Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời

Chương 49: Eli



Cô ngồi xụp xuống đất, đặt tay lên vai Bảo Bảo, nói:

"Sao cậu lại yếu đuối như thế chứ?"

Cô ngước mắt lên nhìn Hân Hân, dùng tay dụi dụi mắt, nói:

"Đúng, tại sao tớ lại yếu đuối như thế cơ chứ! 5 năm qua mình đã mạnh mẽ, tại sao lúc này mình lại yếu đuối."

Hân Hân gật đầu, nắm tay cô đứng dậy, nói:

"Đi thôi, tiếp tục phỏng vấn."

Bảo Bảo lau nước mắt, hít một hơi đứng dậy. Lúc đi vào phòng liền gặp một người đi ra, cô không chú ý đến người này mà chỉ chú tâm vào việc phỏng vấn. 

Cô tự tin bỏ qua tất cả, hoàn thành buổi phỏng vấn.

Hân Hân đi theo sau cô ra khỏi phòng, ánh mắt có vẻ thất thần. Lúc đi vào thang máy cô liền quay sang hỏi Hân Hân:

"Cậu sao thế?"

Hân Hân lắc đầu, nhìn lên con số trên tấm bảng đang biến hoá rất nhanh. Thoắt cái đã đến nơi, cô đi ra ngoài, Hân Hân ngồi vào xe, cô không lên xe mà đi theo hướng ngược lại. Hân Hân vội vàng lên tiếng:

"Cậu đi đâu thế?"

"Cậu đừng lo, tớ muốn đi đâu đó một mình thôi."

Hân Hân gật đầu. Bảo Bảo đứng nhìn xe hơi khuất dần, cô rảo bước trên vỉa hè có bóng cây. Tâm trạng cô đang rất khá, bỗng nhiên thấy khát nên cô đứng lại trước máy bán hàng tự động. Cô rút đồng xu của Nga mà lúc sáng Y Nhược đưa cho mình khi nào cần mua nước thì bỏ vào máy, chọn nước quả vị nho, ấn nút chấp nhận. Không ngờ cái máy quái đản này nuốt luôn đồng xu của cô, cô tức giận đá vào chân máy. Thường thấy trong những bộ phim Hàn Quốc chỉ cần đá vào chân máy thì ngay lập tức máy sẽ nhả hàng. Nhưng cái máy này càng đá càng nuốt, nhất quyết không chịu ra. Cô tức quá đá thêm cái nữa, chân máy cứng quá làm chân cô rất đau, bất quá cô ui da một tiếng.

Bỗng nhiên có một bàn tay đẹp nhấn nhấn nút trên màn hình, ngay lập tức lon nước rơi xuống. Cô gái kia liền lên tiếng:

"Cô là người Trung Quốc đúng chứ? Lần đầu đến đây à?"

Cô ngước lên bắt gặp một cô gái có đôi mắt bồ câu rất đẹp, thoáng ngạc nhiên vì cô gái nói bằng tiếng Trung. Cô cũng đáp lại bằng tiếng Trung:

"Cảm ơn cô, tôi đúng là người Trung Quốc, cũng là lần đầu tôi đến Nga."

Cô gái mỉm cười nói:

"Ta tìm chỗ nào nói chuyện."

Cô gật đầu. Đi cùng cô gái đến một cái ghế gỗ dưới bóng cây tùng bách. Không hiểu vì lí do gì cô lại rất tin tưởng cô gái kia, cô ấy mang lại cảm giác rất an toàn. Cô vui vẻ hẳn lên:

"Tôi tên Bảo Bảo, chúng ta làm bạn được chứ?"

Cô gái cười gật đầu, uống một ngụm cà phê nói:

"Được chứ, tôi tên Eli, tên Trung của tôi là Ly Mạn. Nhưng mà tôi thích tên Eli hơn."

Bảo Bảo che miệng cười, nói:

"Ly Mạn sao? Tên ngộ quá."

"Tôi cũng thấy vậy đó, nên cô gọi tôi là Eli nhé."

"Không không, Ly Mạn rất độc đáo."

Hai người vừa uống nước vừa trò chuyện. Eli đưa cô đi rất nhiều nơi đẹp của thành phố này. Lần đầu tiên cô đến một nơi hàng hiệu như trung tâm mua sắm Nevsky, bên trong khách hàng toàn là những nhân vật tầm cỡ.

Sau chuyến đi dài bằng tàu, Eli đưa cô đến thành phố bên bờ sông Neva. 

Ở đây con người rất lương thiện. Eli mua một vé dịch vụ chèo thuyền trên sông dành cho hai người, còn thuê một người lái thuyền vui tính. Ông ta chèo thuyền chầm chậm, khi rảnh tay lại lấy đàn ukulele ra chơi mấy bài ca dao Nga sôi động. Ông còn biết đàn những bài ca dao của người Trung Quốc làm đệm cho cô và Eli hát. 

