Săn Bắn

Chương 1: Chính văn



Harry cúi đầu nhìn những đứa trẻ đang tò mò, khẩn trương kia, một trong số chúng còn thì thầm nói nhỏ với nhau tin đồn về "Phương pháp phân loại của Hogwarts’ bị đám người lớn xem là truyền thống để lừa gạt bọn nhóc. Sự thật chính minh từ trước nay không có một phù thủy đã trưởng thành nào nói thật. Tất nhiên, nó cũng là chuyện mà đã qua nhiều năm Harry vẫn chưa thể hiểu được.

Đếm đếm sĩ số, cậu thanh thanh giọng nói, “Hoan nghênh đến với Hogwarts, hiện tại, đi theo tôi.”

Đây là công việc của phó hiệu trưởng.

Harry xoay người mở ra cửa lễ đường, liếc mắt nhìn người đàn ông âm trầm đang ngồi vững vàng ở đầu kia của đại sảnh - đây hẳn là công việc này của hắn ta đúng không!?

Cậu đem người kia từ kề cận cái chết kéo trở về, chiến đấu hết mình vì trong sạch của hắn, còn quan tâm hơn so với người bị thẩm phán, mà người kia làm cái gì để báo đáp loại sự giúp đỡ này? Kiên quyết cự tuyệt chức hiệu trưởng, lui về ngồi phó hiệu trưởng và tiếp tục làm giáo sự Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Sau đó khi cậu trở lại Hogwarts nhậm chức, hắn rất không tình nguyện để giáo sư Slughorn lần nữa về hưu. Và xét thấy tầm quan trọng của giáo sư độc dược, hơn nữa đối cậu rất không tốt đẹp, không, là rất rất ác ý, đem công việc vốn nên để phó hiệu trưởng làm đẩy cho cậu, đồ khốn.

Harry đem tân sinh đi đến trước mũ phân viện, lúc xoay người đem biểu tình trên mặt từ không cam lòng đổi thành mỉm cười hiền lành, mở danh sách, bắt đầu nghi thức phân viện.

Bất luận người đàn ông kia có không tình nguyện như thế nào, vị trí ngồi trước nay trên bàn dài đều là giáo sự Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám bên cạnh giáo sư độc dược, cậu ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, theo thói quen cười cưới với người đàn ông kia - vẫn như cũ không có được bất cứ sự đáp lại nào.

Nhớ lại năm thứ hai cậu làm giáo sư ở Hogwarts, cậu nhận được không quá năm từ trong miệng người đàn ông kia.

“Tất nhiên.”.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

“Có thể.”

“Đã biết.”

Cùng với……

“Tránh ra.”

Cậu dám thề, khi cậu học năm ba, lúc người ngồi ở vị trí của cậu là giáo sư Lupin, thì thái độ của đối phương cũng không có tệ đến vậy.

Xem ra việc cậu đã xem ký ức của hắn, là chuyện dù hắn có chết cũng không muốn đối mặt a!

“Thầy là đang ghim vụ tôi chức giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sao? Phải biết rằng giáo sư Slughorn đã sớm muốn về hưu, mong ước ở cùng một đống nồi quặng luôn có nguy cơ nổi mạnh. Mà hiện bậc thầy độc dược thật sự không nhiều lắm.” Harry nhân lúc hiệu trưởng McGonagal đang tuyên bố nội quy trường học, lặng lẽ nói chuyện với hắn.

“Vậy cậu chưa từ nghĩ rằng tôi không muốn sao?” Khóe miệng Snape cơ hồ không nhúc nhích, nhưng trong giọng nói sự trào phúng cũng không có bởi vậy giảm bớt một phần nào.

Hắn nói chuyện! Harry một bên ở trong lòng thả cái pháo hoa, một bên đối với phản ứng của bản thân không biết nên khóc hay cười, nhưng cậu không thể biểu hiện ra ngoài, tựa như khi bạn đi dã ngoại gặp được dã thú, không thể lộ ra bất kỳ tiếng động to, nhỏ nào với nó, bằng không dã thú sẽ cảnh giác, bỏ chạy, “Nếu thầy vẫn là hiệu trưởng thì sẽ không có vấn đề này.”

