Săn Hồ Ly

Chương 47: Chương 46: CUỘC THI HOA KHÔI




Hôm nay, cuối cùng cuộc thi Miss MIT cũng được diễn ra. Đây là cuộc thi thường niên của học viện danh tiếng này. Rất nhiều nữ sinh đăng kí cho hoạt động nhan sắc trên, vì nếu loạt vào top ba, sẽ không chỉ đạt được danh hiệu mà còn nhiều đãi ngộ rất hậu hỷ từ trường nữa. Thêm vào đó, để làm ới mẻ, sẽ có thêm nội dung trang phục chế tạo của khoa kiến trúc. Đó là dựng một công trình tự chế lên thân ứng viên đăng kí, sau đó cả ứng viên cùng người sáng tạo sẽ ra thuyết trình về phần thi của mình.
Học viện MIT cũng vì thông tin này mà rầm rộ hẳn lên, mọi người trở nên nháo nhào, đặc biệt là lũ đàn ông đói khát. Mỗi năm không ít người đẹp xuất hiện, nhưng thành tích hai năm liên tiếp của Mặc Tùy thì thật đáng nể. Dù sao phải thừa nhận rằng, Mặc Tùy đạt giải cũng khá xứng đáng, thân hình thì khỏi bàn đồng hồ cát đúng chuẩn, khuôn mặt vừa mang nét cổ kính của phương Đông lại mang nét hiện đại của Phương Tây, thật khiến ai cũng phải sôi máu gà.
Tại phòng thay đồ.
Một khung cảnh bận rộn diễn ra nhưng không hề hỗn loạn. Mặc dù số lượng đăng kí rất nhiều, nhưng ban tổ chức luôn có màn chọn lọc trước khi lên sàn, vì vậy, số lượng từ 100 chỉ còn có 30 người nổi trội nhất.
Trong cánh gà chia thành nhiều gian rộng từ hai đến ba mét, tạo điều kiện thuận lợi ỗi thí sinh, đảm bảo đủ không gian thay đổi trang phục cũng như lắp gáp mô hình kiến trúc. Lúc này, Tiểu Thúy vừa có một người trang điểm, vừa đứng lên cho Asha ướm thử mô hình vào người. Vì hình thể của Tiểu Thúy rất chuẩn, hoàn toàn không cách xa mấy so với tiêu chuẩn hoa hậu bao nhiêu, nên ngay từ đầu, Asha đã suy tính kích thước mà thiết kế tác phẩm của mình.
Cô gái làm stylist cho Tiểu Thúy, ánh mắt nhìn khuôn mặt trong gương không khỏi ngẩn ngơ. Cô gái này thật sự chẳng cần trang điểm chút nào, nếu thật trang điểm như bao kẻ khác, ngay lập tức, sẽ làm giảm nét đặc trưng trên mặt cô, gần như đưa cô thành một dạng đồng nhất và khuôn mẫu so với những thí sinh khác. Khí chất càng thanh nhã và thoát tục, son phấn càng làm người ta có cảm giác thêm ngán ngẫm hơn thôi.
Cô gái trang điểm lắc lắc chai xịt tóc, nếu như theo khí chất này thì chỉ cần có một kiểu tóc hợp nhất là được. Nói là làm, nhà stylist bắt đầu vào công việc, nhưng không hiểu sao chai xịt tóc của họ lại hết sạch. Cô gái chồm qua buồn bên cạnh lên tiếng.
“Này, có thể cho tôi mượn chai keo xịt tóc hay không?”
Mặc Tùy kế bên nhìn nhìn Tiểu Thúy, đôi mắt đầy hỏa giận. Lần trước, người tình Hiroshi, con rùa vàng lớn nhất của Mặc Tùy lại ngang nhiên công khai làm hộ hoa sứ giả cho Tiểu Thúy. Hơn nữa từ hôm đó, cô dù gọi điện bao nhiêu lần cũng điều bị chặn số, thật là tức mà, không ngờ tướng mạo đường hoàng thanh lệ thì ra là một tiểu quỷ đi quyến rũ bạn trai người khác.
“Có thể chứ, cẩn thận coi chứng lộ ra lông hồ ly đó.” Mặc Tùy cười thâm hiểm.
Asha tức giận. “Cô nói ai là hồ ly?”
“Còn không phải cô ta hay sao. Hiroshi từ tuần trước đã không nhận cuộc gọi của tôi rồi, nhìn cô ta như thiên sứ không ngờ lại thâm hiểm như vậy.”
Asha dở khóc dở cười. “Hiroshi á, tôi khinh, không phải hắn như âm hồn bất tán ăn chực ở nhà tôi sao, cô có giỏi thì lôi cái mỏ của hắn về đi.”

