Cô cất điện thoại đi và bắt taxi đến nơi hẹn. Cô đi vào quán thì đã thấy Nam Phong ngồi ở một góc bàn khuất. Cô đi tới
-" Em đến rồi sao?? Ngồi đi, Anh gọi đồ uống cho em rồi"
Cô ngồi xuống, ngập ngừng
-" Chuyện lúc nãy cũng có thể là tôi quá bất ngờ nên đã to tiếng với anh. Thật sự rất xin lỗi, còn số tiền anh trả hộ bố tôi, tôi hứa sẽ trả đủ cho anh không thiếu một xu!!! Còn chuyện trong buổi họp báo ngày hôm nay mong anh đính chính lại, tôi không hề lấy anh và sẽ không bao giờ có cái ý định này!!! Sau khi tôi kiếm đủ tiền sẽ mang đến trả cho anh, từ giờ chúng ta hãy chấm dứt từ đây!!! Mong anh sẽ hiểu những gì tôi vừa nói!! Tôi đi đây"
Cô đứng dậy
-" Ngồi xuống"
Cô khựng lại rồi đi tiếp
-" Anh bảo em ngồi xuống"
Cô quay hẳn lại
-" Anh còn gì để nói sao???"
Nam Phong gật đầu, Nhu ngồi lại vào
-" Anh nói đi"
-" Sôa tiền đó không hề quan trọng đối với anh, anh không cần em trả, cái anh cần ở em là trái tim em!!!"
-" Nam Phong!!! Anh đừng cố chấp nữa!! Tôi không yêu anh!!! Tình yêu từ một phía không bao giờ mang lại hậu quả tốt đẹp gì!!!! Anh đừng cố chấp nữa!!!"
-" Em nói dối!!! Không yêu anh thế tại sao em lại phải chạy đến quán bar để đón anh sau khi nghe tin anh say??? Sao lại phải ngoan hiền trước mặt mẹ anh như vậy??? Em nói dối, em có tình cảm với anh rồi"
-" Điều thứ nhất, tôi đến bên anh chỉ là vì Mễ Lạc. Thứ hai, tối hôm đó tôi có chạy đến quán bar để đón anh là vì muốn trả ơn anh đã giúp tôi trong việc bị đổ oan và suýt bị đổi việc. Còn việc tôi lễ phép với mẹ anh cũng chỉ là do anh bắt buộc tôi mà thôi!!! Và cuối cùng tôi chỉ muốn nói rằng Mễ Lạc luôn là người tôi yêu"
Nam Phong cười nhạt
-" Khi em nói đến những lời này thì em đã nghĩ đến cậu ta chưa??? À mà thôi!!! Không làm mất thời gian của nhau. Nếu em đã suy nghĩ kĩ thì 8h sáng ngày kia hãy đến quán áo cưới Rooney. Anh sẽ chờ em"
Cậu ta thọc tay vào túi đứng lên
-" À quên. nên nhớ sức chịu đựng của anh có giới hạn. Và nếu em muốn tốt cho tên nhóc kia thì hãy suy nghĩ thật kĩ, Anh đi trước"
Nam Phong sải bước và dần khuất khỏi tầm nhìn.Còn Nhu, cô ngồi chống tay lên đầu vò đầu bứt tóc. Cô đứng lên đi về, từ đâu đó có một người bước tới bàn uống nước của Tiêu Nhu và Nam Phong ngồi lấy một chiếc máy nho nhỏ ở chậu hoa trên bàn. Cầm lên bấm nút nghe cuộc trò chuyện rồi cười
-" Hừm!!!! "
..... Tối hôm đó......
Cô đau đầu suy nghĩ về chuyện Nam Phong nói..... Đang suy nghĩ thì điện thoại cô reo lên, số điện thoại lạ cô vẫm nhắc máy
-" Alo ai vậy ạ??"
- " Tiểu Thiên đây, cậu có rảnh không?? Đi uống chút rượu đi!!!"
Cô nhìn lên đồng hồ, giờ là 8r tối
-" Ok!!! Cho tôi địa chỉ"
-" Tôi đang đứng trước cổng nhà cậu rồi, xuống đi"
Chưa kịp nói thêm thì Tiểu Thiên cúp máy.... Cô thay quần áo rồi chạy xuống bước tới cạnh cậu
-" Sao cậu biết nhà tôi????"