Đây là câu trả lời sai lầm, đôi môi mỏng của con dã thú hơi nhấp thành một đường thẳng, vẻ trào phúng, đông cứng, ”Đúng vậy, sau đó sẽ không ai có thể quên cách tôi trở thành hiệu trưởng, phải không? Bằng cách gϊếŧ hiệu trưởng cũ? Đây là không nghi ngờ gì nữa, đúng với kỳ vọng của cậu. Tôi không thể để bất kỳ ai kể cả bản thân tôi quên đi sự hèn hạ của mình và sự vĩ đại của cậu. Đây có phải là cái giá mà tôi cần phải trả? "

Cái này còn sai lầm hơn nữa, Harry tuyệt vọng, cậu bắt đầu mong muốn có được một cái xoay thời gian. Dùng hơn một năm, để đổi lấy một lần nói chuyện với nhau. Cuối cùng lại làm nó rối tung lên một cách hoàn mỹ nhất.

"Tôi hy vọng một lần duy nhất trong đời, thầy có thể không hiểu lầm tôi, có thể hiểu lời nói của tôi một cách tử tế và thẳng thắn. Và tất nhiên tôi chỉ có thể mong chờ kỳ tích." Harry áp xuống suy nghĩ ấu trĩ muốn nổi điên của mình, cậu đã làm Thần sáng năm năm, một năm giáo sư, cậu không còn là thiếu niên thổ dậy thì đang học Occlumens ở văn phòng cùng người đối phương. Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không thể làm chính mình mất khống chế.

“Đừng làm khó nhau nữa, cũng đừng cố gắng giao tiếp làm gì, cậu nghĩ sao về cái này? Tôi nghĩ cậu có thể hiểu!?"

“Thật đáng tiếc, tôi làm không được.” Hiệu trưởng McGonagal đã tuyên bố bắt đầu tiệc tối, đồ ăn xuất hiện ở trên bàn cơm, Harry mang theo ý chí chiến đấu bị đánh thức đem mấy khối bắp đặt lên mâm mình. Là do năm trước cậu học được một chuyện, lúc tức giận không thể ăn đồ quá dầu mỡ, như vậy sẽ làm chính mình tức giận đồng thời suốt đêm đau dạ dày.

Kết luận này hoàn toàn do Snape giúp cậu tổng kết.

Snape không nói gì nữa, Harry vui vẻ chú ý tới hắn muốn ăn nhưng bởi vì cậu đã lấy gần hết nên cũng không còn thừa mấy, lưỡng bại câu thương*, tốt, cậu không vui, hắn cũng đừng hòng.

*“Lưỡng bại câu thương” với ý nghĩa là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.

Cùng giao tiếp với Snape phải học cách thấy đủ, nhưng muốn săn dã thú lại hoàn toàn tương phản.

Harry hướng về phía mâm bắp, mỉm cười.

Snape biết bản thân không thích hợp làm một giáo sư, bởi vì hắn luôn là không tự chủ so sánh đám học sinh đang run rẩy nhìn hắn với bản thân khi cùng tuổi, càng không thể chịu đựng nỗi sự ngu ngốc không ai bằng của mấy tên nhóc ngu kia.

Hắn luôn cho rằng độc dược là những tri thức tuy phức tạp nhưng lại đẹp đẽ muôn phần, muốn đến gần quý cô xinh đẹp ấy chắc chắn không chỉ là những thằng ngu ngốc chỉ biết quơ quào đũa phép trên tay, khiến hắn phải lên cơn đau tim, cho nên hắn mới muốn dạy Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, ít nhất trong lớp không có đứa nào sỉ nhục môn độc dược của hắn.

Tỷ như hiện tại, một đứa học sinh đã thêm thứ gì đó không biết làm cách nào xuất hiện trong đầu cậu ta vào phần thuốc giải độc dẫn tới nó biến thành chất xúc tác.

Lớp năm sáu lại càng xui xẻo khi có một học sinh vừa mới qua sinh nhật mười bảy tuổi hoặc nên nói là vừa mới phân hóa thành Alpha, đang bị chất xúc tác kíƈɦ ŧɦíƈɦ phát ra Pheromone lại lẫn vào trong lớp của hắn?

