Đứng dậy ra khỏi giường và đi vào phòng thăm Nam Phong, dây chằng chịt cùng ống oxi ở miệng. Bước vào chầm chậm, khẽ ngồi xuống rồi cầm lấy đôi tay mà đầy thương tích khi cậu ôm đầu cô vào lòng của Phong. Cô không biết nên biết ơn hay là nên trách bản thân mình nữa!!! Nhưng ý nghĩ do cô mà cậu ra như này lại chiếm nhiều hơn. Cô rưng rưng nước mắt
“ Nam Phong ạ!!! Tại sao anh không để tôi có thể nằm như anh?? Để tôi thấy không có lỗi trong chuyện này!! Anh làm thế, một mình anh phải nằm đây và để tôi phải dày vò trong lòng là một nỗi tự trách bản thân lớn vô cùng!! Anh ác lắm, anh luôn độc ác như vậy sao?? Sao anh lại làm tôi cảm thấy mệt mỏi thế này??”
Nấc nhẹ, cô cúi mặt xuống khóc. Đám cưới ngày mai của hai người rõ ràng là sẽ phải ngừng lại, mọi thông tin từ nhà báo đã lan mạnh trên khắp các trang mạng và bao lá cải. Cô không muốn lên facebook để rồi nghe nhiều sự chỉ trích từ mọi phía nữa!!”
......1 ngày..........
.......2 ngày.........
......... 1 tuần........ anh đã tự thở được không cần đến ống oxi
1 tuần trôi qua nhanh chóng và ngày nào cô cũng đến chăm sóc cho Nam Phong, mặt cô thể hiện sự mệt mỏi vô cùng...... Bỗng Nam Phong tỉnh dậy mở mắt ra.... cô hớt hải bảo y tá gọi bác sĩ rồi chạy lại nắm tay Nam Phong
“ Anh tỉnh rồi sao??? Anh thấy đau chỗ nào không??”
“ Cô là ai??” – chậm dãi nói, chắc hẳn cậu vẫn còn đang rất đau
Nhu chớp chớp mắt
“ Tôi!! Tiêu Nhu đây! Anh không nhớ tôi sao”
Nam Phong bình thản lắc đầu cái nhẹ nhàng, vội chạy đi gọi bác sĩ vào khám cho cậu!!
Loay hoay kiểm tra một lúc bác sĩ nói
“ Có lẽ chiều nay chúng tôi sẽ kiểm tra toàn thân thể cho cậu ấy!! Hiện giờ theo cô nói thì chắc cậu Phong đang mất trí nhớ!!”
Cô cúi đầu
“ Vâng!! Cảm ơn bác sĩ!!”
“ Nam Phong!!! Con trai của mẹ tỉnh rồi” –chạy đến bên cạnh cậu ôm lấy cậu con trai của bà
Cậu ngơ ngác đẩy bà ra
“ Cô là mẹ tôi sao?”
Mẹ cậu trợn tròn mắt
“ Con không nhận ra mẹ sao? Là mẹ của con đây!!!” – bà lắc Phong mạnh, Nhu chạy đến lôi bà ra thì bà hất ta đẩy cô ngã nhoài ra sàn nhà
“ Cô tránh ra!! Tất cả là do cô, cô đã làm gì nó để nó ra nông nỗi này? Đến mẹ đẻ của nó nó còn chẳng nhận ra nữa!! Tôi đã từng nói với cô là đừng bao giờ làm con tôi bị tổn thương cơ mà?? Tuổi thơ của thằng bé đã quá bi thương rồi!! Chẳng lẽ cô muốn tôi quỳ xuống để cầu xin cô sao”
Nhu lắc đầu khóc
“ Không phải như bác nghĩ đâu........”
Đang nói thêm mẹ cô chen vào
“ Cô đừng nói thêm câu nào nữa, đi ra khỏi đây mau, đi ra khỏi đây”
Nhu không còn biết kafm gì vì mẹ Nam Phong quá gay gắt với cô, đứng dậy không dám phủi quần mà cứ thế đi ra!! Cô cảm thấy tội lỗi vô cùng, vì cô mà Nam phong như bây giờ, vì cô mà một người mẹ lại bị đứa con trai duy nhất đứt ruột đẻ ra không nhận ra. Đi ra khỏi bệnh viện cô hít thở một hơi thật sâu, nhớ ra cô y tá, vội bắt chiếc taxi đến đjia chỉ theo chiếc bưu thiếp mà cô ấy đã đưa cho mình. Đó là một cái ngõ hẻm khá sâu. Đi khoảng 500m có người đi qua cô chạy đến hỏi
“ Cô ơi!! Cho cháu hỏi địa chỉ này ở đâu với ạ!!”
