Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 27: Tiêu chước



Tiêu chước: Vô cùng lo lắng

Tôi ngồi dậy, ngây ngô sờ lên môi, “Không biết, không chừng là muỗi cắn.”

Phải là ngày hôm qua nhờ phúc của Ôn Dương, khó trách vẫn luôn cảm giác ngoài miệng nóng rát.

“Sao giống như là bị người cắn, không phải là tối hôm qua thừa dịp anh uống say làm gì rồi chứ?”

Trên mặt tôi chợt dâng lên nhiệt khí, gân cổ: “Nói... cái gì đó, em có thể làm cái gì?”

... Chẳng lẽ Ôn Dương vẫn còn ký ức ngày hôm qua? Uống say không hẳn là hoàn toàn quên hết, vạn nhất anh còn nhớ rõ...

Ôn Dương khoanh tay trước ngực, lời nói ẩn ẩn ý trêu chọc: “Sao lại khẩn trương thành như vậy, chẳng lẽ thật sự thừa dịp anh uống say đi thông đồng với phụ nữ?”

Tôi thở phào một cái, xốc chăn lên, lập tức chuyển sang biểu tình tức giận: “Anh uống thành như vậy, em làm sao có thời giờ mà nghĩ này đó, còn có, nhớ rõ về sau... cấm không được say nữa.”

Nếu là cùng một cô gái trẻ thì không sao, không may không phải lại đụng trúng một phu nhân, hình ảnh kia tôi thật sự không dám nghĩ tiếp.

“Anh uống say có làm gì bất thường không?” Ôn Dương cau mày hỏi.

Tôi kéo ngăn tủ, lấy ra một bộ quần áo, quay đầu nói với Ôn Dương: “Anh có phải đã quên cái dạ dày của mình mới vừa khỏi không bao lâu, Dương Huyên nói là phải kiên trì điều dưỡng, kết quả anh uống một bữa này, vất vả cực nhọc dưỡng lâu như vậy, qua một ngày liền trở về điểm xuất phát. Anh có thể cho người ta an tâm chút không.”

Ôn Dương tựa vào tủ quần áo, vuốt cằm, bình luận: “Săn sóc chu đáo, vẻ ngoài xinh đẹp trong thông tuệ, biết làm thơ, lại có thể cãi lộn, một mặt giả trang văn nghệ, sau lại có thể sắm vai điểu ti, trừ bỏ giới tính không đúng, hoàn toàn là ốc đồng cô nương trong lý tưởng của mọi người.”

(điểu ti: chỉ những người thua kém mọi mặt, bộ dạng thất bại)

Động tác trên tay tôi ngừng lại, hừ lạnh một tiếng: “Ốc đồng cô nương lệnh cho anh đi ra ngoài, người ta cần thay quần áo.”

Ôn Dương ngẩn ra, biểu tìnhbất đắc dĩ nói: “Phỏng chừng người trong nhà em nhớ lầm ngày sinh tháng đẻ rồi, khiết phích cùng tính cách điên khùng này nên là cung Xử Nữ.”

“Đã nói là Bạch Dương, ân?” Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, tôi giục, “Nhanh đi mở, chắc là Dương Huyên đến rồi.”

“Dương Huyên?”

“Ân, cô ấy sẽ làm một món canh thuốc bổ cho dạ dày, em đã mời cô ấy cuối tuần đến nhà chúng ta.” Tôi ngừng một chút nói, “Em cũng muốn học nấu.”

Ôn Dương chậm rì rì gật đầu: “Được, lại thêm một điều, còn có thể gạt bỏ tư thái, xuống bếp làm canh.”

Tôi buồn bực xấu hổ không thôi: “Nhanh đi!”

Khi tôi thay quần áo xong, thấy Dương Huyên đang nói chuyện phiếm cùng Ôn Dương.