Hiện tại không phải là lúc để nhớ lại sơ sẩy của bản thân, hắn cắn răng làm như không phát hiện, trừ năm mươi điểm của học sinh làm sai ma dược, với lý do ‘không biết tự lượng sức xuất hiện trong tiết học không phù hợp với năng lực của mình", sau đó tiếp tục dạy học, vâng, tiết học cần phải tiếp tục, bởi vì không au trong phòng phát hiện ra một Alpha đang phát Pheromone, hắn chỉ có thể hy vọng cái tên Alpha ngu dốt kia tự đề xuất bản thân mình không khỏe để cút xuống Bệnh Thất. Hắn đã rất hy vọng cậu ta sẽ làm thế, nhưng hiển nhiên cậu ta là đồ ngu. Thật đáng tiếc, hắn không thể trừ cậu ta thêm năm mươi điểm vì điều đó. Và nó càng khiến tình cảnh của hắn càng thêm khó khăn khổ sở.

m thầm tính toán dược ức chế bản thân tự làm có thể che dấu được tên Alpha kia trong bao lâu!? Kết quả, tốt. Nhưng vấn đề ở chỗ hắn không có tự tin có thể khống chế bản thân không bị ảnh hưởng.

Càng lớn tuổi, hắn càng tránh cho bản thân rơi vào tình cảnh éo le thế này. Nhưng mọi chuyện luôn không theo ý muốn của hắn. Vốn dĩ có thể lấy cái chết để kết thúc tất cả, nhưng Potter, chính Potter luôn luôn phá hủy kế hoạch của hắn.

Hắn chống lưng, dừng bước, không đi lại trong phòng học, hắn cần phải lấy thân phận Beta chống đỡ cho đến khi tiết học kết thúc, thân phận thật của hắn không thể chỉ vì một lọ thuốc của một học sinh làm hỏng. Và Severus cố gắng tìm mọi lý do đuổi cậu ta ra ngoài.

Điều này rất khó, bởi đó là Gryffindor, hiện tại có một viện trưởng rất khó chơi.

Mơ màng kết thúc tiết học như địa ngục, hắn cần một lọ dược ức chế khác, ở ngăn tối dưới gầm giường trong phòng riêng.

Hắn đã uống một lọ vào buổi sáng hôm nay trước khi xuống giường, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cần phải mở nó ra lần thứ hai trong cùng ngày.

Con đường từ phòng học về hầm dài đến mức tuyệt vọng, hắn có thể cảm giác chính mình đụng vào thứ gì, nhưng không còn dư thừa tinh lực để phân biệt, hắn cần phải trở về phòng mình, nhưng không có cách nào để thoát khỏi thứ đang giam cầm mình.

Vẻ mặt của Harry rất lạ, giống như ai đó vừa bị một cục vàng lớn từ trên trời rơi xuống trên đường đập vào cánh tay, cậu không thể tin được, nín thở nhìn người va vào vòng tay mình, thầm tự hỏi có phải mình đang mơ ước không!?

Cậu phát hiện Gryffindor đồng hồ cát sau thời gian một tiết thời gian thì đã mất đi không ít đá quý, liền không nghĩ ngợi đi về phía hầm. Cậu muốn nói với viện trưởng Slytherin trước khi trừ điểm thì phải xem kỹ qua nội quy trường học, hoặc trừ phi phòng học bị hủy do thao tác độc không đúng, bằng không hắn không thể trừ năm mươi điểm trong một tiết.

Vì lý do này, cậu tức giận bước đến phòng học độc dược. Bây giờ cơn giận của cậu đã bị dập tắt bởi sự bối rối và ngạc nhiên. Để ngăn người trong tay cậu phục hồi từ trạng thái mơ màng và cho cậu một cái Avada Kedavra. Cậu cần được xác nhận.

“Thầy bị làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Cần tôi đưa tới chỗ Poppy không?”

“…… Phòng……”

Nghe thấy hắn suy yếu giãy giụa ra tiếng, cậu đầu tiên là nhìn nhìn xung quanh, xác nhận không có bất kỳ học sinh nào có thể nhìn thấy bộ dạng hiện tại của giáo sư độc dược, nếu không tương lai cậu không thể nào cứu được bọn nhóc đó khỏi tay hắn. Sau đó, đem trọng lượng người trong lòng dựa vào người mình, đem hai người đến trước cửa phòng Snape.

Trước cửa phòng Snape không có bức họa nào cả, cậu duỗi tay rút lấy đũa phép của hắn, gõ gõ lên cửa.

Cửa mở.

“Tôi thật không ngờ được thầy là một tên khốn lúc nào cũng nghi ngờ cả thế giới sẽ gϊếŧ mình.” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm kéo Snape vào trong phòng của hắn.

