Sám Hối Đích Thủ, Vi Vi Chiến Đẩu - Tay Sám Hối Khẽ Run Nhẹ

Chương 9: C9: Chương 8 - Rèm Cửa



Chỗ ở của các cô tương đối thô sơ, vào cửa chính là một cái ván gỗ trải thành đại thông phô, vì tiết kiệm nguyên liệu, cái "giường" này không phải rất cao, mới đến bắp chân Thẩm Mão Mão. Giường trải bọt, đặt bốn chiếc chăn sạch sẽ và gọn gàng. Ngoài ra, trên tường còn treo một chiếc đồng hồ giống như căng tin, là thiết bị điện tử duy nhất trong ký túc xá ngoại trừ đèn điện.

Bãi đất trống trước giường còn bày một ít đồ dùng sinh hoạt, chậu lon lộn xộn.

Nghiêm Nam và Tuyết Hoa ngủ ở bên trái, Tiểu Lâu để lại vị trí tường bên phải cho cô, bốn người đều hướng đầu về phía cửa ngủ.

Theo quan điểm phong thủy, con người không thể ngủ đầu hướng cửa, bởi vì chỉ có người chết khi đặt trong linh đường mới là người đối diện với cửa, dùng hành vi đối đãi với người chết để đối xử với người sống, sẽ mang đến tai họa cho người sống; về mặt tâm lý học mà nói, giường đối diện cửa sẽ cho người ta một loại ám chỉ tâm lý không an toàn, luôn cảm thấy có người muốn vào, cho nên sẽ ngủ không yên...

So với cách nói về mặt tâm lý học, Thẩm Mão Mão cảm thấy cách nói phong thủy thích hợp hơn một chút, bốn phương phòng ngủ này vẫn là hình chữ nhật, nhìn giống như quan tài.

Hai người còn lại đều nằm ở vị trí của mình, không biết là ngủ hay không có ngủ hay không; Nghiêm Nam đang trải chăn; cô rón rén đi qua, ngồi ở bên giường, cởi quần áo làm việc ra.

Quần áo làm việc dính và ẩm ướt, cơ thể cô cũng dính. Nhưng trên công trường không có chỗ tắm rửa, các cô bận rộn cả ngày cũng căn bản không có thời gian giặt quần áo —— càng không dám đến bồn rửa tay.

Như vậy làm sao ngủ được...

Thẩm Mão Mão có chút lo lắng.

Đúng lúc này, Tiểu Lâu đột nhiên mở miệng nói: "Chậu nước lạnh trên mặt đất để lại cho cô, tự mình lấy khăn mặt lau chùi."

Thẩm Mão Mão cảm động đến thiếu chút nữa khóc ra, ghé vào bên tai Tiểu Lâu nhỏ giọng nói: "Oa! Lâu tỷ cũng quá tốt đi?"

Tiểu Lâu ghét bỏ nghiêng đầu: "Tránh xa tôi ra! Một mùi mồ hôi."

Thẩm Mão Mão: "..." Cho nên là bởi vì ghét bỏ cô mới để lại nước cho cô sao...

Cô ủy khuất vén áo lên, cởi nút áo lót ra, dùng khăn mặt dính nước lạnh lau người, vừa nhìn đã để lại từng dấu vết màu xám trên khăn trắng tinh khôi.

May mắn còn có nước lạnh yêu thương của Lâu tỷ, bằng không ngày hôm sau cô ngủ có nhiều hòm như vậy khẳng định sẽ bốc mùi.

Cô chơi với nước, Lâu tỷ bên kia nói thêm: "Thi thể đã biến mất."

Thẩm Mão Mão: "?"

Tiểu Lâu: "Cái kia trong hồ, lúc tôi đi lấy nước không thấy thi thể, nhưng trong hồ còn có vết máu."

Thẩm Mão Mão nhìn nước trong chậu đã có chút xám: "..." Cho nên chậu nước này, là từ vòi nước xuyên qua gáy bà thím chảy ra?


Khăn mặt dính nước "bang" một tiếng rơi trở lại trong chậu, bắn tung tóe một mảnh bọt nước.

