bảo lắc đầu, nắm vai Hạ Dĩnh ấn xuống ngồi trên xích đu, bản thân cũng ngồi xuống nói:
"Mình không rõ lắm nhưng nhất định hắn không phỉa có ý xấu. Ngày hắn đưa cậu đi là để bảo vệ cậu. Lúc tớ đến nhà hắn tìm cậu hắn đang bị truy sát, may mà nhờ có hắn tớ mới có thể sống sót. Ngày hôm đó nếu tớ không vào trong nhất định không gây rắc rối nhung nhờ đó mà tớ biết được hắn là người thế nào. Hắn nói sẽ chờ cậu quay về."
Lúc này Hạ Dĩnh mới nhớ đến Tiểu Bối, hấp tấp hỏi:
"Mình chắc chắn sẽ về. Cậu có bị thương không? Tiểu Bối thế nào?"
Cô lắc đầu, thở dài nói:
"Tớ không sao. Về phần Tiểu Bối tớ không rõ, năm ấy La Vương đưa cô bé đi, chỉ nói khi nào gặp cậu nhớ nói với cậu về thành phố X tìm anh ta."
Hạ Dĩnh vừa hé miệng lên tiếng liền có giọng nói của Y Nhược:
"Bảo Bảo."
Cô liền quay lại. Y Nhược ngạc nhiên nhìn Hạ Dĩnh nói:
"Em quen Bảo Bảo sao?"
Hạ Dĩnh gật đầu. Bảo Bảo đứng dậy lên tiếng:
"Hạ Dĩnh là bạn học của em."
Chị Âu cười khả ái, lên tiếng:
"Cùng vào nhà thôi."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Ở tổng công ty đầu tư nhà họ Kỷ. Trong văn phòng lớn, Kỷ Minh Hàn ngồi xoay lưng về cửa phòng, hướng mặt về a kính, phóng tầm mắt xuống thành phố cổ Sanit Pertersburg. Ánh nắng hè khiến hắn có chút nhớ về thành phố X. Nhớ một người từng sống ở thành phố X, nhớ một người khiến hắn nhớ nhung mối khi gió thu qua hay nắng hè đến. Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Hắn âm trầm xoay ghế lại, lên tiếng:
"Mời vào."
Trợ lí Lưu đẩy cửa tiến vào, trên tay cầm theo vài tập hồ sơ, thấp giọng nói:
"Boss, chiều nay 2h ta có buổi họp đột xuất từ phía đối tác, lúc 2h cũng có hẹn phỏng vấn với tạp chí G, có nên huỷ không ạ?"
Hắn không chú tâm mấy về cuộc họp, chỉ muốn rõ một chuyện nên mới hỏi:
"Người phỏng vấn tôi là ai?"
"Là nhiếp ảnh gia Ương Bảo Hân, phóng viên An Bảo Bảo của tạp chí G. Cả hai đều rất nổi tiếng."
Hắn thoáng ngạc nhiên bởi cái tên An Bảo Bảo, nhếch mép cười bán nguyệt nói:
"Dời cuộc họp lại ngày mai. Phỏng vấn vẫn giữ nguyên."
Trợ lí Lưu ngạc nhiên. Kỷ thiếu xưa nay lấy công việc làm đầu, những cuộc phỏng vấn đơn giản đều từ chối, sao hôm nay lại dời cuộc họp để tham gia phỏng vấn, thật khó hiểu. Trợ lí Lưu đi ra ngoài.