Lạ thay, vị giáo sư độc dược, người rõ ràng đã bất tỉnh, dường như cảm thấy mình được trở về môi trường quen thuộc và an toàn nhất, hắn thả lỏng dây thần kinh căng thẳng và quặn thắt, không còn kiềm chế bản thân, nháy mắt toàn bộ phòng đều bị một mùi hương đặc biệt bao trùm.

Harry hít sâu một hơi, trừng lớn đôi mắt, nhìn khuôn mặt Snape như nhìn thấy một con ốc sên đang khiêu vũ. Chuyện này không thể là thật!

Bởi vì không còn đè nén chính mình, đầu Snape cũng có phần tỉnh táo lại, phát hiện còn có một người khác, lần đầu tiên trong đời cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy Potter.

Mọi người đều biết Cứu Thế Chủ không phân hóa thành Alpha và điều đó từng làm tan nát biết bao nhiêu con tim của người sùng bái cậu a, nhưng hiện tại nó lại là điều cứu rỗi hắn.

Snape mím chặt đôi môi khô khốc định nhờ Potter lấy giùm lọ dược ức chế của mình, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nếu không ngửi thấy mùi thì tại sao Potter lại đứng đó một cách uể oải như thể Chúa Tể Hắc Ám sống lại, nhìn chằm chằm vào hắn như vậy?

“Cậu……” Snape dừng lại ngay sau khi từ đầu tiên nói ra, bởi vì hắn nhận thấy ánh mắt của đối phương trở nên u ám và đáng sợ.

“Tôi quên mất thầy đã từng là gián điệp hai mang xuất sắc đến cỡ nào, giáo sư.” Harry phải xoa dịu pheromone đang dâng trào trong người, nếu nó bộc phát lúc này, Omega trong tình thế dễ bị tổn thương sẽ bị chính mình xé nát.

Nhưng mùi này khiến cậu sắp mất kiểm soát. Nó đắng và cay, mọi người không thể không cau mày ngay khi ngửi thấy nó, tuy nhiên nó lại khơi dậy ham muốn nguyên thủy nhất của cậu.

Cậu nháy mắt bình tĩnh lại, ‘Còn tưởng rằng pheromone kem đánh răng bạc hà của Hermione là kỳ lạ nhất rồi.’

Điều đó từng làm nữ phù thủy vô cùng tức giận, "Chẳng lẽ vì bố mẹ tôi là nha sĩ nên tôi thậm chí còn cần pheromone để làm kem đánh răng?!"

Chỉ có Ron là không hiểu nỗi đau buồn và tức giận của cô ấy, và nói một cách ngạc nhiên, "Này, tôi đã ngửi thấy mùi này trong lọ mê tình dược!"

Harry mỉm cười liếm răng, cái mùi đó tuy lạ nhưng cũng không xa lạ với cậu, đó là mùi của Mandrake, khi nhận ra nó, cậu không thể xác định được nó là pheromone của người trước mặt mình. Không gì giống hắn hơn là một loại thực vật có thể gϊếŧ người khác chỉ bằng âm thanh của nó, Snape, Snape, tiếng khóc của thầy trông như thế nào?

Đây là lọ mê tình dược của cậu.

Harry không còn kiềm chế pheromone của mình, giải phóng chúng từ từ, để chúng bao quanh mùi thảo mọc chết người của Omega - con mồi của cậu.

Fuck Beta! Harry Potter thế nhưng lại cải trang làm Beta trong suốt sáu năm mà không bị phát hiện! Hắn có nên nói rằng cậu ta rất ấn tượng không?!

Snape không thể tưởng được cả đời này hắn sẽ nhìn thiếu niên trước mặt với ánh mắt sợ hãi, không, cậu đã không còn là một cậu bé, mà là một Alpha, một người đàn ông trưởng thành!

“Cút ngay!” Severus cố gắng làm cho bản thân không quá rõ ràng hơn về việc tìm kiếm cây đũa phép, nhưng ngay lập tức tuyệt vọng khi tìm thấy nó trong tay Potter.

Harry rời khỏi hắn, nhét đũa phép của mình và hắn vào tay áo. Quan sát căn phòng, giống như cậu tưởng tượng Snape là kiểu người sẽ thả mình thư giãn trong một không gian riêng tư, tấm thảm dày, chiếc ghế sô pha mềm mại, nhưng đó không phải là mục tiêu của cậu, lướt qua Snape nhìn đến cánh cửa khác.