Làn da dùng khăn ướt lau qua giờ phút này giống như bị từng con sâu nhỏ bò qua, cô nhịn không được chà xát cánh tay, vô luận như thế nào cũng không lau được.

Tiểu Lâu xoay người, nằm sấp trên giường chống cằm nhìn cô: "Đã khi nào rồi, còn nghèo chú ý?"

Đúng vậy. Nước là dòng chảy, vì vậy chậu nước này chắc chắn không có quan hệ với bà thím ha ha ha ha ha ha.

Hoàn toàn không thể cười được.

Thẩm Mão Mão duy trì biểu tình không thể luyến tiếc nhưng lại không chịu chết, lung tung lấy khăn tay lau, cuối cùng còn giặt sạch cái khăn.

Vừa tẩy còn phải vừa hồi tưởng lại cảnh nghiêm Nam hình dung với cô, phối hợp với trải nghiệm tối hôm qua của các cô, trong đầu sinh động hồi chiếu tình huống lúc đó.

Nghĩ đến cô đều chết lặng. Cuối cùng cô đứng ở cửa, hắt nước bẩn ra ngoài, sau đó trở lại phòng ngồi ở đầu giường để phơi chân.

Nghiêm Nam và Tuyết Hoa kỳ thật đều mở to hai mắt, ngày thường mọi người đều không phải là người đi ngủ sớm dậy sớm, chẳng qua hiện tại không có điện thoại di động, cho nên chỉ có thể trợn mắt nhìn trần nhà.

Tiểu Lâu đưa tay kéo dây đèn một chút, tắt đèn lại.

Ngôi nhà nhỏ rơi vào bóng tối, nhưng không đạt đến trình độ đưa tay không thấy năm ngón tay. Đèn đường ngoài cửa sổ vẫn còn sáng, trên rèm cửa sổ màu vàng ấm áp phản chiếu bóng dáng của chậu hoa trên bệ cửa sổ.

Thẩm Mão Mão hỏi Tiểu Lâu: "Lâu tỷ, chị có tra được manh mối gì không?"

Thời gian hai người ở chung hầu như không có đơn độc, cho nên Thẩm Mão Mão vẫn chưa kịp đem đối thoại giữa Nghiêm Nam và quản đốc nói cho Tiểu Lâu.

Tiểu Lâu nói: "Buổi tối sẽ có thứ tạo hình kỳ quái bắt người có tính không?"

Thẩm Mão Mão: "..." Đây là manh mối gì, cô còn tự mình bị bắt.

Bất quá —— thứ tạo hình kỳ quái này rốt cuộc có thể kỳ quái cỡ nào?

Quên đi hay là không hỏi, biết càng nhiều chết càng nhanh.

Nói đến chuyện đêm qua, Nghiêm Nam đột nhiên mở miệng hỏi: "Hôm qua vì sao thứ kia lại buông tha cho cô?"

Cô nói là Thẩm Mão Mão, nhìn lại Tiểu Lâu. Dù sao Thẩm Mão Mão cũng là một người mới hoàn toàn, Nghiêm Nam cũng hiểu được từ chỗ cô hỏi không ra cái gì.


Nhưng bản thân Thẩm Mão Mão cũng không có ý thức này, cô trẻ con giành trước trả lời: "Có lẽ bởi vì tôi quá đáng thương, thử hỏi ai sẽ không có lòng trắc ẩn với một thiếu nữ xinh đẹp như tôi chứ?"

Nghiêm Nam: "..." Không biết xấu hổ.

Tiểu Lâu: "Ừm, có lẽ vì cô ấy quá đẹp."

Nghiêm Nam thiếu chút nữa tức chết: "Tôi không nói đùa với các người. Nếu như các người biết có thể ngăn cản quỷ quái giết người, kính xin lập tức nói ra, mạng của người khác chẳng lẽ không đáng giá sao?"

Thẩm Mão Mão vẻ mặt mờ mịt: "A? Không phải nói quỷ quái đều là không thể đối kháng sao? Đó không phải là những gì chồng cô nói sao? Tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra mà..."