-" Một khi đã muốn biết cái gì thì mọi thứ nó cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi"
-" Tự tin ha"
Cậu ta lấy mũ bảo hiểm
-" Lên xe thôi"
Cô trèo lên xe, cậu ta phóng vù vù, cô lại cảm nhận được thứ gì đó rất đỗi quen thuộc!!! Một lúc sau, cô đến nơi, cô nhìn quán rượu rồi quay sang hỏi Tiểu Thiên
-" Cậu có nhầm quán không vậy???"
Tiểu Thiên lắc đầu cười kéo cố vào. Cô cảm thấy ngỡ ngàng khi nơi mà Tiểu Thiên dẫn cô đến là một quán nhậu lụp xụp
-" Cô ơi!! Như mọi khi nhé!!"
Chủ quán gật đầu cười nói với cậu
-" Hôm nay dẫn bạn gái tới à!! Mọi khi toàn đi một mình"
Tiêu Nhu xua tay
-" Không, Không phải vậy đâu cô, chúng cháu chỉ là bạn thôi ạ"
Thiên cười
-" Cô ấy đùa thôi mà, cậu làm gì mà căng thẳng thế??"
Cả cậu ta và chủ quán cười rộ lên làm cô xấh hổ đỏ mặt........ Đồ ăn dọn trên bàn 3 chai rượu gạo đã sẵn sàng. Thiên rót cho cô rồi cầm cốc
-" Cạn li nào"
Nhu cầm cốc rồi uống ực một cái
-" ưm. Rượu ngon thật đấy!!" - Nhu
- " Ừm... tôi đã làm khách quen ở đây được 5 năm rồi"
- Ban đầu tôi cũng nghĩ tại sao cậu lại đến đây. Giờ thì tôi hiểu rồi"
-" Cậu muốn nghe chuyện mà tôi đến đây ngày đầu tiên không??"
Nhu gật đầu
-" 5 năm trước, ngày đầu tiên tôi cắt tóc ngắn quyết định comeout giới tính thật của mình cho mọi người biết. Cái ngày đầu tiên tôi bước chân vào nhà thì bố mẹ tôi đã vô cùng phản đối nhốt và xích tôi vào trong phòng.Bố tôi đã nói sẽ dẫn tôi đi chữa bệnh, tôi đã nói với bố tôi rằng đây không phải bệnh, nhưng cuối cùng bố tôi vẫn không nghe!!! Suốt 1 tuần tôi phải nghỉ việc học ở trường, bố tôi luôn áp đặt cho mình cái suy nghĩ của bố lên đầu tôi. Cuối cùng tôi đã tìm cách bỏ trốn. Đêm hôm đó tôi đã trốn từ tầng hai để ra ngoài, hôm ấy trời lạnh lắm, tôi đi lang thang khắp Hà Nội với chiếc áo khoác mỏng dính, chân không đi dép hay tất. Mọi thứ trở nên buốt giá, trong túi quần chỉ còn 100 nghìn. Tôi đã nghĩ, chẳng lẽ cuộc sống kết thúc từ đây. Và tôi đã vào quán này và uống rượu, lúc đứng dậy thì chẳng đủ tiền trả. Nhưng cô ấy đã đẩy tờ tiền cuối cùng của tôi lại" Nhìn về phía cô ấy rồi quay lại nói tiếp" cô không lấy, rồi cô đã ngồi xuống nghe tôi kể chuyện của mình. Cô đã khuyên tôi trở về và cô đã coi tôi như CON TRAI của cô từ ngày đó. Cô không có con cái cũng chẳng vó gia đình, mọi thứ ở đây là do cô tự làm nên từ hai bàn tay trắng.Cứ thế là mỗi khi tôi cãi nhau với bố mẹ ruột của tôi thì tôi lại tìm đến cô ấy"
Nhu gật đầu tỏ vẻ hiểu
-" Cậu cũng không hẳn là sướng nhỉ. Thế giờ cậu với bố mẹ cậu như nào rồi"
-" Bố tôi thì vẫn không nhìn mặt tôi, còn mẹ tôi thì gần như đã quen dần với con người tôi bây giờ rồi. Với lại chấp nhận hay không thì giờ tôi cũng ra ở riêng và có công ăn việc làm ổn định rồi nên cũng chẳng phải lo lắng cho cuộc sống mấy"
-" Vậy tại sao cậu không đưa cô ấy về sống cùng?? Hay sửa sang lại quán cho cô??"
