Sai Ở Giới Tính, Đúng Ở Tình Yêu

Chương 20-1: Những điều bí ẩn



Cô cắt ngang ánh nhìn của mình về phía cậu

-" Ai nhìn ngắm anh chứ tôi đang nhìn cây cầu kia mà"

Nam Phong cười, chưa bao giờ cô thấy nụ cười đó từ cậu!!! Vẻ mặt lạnh và khuôn mặt tự cao trước đây hoàn toàn biến mắt mà thay vào đó là một nụ cười rạng ngời.

-" Đến lúc em thực hiện điều kiện của anh rồi"

Cô lảng đi

-" Điều kiện gì chứ??? Chúng ta có giao hẹn gì sao!!!"

Phong xoa đầu cô

-" Em ngốc lắm!!! ngốc đến mức làm người ta đau lòng"

Cô không thể hiểu được ý của anh!!!

-" Ý anh là???"

Cậu không nói gì nữa mà lôi Nhu vào xe, cài dậy an toàn rồi cậu cũng ngồi yên vị trong xe

-" Giờ chúng ta sẽ về nhà anh, anh sẽ ra mắt em với mẹ"

Nam Phong không kịp cho Nhu nói gì mà phóng xe vù vù, trong chốc lát căn biệt thự hàng nghìn héc ta hiện ra trước mắt cô. Nhà Nam Phong đẹp đến mức mà cô phải há mồm ngỡ ngàng

-" Chảy dãi rồi đấy"

cậu ta trêu cô, cô ngại ngùng ngậm mồm lại. Phong dẫn cô vào nhà, mẹ cậu đi ra, Nhu cúi chào

-" Dạ cháu chào bác ạ!!"

Mẹ câu tươi cười

-" Chào cháu!!!"

Nam Phong tiếp lời

-" Đây chính là người von gái mà con nói với mẹ, và không xa vời thì đây sẽ là con dâu của mẹ"

Mẹ cậu cười nhưng nụ cười đó nó thể hiện rõ là nụ cười gượng. Mẹ cậu bảo Nhu vào nhà ngồi chờ và kéo Phong vào một căn phòng, cô nhìn ngó khắp nới. Căn nhà rất rộng!!! Cô cảm tưởng như mình đang trong một tòa lâu đài vậy, cô đi vòng xung quanh phòng khách rồi bỗng cô nghe thấy tiếng nói phát ra từ căn phòng mẹ Nam Phong và cậu bước vào

-" Con trai!! Con đã suy nghĩ kĩ chưa??? Kết hôn là chuyện hệ trọng cả đời không thể lôi ra đùa giỡn được đâu!!!"

-" Con nghĩ kĩ rồi, con sẽ lấy Nhu"

-" Mẹ thì không ngăn cản gì con, nhưng còn ba con, liệu ông ấy có chấp nhận con bé không??? Con cũng biết ba con đã sắp đặt cho con và tiểu thư tập đoàn JL sẽ làm quen với nhau có thể ông ấy sẽ cho con bà tiểu thư bên ấy kết hôn. Chắc chắn ba con......"

Không để mẹ nói thêm, cậu cắt ngang lời

-" Bao nhiêu năm qua đã bao giờ ba có sức ảnh hưởng đối với con chưa mà mẹ cứ lo lắng. Con tin bản thân mình sẽ làm được những gì con muốn, con sẽ không là một kẻ yếu đuối đâu"

Không còn tiếng nói nữa Nhu vội vàng quay trở lại vào ghế ngồi của mình. Vừa đặt thân hình xuống thì mẹ Phong và cậu đi ra. Mẹ cậu đon đả tiếp chuyện

-" Xin lỗi để cháu phải đợi lâu rồi!!! Chúng ta vào dùng cơm nhé!!"

Nhu e thẹn gật đầu đồng ý, cả bữa cơm ba người nói chuyện vui vẻ

-" Bố mẹ cháu làm gì vậy??"

-" Bố là họa sĩ còn mẹ cháu thì cháu mở một quán ăn nhỏ nhỏ để kinh doanh"

-" Nhà cháu có mấy chị em??"

-" Chỉ có cháu thôi ạ!!!"

-" Chắc họ chiều cháu lắm"

Nhu cười

-" Không hẳn vậy đâu ạ!!! Thật sự là cháu luôn muốn sống theo tự lực cánh sinh mà không nhờ vào bố mẹ"

Nam Phong cắg ngang

-" Thế hai người có coi Cao Nam Phong tồn tại không vậy??"

Nhu nhìn mẹ cậu, cả ba cùng cười ồ lên.......

...... 10h.......

Nhu chào mẹ của Nam Phong ra về. Cô bước ra khỏi tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy đó. Hôm nay cô cảm thấy rất vui, Nam Phong đưa cô trở về nhà.......

Cô bước ra khỏi xe chào Nam Phong quay vào nhà, cậu ta liền mở cửa ra gọi cô lại

-" Tiêu Nhu!!!!"

Cô quay lại nhìn cậu ta

-" Hử??"

Cậu tiến sát gần Nhu hơn

-" Cảm ơn em vì ngày hôm nay" rồi đặt lại trán cô một nụ hôn. Cô không kháng cự như mọi khi vì cô thấg trong lời cảm ơn của cậu có một sự thiết tha nào đó mà bản thân cô khó có thể từ chối. Nhưng cô không hề biết rằng phía xa xa, Mễ Lạc đang ngồi trong oto tối om, cậu nhìn ra phía hai con người. Dường như tim cậu như đang bị cào xé ra làm từng mảnh. Một người từng cho là sẽ thương yệ đến hết cuộc đời giờ đang bên một người con trai khác. Cậu có những ý nghĩ vụt qua rồi thở dài

-" Hết rồi!!! Hết thật rồi!!!"

Đợi cho Nam Phong bỏ đi cậu cầm điện thoại nhắn tin cho cô " Cảm ơn em vì những ngàu qua đã yêu anh hết mình. Anh biết ở bên anh em sẽ chẳng thể hạnh phúc!!! Giờ đã có người đàn ông thực sự đến bên em. Tạm biệt em!!! Người con gái anh yêu

Yêu Em

Mễ Lạc!!!"

Cậu vứt điện thoại sang ghế bên cạnh và nhìn Tiêu Nhu, cậu nhìn cô coi như là lần cuối cùng được trông thấy cô. Tin nhắn đã được nhận, cô mở ra đọc. Tim cô đau lắm nhưng cô lại chẳng thể làm gì được cô ngồi xuống ôm mặt khóc. Nhìn thấy biểu cảm đó của Nhu, Lạc bừng dậy thắc mắc một câu hỏi

" Tại sao cô ấy lại ôm tim mà khóc" có lẽ cậu đã nhận ra được một điều gì đó. Cậu quyết định bước ra khỏi oto và bước đến bên Nhu

-" Sao em lại khóc"

Một giọng nói quen thuộc nghe ấm áp làm sao, cô nhanh chóng nhận ra anh. Cô vội đứng lên lau nước mắt

-" Thì liên quan đến anh sao??"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.