Nghiêm Nam trực tiếp xoay người hướng vào tường, cự tuyệt trao đổi với cô.

Một trận thanh âm rõ rệt truyền đến, Thẩm Mão Mão trèo lên giường, chuẩn bị ngủ một giấc nghênh đón cuộc sống chuyển gạch mới ngày mai.

Nhắm mắt lại, cô theo thói quen nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, chỉ liếc mắt một cái, đã khiến cô sởn tóc gáy.

Chỉ thấy trên rèm cửa sổ phản chiếu một bóng người tối đen, người nọ lẳng lặng đứng ở ngoài cửa sổ, không nhúc nhích, không biết đứng bao lâu, mà các cô lại hoàn toàn không ý thức được.

Thẩm Mão Mão thân phát lạnh khắp người, thậm chí không dám nhúc nhích một chút.

Qua nửa ngày, cô mới ức chế nỗi sợ hãi trong lòng, giơ tay nhẹ nhàng chọc chọc Tiểu Lâu bên cạnh.

Tiểu Lâu mở mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh giống như hai dòng nước sâu không thấy đáy.

Thẩm Mão Mão cẩn thận chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn ra ngoài, lại bình tĩnh nhìn đồng hồ, cuối cùng nói: "Xem ra tôi đoán không sai, sau chín giờ bên ngoài sẽ phát sinh chuyện kỳ quái."

Thẩm Mão Mão có chút hoảng hốt, cười hỏi: "Chúng ta làm sao bây giờ?"

Tiểu Lâu: "Ngủ."

Thẩm Mão Mão: "? "Trêu em hả?


Nói xong, Tiểu Lâu xoay người đưa lưng về phía cô, lần thứ hai nhắm hai mắt lại.

Thẩm Mão Mão: "?? "Bị một người bên ngoài không biết là người hay quỷ nhìn chằm chằm, ai còn có thể ngủ được à?

Nhưng mà Tiểu Lâu đã không còn phản ứng với cô nữa, không lâu sau đã truyền đến tiếng hít thở nặng nề của chị.

Thẩm Mão Mão: "??? "Cái này là ngủ rồi?

Thật sợ hãi, thật mệt mỏi, lòng tốt mệt mỏi...

Cô đắp chăn lên người, không để cho bất kỳ một khối thân thể nào ngoại trừ đầu bị rò rỉ ra bên ngoài, cho dù bị che ra một thân mồ hôi cũng không dám xốc lên.

Bên cạnh là ba tiếng hít thở liên tiếp, chỗ bên ngoài cô, ba người còn lại đều ngủ thiếp đi. Nhưng bên cạnh có người cũng không mang đến cho cô cảm giác an toàn gì, cô không dám lộn xộn, thân thể cứng đờ, cũng không biết tên bên ngoài kia có đi hay không...

Thời gian tỉnh táo đặc biệt dài dằng dặc, trước mắt Thẩm Mão Mão mơ hồ một mảnh, mệt đến mức không mở được mắt.

Kim đồng hồ trên đồng hồ đã đi tới mười một giờ, bên ngoài đột nhiên nổi gió.

Tiếng gió rất lớn, đinh tai nhức óc, không giống như vang lên ngoài cửa sổ, ngược lại là nổ tung bên tai cô.

Cô vặn vẹo cổ cứng ngắc, nhìn về phía ba người bên trái.

Ba người kia vẫn là bộ dáng ngủ say, giống như là hoàn toàn không nghe được tiếng gió bất thình lình này.

Kèm theo tiếng gió mãnh liệt, cửa sổ truyền tới một tiếng "cạch cạch" nặng nề, từng chút từng chút, giống như có một người nho nhã lễ độ, đang không chán mà gõ cửa sổ, chờ ai mở cửa đón hắn vào.

Thẩm Mão Mão sắp bị dọa choáng váng, vừa rồi buồn ngủ mơ hồ đã sớm chạy không thấy bóng dáng, cả người cô không khống chế được mà run rẩy.