-" Tôi cũng đã nhiều lần ngỏ ý với cô nhưng cô đều từ chối.... Mà thôi, bỏ qua đi.Cậu kể chuyện của cậu đi"
-" Tôi à. Chẳng có gì đặc sắc cả!!"
-" Tôi nhìn thấy sự buồn chán từ trong mắt cậu"
-" Tôi hỏi cậu nhé"
-" Um"
-" Nếu cậu yêu một người con gái nhưng lại có một người con trai khác thích cậu mà gây khó dễ cho người con gái cậu yêu và bắt cậu phải lấy người con trai đó thì mới thôi gây khó dễ cho người con gái cậu yêu thì cậu sẽ làm gì??"
-" Ca này khó trả lời nhỉ!! Nhưng làm theo con tim mình mách bảo đi!!! Mà cậu bị vào trường hợp đó sao??"
-" À không!! Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi!!!"
-" Thế giờ cậu có ny chưa???"
-" Giờ tôi đang yêu một người...."
-" Đơn Phương...??"
-" Tôi cũng không biết giải thích như nào nữa...."
-" Chắc tôi vẫn có cơ hội nhỉ"
-" Cơ hội gì cơ??"
-" không có gì!! Uống rượu đi!!"
Thế là cả hai người uống đến tận 12 giờ. Vì cả hai cùng say nên họ bắt taxi về, cả hai cùng mông lung mất kiểm soát vì uống quá nhiều!! Nhưng có vẻ Tiểu Thiên tỉnh hơn Nhu. Cậu đưa cô về nhà cậu, cậu sống trong một khu trung cư. Lúc đến nhà mở cửa thì cửa mở, cậu lạ lùng bước vào
-" Sao giờ này cậu mới về??"
Người ngồi trên sofa nhà cậu nói
-" Sao cậu lại tự ý vào nhà tôi??"
Người đó dứng dậy
-" Mấy hôm nay tôi gọi điện cho cậu tại sao không nghe máy???"
-" Tại sao tôi lại phải nghe??? Chẳng phải chúng ta chấm dứt rồi sao??"
-" vì con nhỏ đó sao???"
Cô gái đó đi tới dứt tóc Nhu. Nhu vẫn mơ màng không thể chống cứ được gì. Thiên cản lại đẩy cô gái đó ngã xuống đất
-" Cậu bị điên rồi sao???"
-" Ừ!!! Tôi đang phát điên vì cậu đấy. Tại nó mà cậu bỏ rơi tôi đúng không??"
-" Im ngay đi, cậu không được quyền lên tiếng ở đây.Tôi chưa bao giờ nhận cậu làm bạn gái tôi cả nên đừng ảo tưởng vị trí của mình!!! Cậu đến đây tìm tôi cũng chỉ là do ham muốn của bản thân thôi đúng chứ?? Hãy trở về cuộc sống bình thường với chồng cậu đi, sống cuộc sống hạnh phúc và đừng bao giờ tìm đến tôi nữa"
-" Nếu tôi li hôn thì cậu sẽ yêu tôi đúng không???"
-" Đừng mu muội nữa. Về đi!!!"
-" Cậu nói dối, cậu đã từng nói yêu tôi đúng không??? Sao giờ lại như vậy?? Có phải vì tôi có chồng rồi nên cậu làm như vậy với tôi???"
-" Thứ nhất là cậu cũng chỉ là mối tình hờ như bao mối tình khác của tôi, thứ hai là cậu ngu ngốc đến mức không phân biệt được lời nói thật và nói dối sao??? Đưa chìa khóa trả tôi và cút ra khỏi đây"
Thiên chỉ tay ra cửa. Cô gái đó khóc và ném chìa khóa vào người cậu chạy bỏ đi. Nhu nửa tỉnh nửa say
-" Sao cậu nói với cô ấy như vậy"
-" Nếu tôi không nói vậy thì cô ta có chịu ra ngoài không chứ....."
-" Mà sao cậu không đưa tôi về nhà mà lại đưa tôi về nhà cậu??"
