Sai Phi Dụ Tình

Chương 157: Phiên ngoại hạnh phúc: Cơn ghen của Hoàng đế (Hạ)



Bách Lý Hàn nghe Lưu Sương thai vị bất chánh, trong lòng vô cùng căng thẳng, lại nghe nàng nói đã có phương pháp chữa trị, trong lòng mới buông lỏng đôi chút. Đến khi nghe Lưu Sương nói phương pháp dùng kim châm cứu cộng thêm xoa bóp, tim của hắn lại treo lên.

Kim châm cứu cũng có thể chấp nhận, thế nhưng xoa bóp, muốn Đoạn Khinh Ngân xoa bóp bụng của Sương nhi? Làm sao có thể! Nam nữ thụ thụ bất thân, hắn có thể nào cho người khác chạm vào Hoàng hậu của mình, huống chi người này lại là Đoạn Khinh Ngân. Lưu Sương đối với Đoạn Khinh Ngân vẫn là có cảm tình, mặc dù là tình huynh muội, nhưng hai người bọn họ dù sao cũng không phải huynh muội ruột.

“Đoạn huynh, biện pháp xoa bóp này có thể truyền thụ lại cho trẫm không?” Bách Lý Hàn nhướng mày, nghiêm nghị hỏi. “Trẫm có thể bái ngươi làm thầy!”

Đoạn Khinh Ngân nghe vậy, có chút bất ngờ, không nghĩ tới Bách Lý Hàn lại đòi bái hắn làm thầy, không khỏi mỉm cười nói: “Nếu như Hoàng thượng muốn học, thảo dân toàn lực xin truyền, sao dám đòi Hoàng thượng bái sư. Bất quá, hiện tại Hoàng hậu đã mang thai bảy tháng, mà phương pháp xoa bụng này không phải một ngày hai ngày có thể học xong, thảo dân… sợ rằng thời gian không còn kịp rồi.”

Đoạn Khinh Ngân làm sao không biết Bách Lý Hàn thất vọng đau khổ trong suy nghĩ, đổi lại là hắn, trong lòng dĩ nhiên cũng sẽ để ý. Nếu như có thể, hắn tuyệt đối không nguyện làm như vậy, chẳng qua sự việc cấp bách, để cứu Sương nhi cùng hài tử trong bụng nàng, chỉ còn cách đó.

Lưu Sương thấy con ngươi sâu thẳm như nước của Bách Lý Hàn, thần quang trong mắt làm kinh lòng người, không khỏi gạt bỏ dáng vẻ hứng khởi, quay đầu không để ý tới hắn, đối với Đoạn Khinh Ngân nói: “Sư huynh, huynh ở Nguyệt Ảnh cung đi, ta đã sai người dọn dẹp xong, chút nữa bảo Hồng Ngẫu dẫn huynh qua.”

“Không cần, ta… hay là ở nơi của sư phụ cũng được.” Đoạn Khinh Ngân liếc một cái thấy mặt Bách Lý Hàn chìm đen, cười nhạt nói. Ở trong hoàng cung tuy dễ dàng giúp Lưu Sương hơn, nhưng nếu hắn thật sự đáp ứng ở lại nơi này, sợ rằng có người sẽ không an tâm.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu, thảo dân cáo lui trước.” Đoạn Khinh Ngân dứt lời, liền thi lễ, rồi lui ra ngoài. (Sư huynh, mất hình tượng quá. T.T)

Áo lam phất phơ đi nhanh qua sân Tê Phượng cung, chỉ trong chốc lát liền từ từ biến mất trong ánh mặt trời.

Bóng lưng sư huynh cô đơn là vậy, sâu trong đáy lòng Lưu Sương bỗng nhiên nổi lên một tia cảm giác khó tả, chỉ cần là nàng gặp nạn, sư huynh liền luôn kịp thời đến bên cạnh nàng, toàn tâm toàn lực giúp nàng. Hôm nay, nàng có được hạnh phúc, thế nhưng sư huynh vẫn cô độc. Nàng rất mong sư huynh có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình a.

“Thế nào, rất đẹp đúng không?” Lưu Sương thần sắc réo rắt thảm thiết nghĩ đến xuất thần, thanh âm buồn buồn của Bách Lý Hàn vang lên bên tai làm nàng khẽ giật mình.

“Đúng a, nhìn rất đẹp.” Lưu Sương thuận miệng đáp, sư huynh tuấn mỹ là chuyện không thể nghi ngờ. (=)) còn phải nói.)

“Vậy ta thế nào, không đẹp sao?” Bách Lý Hàn đưa tay sờ sờ gương mặt Lưu Sương, thấp giọng hỏi, trong giọng nói kia chứa đựng một tia ủy khuất, lúc này ánh mắt của hắn cũng có một chút làm nũng giống như Bách Lý Băng.

“Chàng tất nhiên cũng rất đẹp!” Lưu Sương che miệng cười nói, nàng chưa từng thấy vẻ mặt như thế của Bách Lý Hàn.

“Vậy sao nàng cứ nhìn hắn chằm chắm, ta với hắn, nàng thấy ai đẹp hơn?” Bách Lý Hàn tiếp tục truy vấn, trong giọng nói đố kỵ cả mười phần.

“Dung mạo vĩnh viễn không phải toàn bộ con người!” Lưu Sương nháy lại câu nói mà hắn đã từng nói với Đại Mi Vũ, sau đó lướt nhanh qua hắn xoay người đi vào trong điện.

Bách Lý Hàn đuối lý, nói: “Sương, nàng thật sự để cho hắn xoa bóp?”