“Kia là phòng ngủ của thầy sao?”

Snape còn chưa kịp trả lời, Potter đã nhanh chóng đến bên hắn, ấn hắn vào cửa, đồng thời hôn lấy môi Snape.

Ngay lập tức, mũi và miệng tràn ngập mùi pheromone Alpha cực mạnh. Snape không thể phân biệt được đó mùi gì. Cảm giác nguy cơ cùng khát vọng mãnh liệt đem hắn xé rách thành hai nửa, một nửa muốn dùng hết toàn bộ sức lực đem trên người kia bóp chết, một nửa khác lại muốn ôm chặt lấy thân thể này làm nó dung vào mình, đánh dấu mình, trở thành Alpha của mình.

Bằng một cách hoang đường nào đó, một giọng nói bật lên trong lý trí của Snape, "Đó là Potter! Harry Potter!”

Nhưng khao khát của hắn vẫn trào dâng, bên tai là một giọng nói dịu dàng quyến rũ đang đổ thêm dầu vào lửa, "Đúng, đó là Potter, Harry Potter."

Cửa phòng ngủ sau lưng bị hắn mở ra, lấy lại tỉnh táo đã thấy bị đè chặt trên giường, chật vật đẩy Potter ra, hít một hơi thật sâu lấy lại không khí, nhưng còn tệ hơn, hắn thở phì phò trong không khí toàn mùi của Alpha. Snape tự nhắc nhở mình, "Alpha mà bối rối bởi pheromone Omega là không còn lý trí, cậu ta có thể làʍ ŧìиɦ với bất kỳ Omega nào đang phát tình trước mặt mình."

"... Xem... Potter, nhìn cậu đang làm cái gì, giữ một chút tỉnh táo như người đi?... Tôi... Tôi dưới giường có thuốc ức chế, lấy ra..."

Harry nhìn đôi môi đỏ mọng bị chính mình hôn, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, "Merlin ạ, thầy đang đùa đúng không? Thầy nói với một Alpha sinh lý bình thường theo đuổi thầy hơn một năm, lấy dược ức chế ra dùng để bình tĩnh lại. Giáo sư, tôi nghĩ rằng thầy quá ngây thơ ngay cả đối với một xử nam (trai tân) ở độ tuổi bốn mươi."

Cái gì? Đây là có ý gì? Snape nhíu mày, cố bắt được điểm mê muội bị du͙ƈ vọиɠ thiêu đốt ở trong mắt cậu. Nói theo đuổi hơn một năm? Theo đuổi ai?

Harry bất giác dùng tay vuốt ve đôi mày đang cau chặt của hắn, thở dài một hơi, "Rất khó tin sao? Tôi không muốn dọa sợ thầy, muốn thân cận, muốn làm quen, nhưng suốt một năm qua thầy vẫn không cho tôi một hy vọng nào, thầy thật sự là không phát hiện hay là không tin??”

Vậy, một năm trước, khuôn mặt cười ngốc nghếch của Potter luôn ẩn hiện trước mặt hắn, thật sự là có ý tứ kia!?

Snape cảm thấy ham muốn của mình đã giảm đi rất nhiều, ngay lập tức giữ khoảng cách giữa hai người bằng cánh tay của mình, tránh bàn tay của Potter, "Cậu nghĩ cuộc sống của mình không đủ kịch tính nên định cứu người tội nhân cô đơn khỏi vực thẳm của thế giới sao? Thứ lỗi vì tôi không thể tham gia buổi biểu diễn ý nghĩa này, vai phụ trong cuộc đời của Cứu Thế Chủ cao hơn rất nhiều so với địa vị của tôi."

Harry nghiêng đầu nhìn, phát hiện du͙ƈ vọиɠ trong mắt đã phai nhạt, lạnh nhạt như nước, lại muốn tránh xa cậu ngàn dặm, "Thú vị, thầy nhắc tới kịch, phải biết rằng thầy có thể lật áo choàng ra, chỉ bằng bước đi, thực sự rất thuyết phục." Harry xé áo choàng ném sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng, "Tôi phát hiện thầy đối với chính mình so với người khác khắc nghiệt hơn nhiều, hận bản thân đến vậy sao!? Đến mức không muốn bản thân có hạnh phúc!?"