-" Tôi nghĩ giờ cũng muộn rồi nên để yên cho bố mẹ cậu ngủ, tôi nhắn tin bảo mẹ cậu là cậu không về rồi"
Rồi cậu đưa Nhu vào phòng ngủ của cậu, vừa đặt mình xuống giường Nhu đã ngủ luôn vì cô rất mệt mỏi. Thiên ngồi xuống đắp chăn, vén tóc cho Nhu, sờ vào vào môi cô rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô và bỏ ra ngoài sofa ngủ..... Mặc dù buồn ngủ nhưng mắt cậu lại chẳng thể nhắm. Bỗng điện thoại cậu có tin nhắn, cậu cầm lên đọc
" Chuyện sao rồi??"
" Chưa thêm được gì"- Rồi cậu để điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt vào cố gắng ngủ.......
........ Sáng hôm sau..........
Nhu tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, cô vẫn mơ màng nhìn xung quanh rồi nhớ lại mọi chuyện tối ngày hôm qua. Cô bước xuống giường vào phòng tắm rửa mặt rồi đi ra ngoài phòng khách
-" Tiểu Thiên" - cô gọi nhưng không thấy ai trả lời. Cô lại gần bàn uống nước thì có một tờ giấy cùng dòng chữ
" Đồ ăn sáng tôi để trên bàn phòng ăn. Bao giờ dậy thì cho lại vào lò vi sóng cho nóng rồi hẵn ăn. Tôi đi làm trước. Chìa khóa tôi để ở chỗ bể cá gần cửa. Bao giờ về thì khóa cửa giúp tôi nhé!!!!
Tiểu Thiên"
Cô cười rồi mò mẫm vào nhà bếp cất đồ ăn vào trong tủ lạnh rồi ra lấy chìa khóa về nhà thay quần áo rồi đi làm. Tuy cô hô đau đầu vì vụ hôm qua quá chén nhưng trong lòng cô cảm giác vui lạ thường. Cô vừa xuống taxi trả tiền định đi vào thì có một người nào kéo tay cô dựt mạnh về phía sau. Đó là Cao Nam Phong, cô cả thấy đau
-" Anh làm gì vậy?? Buông tay tôi ra"
Nam Phong vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô
-" Đêm hôm qua em ở đâu??"
-" Tôi ở đâu liên quan đến anh sao??"
-" Anh hỏi lại lần cuối tại sao hôm qua em không về nhà??"
-" Tôi ngủ ở đâu hay không về nhà thì phải xin phép anh sao?? Thật lố bịch, đến bố mẹ tôi còn không hỏi thì anh lấy tư cách gì để tra khảo tôi???"
Nam Phong buông tay Nhu ra
-" Ok!!! Coa thể anh hơi nóng vội, giờ cho anh biết tối qua em ở với ai"
-" Tôi ở với con gái"
-" Mễ Lạc???"
-" Không phải!!!"
Nam Phong thở phào nhẹ nhõm
-" Em vào làm đi" Rồi cậu ta bỏ đi. Tiêu Nhu nhăn mặt lại lẩm bẩm
"Sao anh ta lại kì quặc đến vậy chứ"
Cả ngày hôm đó cô không tài nào chú tâm vào làm việc được vì phải suy nghĩ chuyện Nam Phong nói với cô. Cuối cùng đến giờ tan làm, hôm nay Nam Phong không đến đón cô lẽo đẽo như mọi khi nữa. Cô cảm thấy được tự do không bị gò bó nữa, cô không muốn về nhà nên cô không gọi taxi mà cô đi ra bến xe buýt. Cô ngồi lên xe mà không biết mình sẽ xuống đâu, hết tuyến cô xuống xe. Đi lòng vòng một hồi thì cô sang đến Hồ Gươm, cô ngồi xuống ghế đá trầm tư suy nghĩ, nhưng chẳng ai biết được quyết định của cô vào sáng ngày mai..... Cô sẽ đến mặc chiếc váy cưới và kết hôn ở cái tuổi 23 hay là cô sẽ bỏ mặc cho một người ngồi chờ và dập tắt niềm hy vọng........ Từ phía xa kia, có một người đang dõi nhìm cô mà cô chẳng hề hay biếg, người đàn ông mặc áo đen............
Cô trở về nhà, cô lên phòng và ngủ thiếo đi. Người đàn ông áo đen đứng trước cửa nhà cô nhìn về hướng phòng cô cho đến khi cô tắt đèn rồi bỏ đi......