“Cậu thấy ở đây thế nào?” – Eli lên tiếng, tay hất hất nước trên sông.

“Rất đẹp ấy chứ!” – Cô cũng thử chạm tay xuống nước. Làn nước mát lạnh như rử trôi tất cả. 

Nước ở đây trong veo, những căn nhà thấp san sát nhau sát mép bờ sông. Cô cứ nghĩ đây chỉ là cảnh mà mình chỉ có thể nhìn thấy trên truyền hình. Bên trên những căn nhà thấp là nhữnng căn nhà cao với kiến trúc cũ theo lối Liên Xô những năm 80, vừa cổ kính lại vừa thơ mộng. Tường nhà nhuốm màu rêu khô vàng cũ, cô lấy điện htoiaj ra chụp vài tấm. Eli cưới rút trong túi ra một mày ảnh chụp lấy liền, kéo cô lại giơ máy ảnh lên chụp vài tấm:

“Đây là nơi tớ thấy đẹp nhất tờ từng đi.”

“Vậy cậu còn đi nhiền nơi khác nữ hay sao?”

“Tớ từng đi Paris, Pháp; Tây Ban Nha và Ma Rốc với thiên đường màu sắc; Nhật Bản; Hàn Quốc; Các quốc gia ở Nam Phi, còn cả thung lung vùng Nam Mĩ. Minh nói thật nhé nếu cậu đi thì đừng đến thung lũng, ở đó nhiều mũi lắm.”

“Sao cậu không về Trung Quốc?”

Đột nhiên Eli dừng lại một lát. Cô cứ nghĩ mình hỏi không đúng câu nên định lên tiếng liền bị ngắt bởi cậu nói của Eli:

“Vào 7 năm trước tớ phải phẫu thuật sau tai nạn, sau đó tớ không nhớ gì cả. Mới đây vào một lần tớ đi du lịch bị té đập vào đầu nên mới nhớ ra, gần đây việc sáng tác của tớ rất bận nên tớ định khi nào sáng tác trong cuốn tiếp theo này thì trở về Trung Quốc.”

“Cậu là tiểu thuyết gia à?” – Cô ngạc nhiên hỏi.

Eli gật đầu. Cô nắm tay trước ngực thốt lên:

“Thích quá, cuối cùng tớ cũng có người bạn làm tiểu thuyết gia rồi.”

“Sau này nếu có dịp tớ tặng sách cho cậu.” – Eli rất vui vì Bảo Bảo rất thích mình làm tiểu thuyết gia.

Cô nhận ra người sống ở đây đều rất tốt bụng và thoải mái. Họ không chạy theo đồng tiền mà sống cùng thiên nhiên. Hơn 5h chiều nước sông Neva bắt đầu dâng lên, cuộc chèo thuyền dừng lại. Cô cùng Eli dừng lại ở một tiệm ăn chuyên bán thức ăn bản địa. Mùi thơm hấp dẫn từ những món bánh hấp và chiên. Mãi cùng Eli vui vẻ khiến Bảo Bảo không chú ý giờ giấc, đến lúc nhận ra thì đã hơn 8h tối. Chênh lệch múi giờ lớn khiến cô thấy hơi mệt mỏi, Eli đón giúp taxi cho cô về nhà. Sau một thời gian đi chung với nhau cô phát hiện Eli thì ra là tieeur thuyết gia, cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất mang tên "Năm ấy hoa giấy đã viết thư tình", cô thật sự rất vui vì có được một người bạn như Eli. 

Taxi dừng lại trước cửa nhà Y Nhược. Cô xuống xe bước vào nhà. Trong vườn lấp lánh ánh đèn điện trắng sáng. Hạ Dĩnh và Hân Hân từ trong đi ra, vẻ mặt rất lo lắng. Hạ Dĩnh ngửi ngửi trên người cô, lắc lắc đầu lên tiếng:

"Không có mùi rượu."

Cô ngơ ngác không biết hai cô bạn định làm gì. Lúc này Hân Hân mới nhẹ nhõm lên tiếng:

"May quá, tớ sợ cậu buồn quá lại đi uống rượu."

Hoá ra là thế. Cô cười đánh vào vai Hân Hân Hân nói:

"Không có chuyện đó đâu, mình kể cái này nhé..." - Cô khoác vai Hạ Dĩnh và Hân Hân đi vào nhà, vừa đi vừa nói:

"Hôm nay mình quen được một cô gái tên là Eli, cô ấy là người Trung Quốc, là nhà văn nổi tiếng nữa đó."

"Vậy là từ chiều tới giờ cậu đi chơi với cô ấy à?" - Hân Hân chu miệng nói.

"Hay lắm, bỏ hai đứa bạn ở nhà lo muốn phát ốm lên đây này." - Hạ Dĩnh đặt tay lên tim vờ ho ho khụ khụ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.