Snape nắm lấy bàn tay đang cởϊ qυầи áo của hắn, máu toàn thân như ngưng tụ trong mạch máu, cười lạnh, "Xin lỗi, tôi không cảm thấy bản thân mình bất hạnh, càng không cảm thấy tiếp nhận sự thương hại của cậu sẽ làm tôi hạnh phúc, hoặc là cậu đã kiêu ngạo lên cấp độ cao hơn, hoặc tôi quá ngu ngốc để nhận ra sự đúng đắn trong lời nói của cậu, cậu nghĩ đó là điều gì? Tôi chỉ biết tôi sẽ chọn cái nào. "

Harry không giãy ra, ngược lại cúi xuống hôn lấy mặt hắn, ghé sát vào tai nói, “Nếu thầy không cảm thấy chính mình bất hạnh, vì sao lại cảm thấy sự theo đuổi của tôi là bố thí?” Cậu trở tay bắt lấy tay Snape, ngữ khí càng nhẹ, còn pha một chút ác ý, “Là tôi bắt được thầy.”

Bàn tay của Potter gần như đốt cháy da hắn, còn miệng Snape thì há ra, cố gắng vô ích để thoát khỏi cơn nóng, nhưng sự giãy giụa chỉ làm ham muốn của bọn họ càng thêm bùng cháy, mỗi lần Potter hít vào đều khiến da rùng mình, pheromone Alpha càng ngày càng đậm, điều đó có nghĩa là sắp mất khống chế, cậu không thể……

“…… Không!” từ trong cổ họng Snape phát ra tiếng, “Nếu cậu nói đây là theo đuổi, tôi có thể lựa chọn không nhận!”

Harry đặt tay trên phần đang cương cứng của hắn, không nhẹ không nặng xoa nắn, “Tôi không cho rằng thầy có lựa chọn.”

“…… Cái…… ưm……đây là sự theo theo đuổi của cậu!? Potter, theo định nghĩa của một người bình thường, đây là cưỡиɠ ɦϊếp..." Snape cố gắng nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ, hắn không thể...

Harry không dừng tay, ngược lại cười khẽ ra tiếng, như lại như sét đánh khi rơi vào tai Snape, Đây chắc chắn không phải là phản ứng của Harry Potter khi nghe thấy câu này như hắn đã nghĩ. Không thể nào mà nó có thể vượt khỏi tầm kiểm soát nhanh như vậy!

“Cưỡиɠ ɦϊếp?” Harry nhẹ nhàng lặp lại từ đó, trượt tay còn lại lên cằm, buộc Snape quay đầu lại đối mặt với mình, “Thưa giáo sư, hãy nhìn tôi và tự nói với tôi, thầy, Severus Snape, không có bất kỳ cảm xúc đối với tôi, thầy sẽ không bao giờ ở bên tôi, không bao giờ thích tôi, không có tôi thì sẽ hạnh phúc hơn, nếu thầy nói ra, bây giờ tôi sẽ rời khỏi thầy, trước khi đi sẽ đem dược ức chế giao cho thầy, chỉ cần thầy nói, nói.”

Snape còn chưa kịp nói chuyện, Harry lại hôn lên đôi mày nhíu chặt của hắn, "Nghĩ kỹ, chỉ cần thầy nói ra, tôi sẽ rời đi không bao giờ quấy rầy thầy nữa, cuộc đời này sẽ không còn ai là Harry Potter làm cho thầy cảm thấy trả ơn gì đó, và không có cơ hội thứ hai, hiểu không? "

“……Tôi…… Tôi đã……không nợ cậu……bất kỳ thứ gì……”

"Không? Không, thầy nợ tôi một Lily Potter, thầy có nghĩ vậy không?" Harry cảm thấy tâm trí mình bình tĩnh đến lạ thường, trái ngược với cơ thể đang nóng hổi, nơi đó lạnh băng, toàn bộ đều là khả năng hắn sẽ cự tuyệt cậu, không muốn cậu, ý niệm này nhanh chóng làm phát điên, hắn không muốn cậu thậm chí không phải bởi vì bản thân cậu, mà là bởi vì cha mẹ cậu, hắn sao có thể không muốn cậu…… Rõ ràng, hắn chỉ có cậu.

Sao cậu ta dám! Snape hung hăng trừng mắt nhìn cậu, dùng hai tay nắm lấy cổ áo Potter, xoay người áp chế cậu, cậu làm sao dám!