Dương Huyên quay đầu nhìn tôi, cực kỳ bất đắc dĩ: “Mấy giờ rồi, hai người còn chưa ăn cơm? Trước tôi là cảm thấy cậu rất có thành ý, cho nên sáng sớm đã đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, còn cố ý tính thời gian tới, kết quả như vậy vẫn chưa đủ cho cậu rời ổ chăn.”

Tôi thập phần ngại ngùng, giải thích: “Hôm qua ngủ hơi muộn, cô cứ ngồi một lát, tôi sắp xong rồi.”

Để nấu cái nồi canh thuốc này, đúng là tôi đã cầu Dương Huyên thật lâu.

“Không vội, hai người ăn cơm trước, tôi đến nhà bếp xử lí nguyên liệu nấu ăn một chút.”

...

Trong nhà bếp, Dương Huyên vừa ngâm câu kỷ vào trong nước, vừa tán gẫu cùng tôi: “Tôi vốn định gọi cả cậu cùng đi chọn nguyên liệu nấu ăn, bất quá nghĩ đến đều là dược liệu, trong một chốc cậu cũng không nhận biết được hết, thành ra dễ bị người ta lừa. Trước hết tôi mua đến đây một ít cho cậu dùng, về sau nếu cần cứ gọi tôi, nếu tiện đường tôi mua giúp.”

(Câu kỷ là một vị thuốc, hình như là cái hạt đỏ đỏ trong thuốc bắc ấy)

Cô nương này rất biết làm việc, cho dù là tình địch, giờ phút này tôi cũng không khỏi cảm động: “Vậy phiền cô rồi, bất quá thảo dược cô cũng biết? Không phải là học Tây y sao?”

Dương Huyên mở vòi nước, nói: “Ông nội của tôi là một Trung y, khi còn bé đã dạy tôi nhận biết một ít dược liệu đơn giản, phỏng chừng bởi vì trí nhớ tôi tốt, người nói gì tôi cũng nhớ như in, nghĩ muốn truyền nghề cho tôi. Bất quá ba tôi không đồng ý, bản thân ông không có hứng thú học y mà đi làm kinh doanh, tự nhiên cũng không bằng lòng cho tôi học. Tôi cũng chỉ vụng trộm học một vài thức cơ bản với gia gia, khi đó ghi danh trường y cũng là vụng trộm, lúc ấy cha tôi giận đến không được, cảm thấy một đứa con gái biết cầm dao phẫu thuật thì quá máu me rồi, sau này lập gia đình sẽ là cả một vấn đề. May mà tôi đã đoán được trước, chạy tới X thị, ông dù là bất mãn hơn nữa, cũng không thể cả ngày lải nhải tôi.”

Hết thảy Dương Huyên trải qua khiến tôi vô cùng kinh ngạc, tôi thổn thức: “Vất vả cho cô lúc trước kiên định, nếu không thế gian liền thiếu mất một lương y rồi.”

“Ân, tôi cũng là cho là như thế.” Dương Huyên nghiêm trang gật gật đầu.

Tôi sửng sốt, co rút khóe miệng.

Dương Huyên nhìn về phía tôi, cười nói: “Như thế nào? Tôi học theo không giống? Hay là ngay cả cậu cũng chịu không nổi lời này?”

Tôi nhịn không được cười nói: “Tôi nhiều ưu điểm như vậy, cô học gì mà không được, cố tình lại học cái này.”

Dương Huyên trừng mắt, lại cười đến thập phần nhu hòa: “Tôi là cảm thấy rất hiệu quả, mỗi lần tôi nói xong câu này, người khác đều không tiếp tục khen nữa.”

Tôi có thể minh bạch ý của nàng, vài người có lẽ là khen thật lòng, có một số lại là quanh co lòng vòng châm chọc khiêu khích vì ghen tị, nơi nào có con người sẽ có tranh chấp, huống chi Dương Huyên ở bệnh viện hiện tại, công danh quá mạnh.

Tôi cảm khái nói: “Xem ra người ưu tú, phiền não đều giống nhau.”

“Cậu thật đúng là...” Dương Huyên lắc đầu, nhịn xuống ý cười, “Xem ra một chốc ngắn ngủi vẫn không thể bắt kịp thầy rồi...”