“Không đồng ý sao được, ai bảo chàng làm hài tử kia thai vị bất chánh.” Lưu Sương giả vờ cả giận nói.

“Sao không để hắn dạy cho bà mụ? Nàng không biết nam nữ thụ thụ bất thân a.” Đôi lông mày ngọn núi tuyệt đẹp của hắn khẽ chau lên.

“Tất cả không còn kịp rồi! Cách y phục xoa bóp mà, hơn nữa, sư huynh là thầy thuốc, không có như chàng tâm địa gian giảo nhiều thế.” Lưu Sương giận trách nói.

“Ai nói, chỉ cần là nam nhân, nhìn thấy Hoàng hậu ta xinh đẹp như hoa lại đâm ra thích, có thể nào biết an phận đây…” Bách Lý Hàn ôm lấy Lưu Sương, thật giống như ôm lấy một loại trân bảo hiếm thế nói.

Lưu Sương “phốc” ra một tiếng, cười nói: “Chàng nhìn ta bây giờ có người gặp sẽ thích sao? Chàng xem ta là bảo bối, người khác chẳng thèm liếc ta lấy một cái đây.” Lưu Sương vỗ về lưng áo to lớn nói. Bởi vì nàng mang song sinh tử, cho nên mới bảy tháng bụng đã vượt qua bụng người bình thường sắp sinh rồi, hơn nữa bởi vì mang thai nên gương mặt có chút phù thũng, nói thật ra, nàng có cảm giác xấu hổ đầy mình đây.

Bách Lý Hàn thương yêu nhìn bụng Lưu Sương cực lớn, đau lòng nói: “Để nàng chịu khổ rồi, sau khi sinh hai hài tử, chúng ta đừng… có thêm hài tử nữa.”

Nói thật ra, mấy ngày nay, không chỉ mình Lưu Sương chịu khổ, hắn cũng chịu khổ. Từ sau khi cùng Lưu Sương đoàn tụ, nàng cũng đã mang thai được năm tháng rồi, làm hại ngày qua ngày ôm Lưu Sương, cũng chỉ có thể nhìn, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thật giống như ngồi trước bàn đầy món ngon mỹ vị, lại không thể ăn một miếng, nghĩ thôi đã tràn ngập đại hỏa. ( khổ thân anh =)))

Hôm nay lại làm cho lửa trong lòng hắn cháy lớn hơn, Đoạn Khinh Ngân phải giúp Lưu Sương xoa bóp, mà hắn, cũng chỉ có thể đáp ứng. Đưa tay phác thảo một đường từ mũi Lưu Sương xuống, Bách Lý Hàn thất bại nhắm hai mắt lại, buồn bã thở dài nói: “Nàng chính là trời cao phái tới hành hạ ta.”

Dứt lời, kéo Lưu Sương lên giường, nụ hôn nóng bỏng phô thiên cái địa mà đến. Hôm nay, cũng chỉ có vận động như thế mới có thể an ủi tâm linh bị thương của hắn. Nhưng mà, ngay cả vận động như thế cũng có người không cho hắn thỏa mãn, hai người đang hôn ngọt ngào, hài nhi trong bụng Lưu Sương bỗng nhiên hung hăng đá một cái. Tay Bách Lý Hàn đang đặt nhẹ nhàng trên bụng của Lưu Sương, bị một cước kia vừa vặn đá ngay tay hắn.

Bách Lý Hàn ão não rút tay về, hỏi: “Tốt a, còn chưa có đi ra, đã lớn gan khiêu khích phụ hoàng. Sương, đây đâu là đứa bé?”

Lưu Sương cười nói: “Đó chính là thai vị bất chánh, hắn chắc phải là một nam oa.”

Gần đây, nàng thường cảm thấy bào thai trong bụng cử động linh hoạt hơn, thật giống như hai tiểu tử đang đánh nhau, bất quá, nàng có thể cảm nhận rõ ràng, tiểu tử thai vị bất chánh kia động càng sinh động hơn, ắt phải là một đào khí tiểu nam oa.

Bách Lý Hàn vuốt bụng Lưu Sương, hí mắt cười nói: “Chờ ngươi đi ra ngoài, phụ hoàng sẽ thu thập ngươi.”

Hắn ngước mắt thấy bộ dáng yên nhiên cười nhẹ của Lưu Sương, bởi vừa rồi hắn hôn, sắc mặt nàng ửng đỏ, tựa như thoa một tầng son, làm cho nàng nhìn qua càng thêm xinh đẹp động lòng người. Cái miệng nhỏ nhắn cũng đỏ bừng kiều diễm, Bách Lý Hàn không khỏi tâm thần xôn xao, cúi người xuống, tiếp tục công việc vừa rồi.

Nhưng mà, còn chưa kịp đụng môi nàng, Lưu Sương đã đột nhiên che miệng, vội vàng nói: “Mau tránh ra!” Dứt lời, vỗ về bộ ngực, rồi nôn một ngụm ra ngoài, phun ngay trên long bào màu vàng sáng của Bách Lý Hàn một ngụm nước chua.

Gần đây, Lưu Sương bắt đầu xuất hiện bệnh trạng nôn ọe, thỉnh thoảng lại nôn mửa.

Trong nháy mắt, Bách Lý Hàn lấy khăn lụa từ trong tay áo ra, trong tâm bực dọc, lau miệng cho Lưu Sương, rồi vuốt trán cười khổ, khẽ thở dài: “Lão Thiên…”

Hắn thề, không bao giờ, để cho Lưu Sương… sinh một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.