"Thầy luôn chế giễu tôi là Cứu Thế Chủ, không ai nói về từ này như thầy, nhưng tôi biết thầy không bao giờ cảm thấy như vậy, tất cả mọi người, kể cả Ron và Hermione, chỉ có thầy lần đầu tiên thấy tôi là nhìn đến "cô ấy", mà thầy không thích "cô ấy" sao?” Harry dùng tay nắm chặt lấy mông người trên, không khống chế sức lực của mình, “Thầy không thích có ý nghĩa để tồn tại sao? Severus Snape, trong cuộc đời thầy phải có một lần nói ra lời thật lòng, hiện tại chính là lúc ấy, thầy có cảm thấy thầy nợ tôi không? Thầy cảm thấy được đền đáp khi chết vì tôi, nhưng thầy vẫn còn sống, vì vậy thầy vẫn cảm thấy mình mắc nợ tôi - mạng sống của Lily Potter?"

Snape tuyệt vọng bị nuốt chửng, nhắm mắt lại, trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang bùng cháy, hắn ngửi thấy...là...Potter?

Sự bùng cháy, mùi nến, mùi thơm không thể tả, là mùi của ngọn lửa, cho dù nhàn nhạt, nhưng vẫn sáng ngời, đung đưa ở trước mắt hắn, "Đừng đi ra ngoài!" Snape gần như cầu xin, "Đừng đi ra ngoài..."

Bàn tay đang nắm chặt cổ áo Potter buông ra, háo hức mò mẫm khuôn mặt cậu, hắn biết khuôn mặt đã in sâu vào tâm trí, Harry Potter, của hắn, chỉ cần hắn đồng ý, chỉ cần hắn không bỏ chạy, người này sẽ là của hắn.

Chẳng lẽ làm Auror nhiều năm như vậy không có dạy cho cái tên ngu ngốc này không được đem thứ mà tội phạm khát vọng nhất để làm mồi nhử sao? Bọn họ sẽ bí quá hoá liều, không màng tất cả.

Tay Harry đưa lên thắt lưng, cuối cùng ấn cổ hắn để hắn đến gần mình hơn, "Nếu thầy cảm thấy rằng thầy nợ tôi một Lily Potter, hãy trả lại cho tôi, và tôi sẽ cho phép thầy sinh con gái đầu lòng.

Tên khốn nạn.

Snape nắm lấy tóc, mở to mắt, "Tôi phải thừa nhận sự thiếu hiểu biết của mình và vô cùng xấu hổ...ừm…tôi…tôi đã nghĩ rằng cậu giống như cha mình…"

Hắn túm tóc Potter và kéo cậu lại một khoảng cách gần, hít thở mùi hương của người kia, "Nhưng câu...so với gã ta còn khốn nạn hơn nhiều…"

Harry cắn môi, xoay người đè hắn xuống, thô bạo cởi cúc quần áo hắn, nhưng chất liệu vải quá dày, cài cúc đến mức rườm rà khiến cậu phát điên, mặc kệ đó là ai, cậu rút cây đũa phép ra. Đúng, cậu sốt ruột vẫy tay, giữa họ không có khoảng cách, chỉ có làn da của hai người, da thịt nóng như lửa đốt.

Bàn tay vẫn đang đặt ở trên mông Snape thò vào, Harry cảm giác được ngón tay đang nắm chặt tóc của mình, sít chặt "Thật ướŧ áŧ?"

Hậu huyệt Snape một mảnh lầy lội, đằng trước cương cứng rỉ ra dịch, trướng đến đỏ lên, hắn không thể khống chế nâng eo, muốn được Potter an ủi nhiều hơn.

Đây là nhược điểm của việc sử dụng dược ức chế quanh năm, một khi cánh cổng du͙ƈ vọиɠ đã mở thì không còn đóng lại được nữa.

Harry nhìn chằm chằm vào những vết bầm tím mà hắn để lại trên người mình, không kìm được ham muốn bóp chết hắn, cậu nhấc chân của Snape lên, ôm nó vào lòng, để lộ hậu huyệt của Omega ra trước mắt. Lỗ nhỏ đỏ bừng mở ra rồi đóng lại không kiểm soát được, chất lỏng màu trắng trào ra, làm bẩn ga trải giường dưới thân.

Cậu đem dương v*t để ở hậu huyệt Snape, cọ, cọ, “Từ từ, thầy có đồng ý không?”

