" Cô định giải thích như nào về chuyện này????? 3 tỉ đồng của tôi dồn vào cuộc triển lãm này, giờ tranh bị hỏng rồi cô tính sao với số tiền đó của tôi??? Du Tiêu Nhu, tôi luôn tin tưởng và đặt niềm tin vào cô vì cô làm việc luôn có trách nhiệm. Hay tôi tin tưởng cô quá rồi nên cô lại làm thế với tôi???"
Cô đứng im lặng cho đến khi giám đốc nói xong
-" Thật sự tôi không biết phải giải thích chuyện này sao cho đúng nhưng cả ngày hôm qua tôi không hề vào phòng tranh, còn ngày hôm kia tôi vào nhưng đã khóa cửa cẩn thận lại rồi"
-" Ý cô là nói tôi bịa đặt??? Nếu cô khóa rồi thì tại sao cửa lại mở??? Mà tôi không cần biết, cô làm như nào thì làm, từ giờ cho đến mai, cô không làm rõ được mọi chuyện thì cô sẽ bị đuổi việc và chính cô sẽ phải bồi thường thiệt hại cho công ty. Giờ cô ra ngoài đi"
Cô không biết nói hay giải thích như nào, cô cúi mặt xuống đi ra ngoài. Như thường lệ cô bỏ điện thoại ra để gọi cho Mễ Lạc, nhưng cô khựng lại ngay sau đó, cô nhận ra rằng cô và anh chẳng còn là gì! Nếu cô gọi cho anh thì anh sẽ biết mọi chuyện mà cô và Cao Nam Phong đang diễn. Cô thoát khỏi cái tên quen thuộc ấy ra và thay vào đó là tên của Nam Phong
-" Alo"
-" Chúng ta có thể gặp nhau không"
Nam Phong dường như biết cô đang có chuyện gì
-" Tôi đón cô ở công ty"
-" Ừm. vậy nhé"
Nam Phong cầm chiếc áo khoác chạy ra ngoài phòng làm việc. Cô thư kia thấy vậy đuổi theo
-" Thưa sếp!!! 30p nữa sếp có cuộc hẹn quan trong với chủ đầu tư FCW, sếp định đi đâu vậy???"
- " Cô hủy hết các cuộc hẹn ngày hôm nay cho tôi"
-" Nhưng mà...."
Nam Phong dừng lại, vẻ mặt khó chịu
-" Nếu chuyện đó khó quá thì cô viết đơn nghỉ việc để tôi kí!!!"
Cô thư kí sợ xanh mắt cúi đầu xin lỗi
-" Tôi xin lỗi, tôi đi làm ngay"
Cậu ta chạy vội lấy xe và phóng với tốc độ bàn thờ đến công ty của Nhu. Cô đang đứng chờ cậu cạnh cổng công ty. Đến nơi, cậu ta chạy lại bên cạnh cô
-" Cô làm sao thế"
Dường như cô không còn kiềm chế được bản thân mình nữa, cô òa khóc và ôm lấy Phong. Vòng tay của Phong cũng ghì chặt cô lại. Cô cảm thấy yên tâm hơn, cô không còn cảm giác lạc lõng nữa. Cô cứ khóc, khóc như một đứa trẻ, một lúc.... khi cơn khóc đã dừng lại thì Nam Phong không nói gì mà đưa cô lên xe tới một quán cà phê gần đó. Cậu ta gọi đồ uống
-" Cho tôi hai li cà phê sữa trắng, cho tôi nhiều sữa nhé"
-" Anh cũng thích uống cà phê sữa à??"
-" Không!!! Tôi thích uống cà phê đen"
-" Thế sao anh lại gọi cà phê sữa??"
-" Vì tôi muốn thay đổi sở thích của chính bản thân vì một người con gái. Mà thôi bỏ qua đi, lúc nãy cô làm sao thế?"
Nhu kể hết mọi chuyện cho Cao Nam Phong nghe, cậu ta chống tay suy nghĩ hồi lâu
-" Cô có thù oán với ai trong công ty không??"
-" Không!!! Mọi mối quan hệ của tôi đều tốt cả.Mà nếu có thì cũng chả ai làm như vậy đâu!!!"
Nam Phong lại suy nghĩ. Một lát sau cậu ta đứng dậy thanh toán tiền rồi kéo Tiêu Nhu đi. Cô giằng tay lại
-" Anh kéo tôi đi đâu??? Cà phê vẫn chưa uống hết mà"
-" Nếu cô không muốn mất việc thì hãy im lặng đi theo tôi. Tôi sẽ cho cô biết thủ phạm trong chuyện này là ai"
Cô im lặng và để Nam Phong lôi đi........
Trên đường cô rất băn khoăn, tính tò mò của cô trỗi dậy
-" Làm sao anh biết thủ phạm là ai sau khi nghe qua lời kể từ tôi???"
-" Cao Nam Phong tôi có cái gì mà không biết cơ chứ!!!"
" Vậy người đó là ai thế"
-" Đó chính là..... chốc sẽ biết, mà nếu tôi làm sáng rỏ chuyện này thì tôi có một yêu cầu nhỏ nhỏ"
-" Yêu cầu gì??"
-" Em có thể thay cách xưng hô với tôi được không"
-" Hôm nay trời trở mùa nên Cao Nam Phong chắc cũng bị đơ theo haha, Thế muốn gọi là gì??"
-" Anh Em"
-" Cứ biết thế đi đã, xem anh làm mọi chuyện của tôi rối hơn không haha"