Tại sao các cô ấy vẫn không thức dậy? Thanh âm lớn như vậy các cô ấy đều không nghe thấy sao? Hay là... các cô ấy căn bản không phải là các cô ấy chân chính đây?

"Cô run cái gì?" Tiểu Lâu đột nhiên nói.

Thẩm Mão Mão giật mình một cái, thiếu chút nữa khóc ra: "Lâu tỷ! Nghe!"

Tiểu Lâu: "Tiếng khóc của biển?"

Thẩm Mão Mão: "...?" Tiểu Lâu ca hát còn rất dễ nghe?

Không đúng, bây giờ đâu phải nghĩ về chuyện này!

Cô hận không thể điên cuồng lay động bả vai người phụ nữ này, để cho chị nghe cho tốt tiếng gió bên ngoài cùng tiếng gõ cửa sổ.

Tiểu Lâu nói: "Không phải là gió sao? Cô có ngủ không? Không ngủ để người khác còn ngủ, bằng không tôi đánh ngất cô!"


Thẩm Mão Mão hỏng mất nói: "Em đồng ý!"

Tiểu Lâu giơ tay lên một thủ đao, Thẩm Mão Mão chỉ cảm thấy gáy đau xót, trước mắt tối sầm lại, sau đó liền triệt để mất đi ý thức.

...

Thủ pháp chém người của Tiểu Lâu rất chuyên nghiệp nha...

Thẩm Mão Mão vừa cảm giác ngất xỉu đến ngày hôm sau xoa cổ đau nhức cảm khái nói.

Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa dày chiếu vào cô. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần sáu giờ rưỡi.

Ngày hôm qua trước khi bị đánh ngất xỉu đã đắp chăn, sau khi bị đánh ngất xỉu tự nhiên cũng không có ai giúp cô vén chăn lên, Thẩm Mão Mão ngủ một đêm giống như ngâm mình trong bồn tắm, từ quần áo đến chăn đều ướt đẫm.

Cô ngáp một cái, xoay người lại, ngáp liền dừng lại trên mặt.

- Con moẹ nó! Cái thứ đó sao còn chưa đi?!!

Một đêm trôi qua, bóng đen kia cư nhiên vẫn còn!

Thẩm Mão Mão hoài nghi mình đang ở trong mộng.

Nhưng ban ngày cho cô can đảm lớn như vậy, cô hét lên tên của ba người còn lại.

Nghiêm Nam và Tuyết Hoa phi thường cảnh giác, vừa nghe thấy giọng nói của cô liền ngồi dậy, mức độ thanh tỉnh nhìn hoàn toàn không giống như vừa mới tỉnh ngủ. Chỉ có Tiểu Lâu xoay người, cưỡi chăn, chậc lưỡi, hoàn toàn không tỉnh.

Hai người hoàn toàn không kinh ngạc trước bóng người ngoài cửa sổ, Nghiêm Nam còn mặc quần áo xách giày lên, định ra ngoài xem một chút.

Thẩm Mão Mão hiểu ra, hai người này đêm qua lúc bóng đen xuất hiện căn bản là không ngủ, cô nghe được tiếng hít thở nặng nề chỉ là giả bộ ngủ mà thôi.

Cô nhìn Tiểu Lâu đang ngủ say, có chút ý tứ hận sắt không thành thép.

"A——!"

Nghiêm Nam đi ra ngoài cửa đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, Thẩm Mão mão ngây người một giây, vội vàng mang giày xuống đất. Tiểu lâu vốn đang ngủ sạch sẽ gọn gàng đứng dậy, động tác so với cô còn nhanh hơn, trực tiếp xông ra ngoài.

—— trên cửa sổ các cô treo một người, hai chân lơ lửng của người nọ theo gió lạnh buổi sáng hơi lắc lư, mũi chân nhẹ nhàng gõ vào thủy tinh, phía trên đá ra một cái lời dẫn màu xám, mặt hướng cửa sổ nhìn chằm chằm các cô cả đêm.



Trăng: trưa trời đóng kín cửa sổ phòng làm chương này sợ hãi quá~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.