Tôi gật gật đầu: “Đồ nhi ngoan, vi sư sẽ dạy dỗ cho con cẩn thận.”

Đang nói chuyện, cửa thủy tinh nhà bếp bị đẩy ra, Ôn Dương đi đến, nhìn về phía Dương Huyên hỏi: “Có gì cần hỗ trợ không?”

“A?” Dương Huyên sửng sốt một chút, nói, “Không cần, xong liền đây.”

Tôi hỏi Ôn Dương: “Anh không đi làm?”

Ôn Dương gật đầu, hỏi: “Sao?”

“Vậy chốc nữa vừa hay có thể thử canh.”

“Canh thuốc, tốt nhất không nên có vị như trong kỳ vọng.” Dương Huyên giội một gáo nước lạnh.

“Anh ấy đối với hương vị không...” Tôi đột nhiên nhớ tới tối hôm qua uống trà giải rượu, bộ dáng Ôn Dương khổ đại cừu thâm, nhịn không được cúi đầu giật giật khóe miệng, cũng không nói thêm gì nữa.

Dương Huyên vỗ vỗ cạnh nồi nói: “Có lẽ lần này cứ tạm thời dùng nồi áp suất đối phó, chờ ngày nào đó tôi sẽ mang một cái nồi chuyên để nấu thuốc, giờ chúng ta ra ngoài chờ.”

Tuy rằng đã rửa sạch, tôi vẫn cảm giác trên tay có mùi vị thuốc đông y, tôi cau mũi, lại muốn đi rửa lần nữa.

“Cậu làm sao còn thích sạch sẽ hơn cả bác sĩ như tôi.”

Ôn Dương nhướng mày: “Cô cũng cảm thấy như vậy? Bác sĩ Dương, cô xem xem bệnh này của Tam Nhi nhà chúng tôi có thể trị không?”

Dương Huyên đứng một bên cười khanh khách.

Tôi không thèm để ý anh, lại đi đến buồng vệ sinh.

“Thạch Sam, điện thoại kêu.”

“A?” Tôi đánh xà phòng, từ trong buồng vệ sinh hô ra ngoài, “Di động để trong áo khoác ngày hôm qua, Ôn Dương anh lấy giúp em.”

Tôi rửa tay xong đi ra, Ôn Dương đã đặt điện thoại trên bàn, anh tựa vào ghế sa lông, trên tay đang đùa nghịch một cái thẻ: “Chỉ là điện thoại tiếp thị, anh tắt giúp em rồi.”

Tôi “Ân” một tiếng cũng không để ý.

Ôn Dương đưa tấm thẻ trong tay cho tôi: “Đây là danh thiếp trong túi áo, em biết Tần Hề của Vinh Vũ?”

Tôi ngây ngẩn, đột nhiên nhớ tới ước định ba ngày cùng Tần Hề trước kia, lại nói tiếp, thời gian đã sớm qua rồi.

Thấy Ôn Dương vẫn luôn nhìn, liền giải thích: “Trước đó công ty có hợp tác cùng Vinh Vũ, em cũng tham dự.”

Ôn Dương từ chối cho ý kiến, chỉ gật gật đầu: “Tần Hề người này điệu bộ thập phần cao ngạo, có thể cho em danh thiếp chứng tỏ đã được hắn công nhận ở phương diện nào đó.”

“Phải không?” Tôi miễn cưỡng cười nói, “Em thật đúng là may mắn.”

Ôn Dương nhìn tôi, bâng quơ hỏi: “Anh từng nhìn thấy em cùng Tần Viễn tại quán cà phê, em và người Tần gia rất quen thuộc sao?”

Dương Huyên lúc này đứng dậy: “Tôi đến bếp nhìn xem, hai người cứ trò chuyện.”

Tôi ngây ngốc nhìn Dương Huyên rời đi, vội hướng Ôn Dương giải thích: “Làm sao có thể, em và Tần gia có thể có cái quan hệ gì, trùng hợp thôi.”