“ Cháu đi thẳng đến cuối hẻm này rẽ phải có ngay đầu xong leo nleen tầng 3 là đến nhé!! Mà cháu đến đây tìm thầy này làm gì thế!!”
“ À! Cháu muốn giải đáp một số thắc mắc thôi ạ!!”
“ Ừ!! Thế tìm đúng người rồi đấy! Thầy ở đấy nói dúng lắm”
“ Dạ!! Thôi cháu đi đây!! Cháu cảm ơn cô rất nhiều!!”
Rồi cô đi như lời người phụ nữ ấy nói, đến một căn phòng trên tầng 3 ghi như đúng trong bưu thiếp, cô gõ cửa
Không ai trả lời gì, cô cầm tay vặn thì cửa không khóa, cô đi vào, xung quanh toàn đồ tâm linh
“ Có ai không ạ!!”
Gọi mấy câu khong ai trả lời thì cô quay ra đi về
“ Ôi!! Giật mình”
Cô y tá đứng ngay sau cô xõa tóc với chiếc váy dài màu trắng
“Cô quá ồn ào!!”
“ Tôi xin lỗi ạ!!”
“ Tôi tưởng co sẽ không đến chứ”
“ Tại mấy hôm tôi bận quá!! Tôi muốn hỏi cô chuyện cô nói hôm nọ...”
“ Cứ từ từ ngồi xuống rồi hẵn nói”
Hai người ngồi xuống đối diện thẳng mặt nhau, cô y tá đó nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhu làm cô thấy hơi lạnh người
“ Chắc hẳn có 1 mối tình 3 diễn ra ở cuộc sống của cô!!”
Nhu gật đầu rồi rít
“ Và tình yêu của cô lại dành cho một người con gái đúng chứ”
Lại gật đầu
“ Kiếp trước giữa 3 người cũng có liên quan tới nhau, là một ác duyên cho đến tận kiếp này!!”
“Cô có thể nói rõ được không ạ!!”
“ Tôi cũng không thể nói rõ được, nhưng nếu muốn hết ác duyên này thì cô phải chọn 1 trong hai người một là cậu con trai kia, hai là người con gái cô yêu, phải chỉ chọn 1 trong hai và không liên quan gì đến người kia, và đương nhiên dù là sự lựa chọn nào cô cũng mất mát, chỉ là ít hay nhiều!! Tôi chỉ có thể nói vậy thôi!!”
Ngồi thần nghĩ 1 lúc
“ Vậy tôi phải cảm ơn cô như thế nào bây giờ?”
Cô y tá cười
“ Cô sẽ là người đầu tiên tôi cho đi mà không nhận lại gì!!”
Nhu bước đi nặng nề, cô vẫn muốn biết được nhiều điều thêm hơn nữa
Và kho khăn nhất cho cô là sự chọn lựa, cô yêu Mễ Lạc quá nhiều, còn Nam Phong cô lại nợ anh quá nhiều. Cảm xúc lại bắt đầu lẫn lộn vói một đống hỗn độn, cô ước mình lại trở về thành một đứa trẻ con vô lo vô nghĩ như ngày xưa kia!! Mọi chuyện trong đời cô như dán đoạn, mệt mỏi thất vọng.... bao nhiêu nỗi lo nghĩ ạp đến lên đầu cô. Mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, bước đi không còn nhanh nhẹn được nữa. Nhìn cô như đang cần một người bên cạnh lúc này. Lôi điện thoại ra gọi cho Tiểu Thiên
“ Alo!! Tiêu Nh à!! Co chuyện gì vậy??”
“ Cậu có rảnh không? Đi uống với tôi vài li”
“ Đứng dậy đi thôi”- cậu cúp máy cái rụp
Nhu không hiểu, liền ngẩn ngớ nhìn xung quanh
“ Tôi ở đây!!”
Nhu quay lại ra sau, Tiểu Thiên hóa ra ở gần ngay cô, cậu ta bước đến với nụ cười rạng rỡ, khoác vai cô lôi đi
“ Nào chúng ta đi giải sầu thôi!!”
Nhu cười gượng đi, hôm nay Tiểu Thiên không dẫn cô đến quán hôm trước cô và cậu nhạu mà cậu ta rẽ vào cửa hàng tạp hóa mua 1 túi bia và một ít đồ ăn rồi dẫn cô đến vòi nước cà nhìn thẳng sang là tòa nhà cao nhất, ở đó có thể ngắm sao
“ Sao hôm nay lại mua bia đến đây uống thế”
“ Nhìn mặt cậu là không chịu được sự ngột ngạt rồi, với lại ở đây nếu cậu khóc cũng không ai để ý đâu!!!”