Harry không khỏi khâm phục sức chịu đựng của mình, lúc này mà còn muốn được sự đồng ý, nhếch mép cười xấu xa, xoa dịu du͙ƈ vọиɠ hừng hực của Omega, "Giáo sư, thầy, cần phải cho phép tôi, nếu không, chuyện này xét theo định nghĩa của một người bình thường là cưỡиɠ ɦϊếp.”

Snape nhìn Harry bằng ánh mắt hung ác như muốn cắn chết cậu, hốc mắt hồng hồng, nước mắt sinh lý tràn ra, bởi vì Harry phi thường xác định hắn hiện tại so với khóc, càng muốn gϊếŧ cậu hơn, câu vô tội đỉnh thân về phía trước cọ cọ, bị hậu huyệt đói khát khó khăn ngậm lấy một chút, “Tôi có thể chứ?”

Snape có thể khẳng định cho dù là lão Potter cộng với Black bốn người bọn chúng cũng chưa bao giờ có làm hắn chán ghét đến vậy, nhưng hắn cảm thấy Potter cha mình? Hắn làm sao có thể giống như những đứa học sinh ngu ngốc được?

Snape móc thắt lưng của cậu với cái chân mà Potter đã nắm lấy, dùng sức đâm xuống, cảm giác bị tiến vào, nháy mắt lấp đầy nội tạng hắn, dương v*t nóng bỏng tách mị thịt chặt chẽ ra đâm vào chỗ sâu nhất. Hắn nghe thấy Potter thở gấp.

"Harry Potter, có một lúc trong đời cậu nhận ra rằng im lặng có ý nghĩa như thế nào đúng không, và bây giờ là khoảnh khắc đó...uh...ah..."

Dù là một Alpha giỏi đến đâu, cậu cũng không thể giữ được lý trí vào lúc đó. Harry di chuyển dữ dội, kéo ra nhiều chất lỏng hơn từ cái lỗ ướt đẫm nước, vết nước trên ga trải giường ngày càng lớn. Snape rốt cuộc không thể giữ được tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng của mình.

Sự kết hợp nguyên thủy, những con thú hoàn toàn bị du͙ƈ vọиɠ điều khiển và chi phối sẽ để lại dấu vết trên nhau, dấu ngón tay, vết bầm tím, vết xước, vết máu...

Đầu óc trống rỗng của Snape không biết từ lúc nào đã nhận ra sự thay đổi chưa từng xảy ra trên cơ thể, chính là đáy huyệŧ đã bị Potter xâm nhập, móng tay cắm sâu vào vai Potter, nỗi sợ hãi không tên quét qua hắn.

Harry đẩy mạnh vào phần sâu nhất của Omega, nơi mà dương v*t thắt chặt, cậu ngoáy ngoáy quanh cổ con mồi như một con thú hoang, cuối cùng lộ ra hàm răng của mình.

“Cho đến lúc đó, yêu thầy," Harry thở trên da thịt Snape, cậu cố gắng hết sức để giữ cho giọng điệu của mình không có bất kỳ lời cầu xin nào cho loại tình yêu giống như thể cậu không mong đợi bất cứ điều gì khác ngoài xáƈ ŧɦịŧ của mình cũng như bất kỳ món quà nào. "Tôi chỉ nghĩ rằng thầy nên biết."

Snape cảm giác được cậu ở trong cơ thể mình bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng chỗ tuyến thể không chút do dự đâm thủng, hắn ngẩng đầu lên đầu, để lộ điểm yếu chết người nhất của con người, dương v*t ở không có bất kỳ sự đụng chạm nào cao trào, phun toàn bộ lên trên bụng nhỏ của Potter, nơi hai người kết hợp liền dính nhớp bất kham, gây khó chịu khi chạm vào.

Nhưng hắn không đẩy cậu ra, cũng giống như khi được Potter cứu thoát, hắn tuyệt vọng nắm lấy mọi thứ, mọi thứ hắn có bằng trí óc mỏng manh của mình.

Đúng vậy, Lily là ánh sáng trong thế giới của hắn, nhưng Potter, người này sẽ không bao giờ cam tâm chính mình không phải vai chính trong thế giới của hắn

Sư tử sao? A, rõ ràng chính là một con sói đầu đàn

“Đã biết.”

Tôi cũng thế.

To be continue....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.