Trong lòng tôi hốt hoảng, lần đó chạm mặt cùng Tần Viễn thế nhưng bị Ôn Dương nhìn thấy? Mà tôi lại hoàn toàn không biết Ôn Dương từng xuất hiện gần đó, nếu...

Hẳn là chỉ là nhìn thấy, anh không thể nào nghe được chúng tôi nói gì, nếu ở đến gần, tôi không thể nào lại không phát hiện, trong lòng tôi tự an ủi.

“Phải không?” Ôn Dương trầm mặc một lúc lâu, mới thản nhiên cười nói, “Có chuyện gì, nhất định phải nói cho anh biết, dù là không giúp được, có lẽ cũng xuất được vài chủ ý.”

Tôi nặn ra một nụ cười, nói: “... biết rồi.”

Không khí nhất thời ngưng trọng, ánh mắt Ôn Dương sắc bén như dao, tôi thoáng bất an, không rõ anh đã nhận ra điều gì hay chưa.

Tôi do dự chốc lát, gọi một tiếng: “Ôn Dương, anh...”

Ôn Dương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên cười nói: “Làm sao vậy?”

“Không có gì...” Tôi đè nén bất an trong lòng, nói rằng, “Ngày mai Giang Ninh bay, anh có muốn cùng đi tiễn không.”

Trên mặt Ôn Dương không có ý cười, trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Không, em đi đi, ngày mai công ty còn có việc bận.”

Không khí lần thứ hai ngưng trệ, xấu hổ quỷ dị.

Tôi nghĩ tôi nên phá bỏ trầm mặc, nhưng mà lúc này đột nhiên phát hiện ra, chúng tôi ở chung một nhà, địa vị chủ đạo vẫn luôn không phải tôi. Nếu thái độ Ôn Dương mềm mại, tôi sẽ không hề cố kỵ vui đùa với anh, một khi anh lạnh mặt, tôi lập tức sẽ biến thành không biết làm thế nào.

Tôi cố gắng trở thành một con người khác, không khiến người chán ghét như đời trước, không truy vấn hành tung của anh, không cản trở anh thân cận cùng ai, đi ngược bản thân làm theo tâm ý của Ôn Dương, không gì hơn là hy vọng có thể khiến anh thích mình hơn một chút, nhưng mà khuyết điểm tính cách thì không thể hoàn toàn che lấp, chung quy là vẫn chọc anh không vui.

Hai bàn tay tôi vô thức đan chặt lại, cảnh tượng như vậy, khiến tôi nghĩ đến cục diện vô cùng mệt mỏi đời trước, nếu không tranh cãi, bầu không khí cũng cứ đóng băng thế này, khiến người lúng túng cực điểm.

“Canh xong rồi.” Dương Huyên đi ra từ nhà bếp, đặt bát canh xuống bàn trà phòng khách, nói với Ôn Dương: “Đến nếm thử, hương vị không dám cam đoan, nhưng hiệu quả chắc chắn không tệ.”

Ôn Dương cười nói với nàng: “Vất vả rồi, đa tạ!”

Dương Huyên vừa tháo bao tay xuống, vừa cười nói: “Không dám kể công, tôi đây là không có lợi không dậy sớm, chủ yếu là Thạch Sam cứ không ngừng nhắc trước mặt tôi, còn hứa cho tôi không ít lợi lộc.”

Dương Huyên ngồi xuống, khoanh tay, cười nói, “Hai người thật là khiến tôi hâm mộ, khuê mật của tôi đối với tôi cũng không tốt như vậy.”

Tôi thấy sắc mặt Ôn Dương dịu đi không ít, nhẹ nhàng thở ra, hướng Dương Huyên cảm kích: “Là cô rất có năng lực, người khác muốn làm chút gì đó vì cô, sợ là cũng không có cơ hội. Hôm nay thật cám ơn, về sau có chỗ nào cần hỗ trợ nhất định phải mở miệng đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.