Mặc Tùy nghe vậy, nộ khí xung thiêng, cái gì, Hiroshi lại đến nhà cô ta ư. Cặp kè với Hiroshi đã lâu, cô thật cũng có nắm đôi chút tính tình của hắn. Thể nào mà hắn lại bò vào nhà con nhỏ đáng ghét này, có nghĩ cô cũng không tin. Mỗi lần quan hệ, hắn đều ở khách sạn 6 sao phòng tổng thống tựa như ông hoàng, chơi đùa xong, một phát đá cô ra khỏi giường hắn, từ lúc nào hắn chịu khúm núm thiệt thòi như vậy chứ.
“Đừng nói láo, tôi không tin.”
Asha mỉm cười ranh mãnh. Từ điện thoại móc ra tấm hình Hiroshi đang ngủ ngon lành trên sopha sau khi đánh chén. Đó là Asha chụp lại để lúc này cho Mặc Tùy một vố.
Mặc Tùy như không tin, lửa giận bốc lên, cái mặt xinh đẹp hóa đen như đít nồi. Tay nhanh chóng hành động, định là qua giật lấy cho Asha một trận, thì nhà stylist cùng những người đi theo hốt hoảng giữ lại. Nếu giờ này đánh nhau, mọi thứ sẽ tan nát hết, mô hình cũng như mặt mũi đều trôi sông trôi biển.
“Này lấy đi, hòa bình trên hết.” Nhà stylist bên đây đưa cho bên Tiểu Thúy chai keo xịt, Mặc Tùy cười cười trong lòng. “Tiểu Thúy, hi vọng tóc của cô có thể không đổ sập trên sân khấu”.
Cuộc thi mở màn bằng những tiết mục giống như qui cách của các cuộc thi hoa hậu thông thường. Cũng có những loại trang phục dạ hội, thể thao, dĩ nhiên trang phục áo tắm phải để cuối cùng để giữ lại khán giả.
Tiểu Thúy gần như chiếm trọn phiếu bầu khi bước ra ngoài với bộ dáng…không khác ngày thường là mấy, nhưng trang phục quí phái lại làm tiểu hồ ly nổi bật trăm bề. Chiếc váy này là một ý tưởng của Asha đổi mới từ chiếc váy của nữ diễn viên Nilcone Kidman đã mặc trong Liên quan Phim Cannes 2013. Một bộ váy ôm ngực thả bờ vai trần quyến rũ, chân váy dài đến chân, dạng xòe ra mang nét cổ điển giống loại váy của các quí cô Tây phương thời xưa. Trên váy là những họa tiết nổi chồng chất lên nhau nhìn rất sinh động. Asha cố tình thiết kế cho Tiểu Thúy một tông vàng kim chói lọi, khiến Tiểu Thúy đã sở hữu một nụ cười tỏ nắng lại càng phát ra hào quang dẫn dụ.
Từng động tác, Tiểu Thúy bước đi trên sân khấu, mặc dù không có đủ tố chất kinh nghiệm như Mặc Tùy, nhưng chỉ ánh mắt và nụ cười cũng đủ hớp hồn hàng vạn kẻ bên dưới. Mọi người không khó nhận ra, nhà stylist gần như chỉ điểm nhẹ một số phần trên khuôn mặt cô gái nhỏ, tôn lên vẻ thiên sứ thánh sạch của cô. Quả nhiên, đây là một hiểu ứng rất tốt, mọi người đưa đẩy ngay cái nhìn thiện cảm cho cô.
Hơn nữa…
Mặc Tùy ở sau cánh gà mà phát điên. Tóc cô ta sao lại…. Quả thật trong chai keo đó có vấn đề, một khi dùng nó tạo kiểu, chỉ một thời gian ngắn, tóc sẽ bị tuột ra. Chưa kể, tóc sẽ bị xù lên trong kinh tỏm vô cùng, nhưng người trước mặt lại hoàn toàn khác xa với những dự định trước đó.
Trước mắt Mặc Tùy là một làn tóc đen nhánh, mềm mại như dòng nước. Mái tóc dài của Tiểu Thúy không hề tạo kiểu, đơn giản cô chỉ đội một chiếc nón vành lớn lệch bên nhìn như một tiểu thư quý tộc thời xưa. Phải nói, nhà stylist đã rất thành công trong việc này, bởi nếu đã chọn hình mẫu thanh sạch thì đừng quá vấy bẩn một thứ gì đó, một tổng thể hoàn chỉnh phải là bao gồm toàn bộ các bộ phận hoàn chỉnh và liên kết nhau.
Sau màn đầu tiên gần như tất cả mọi người đều đã xác định được ngôi vị hoa hậu là ai. Các phần thi tiếp theo gồm trang phục thể thao, trang phục dân tộc và phần thi trang phục kiến trúc mô hình. Asha với thiết kế nhà tổ ong của mình rất sáng tạo đã được ban giám khảo chú ý.
Đến phần thi áo tắm chuẩn bị thì…

“Rẹt, Rẹt, Ầm” âm thành đột nhiên phát lên rồi lặng xuống, sau đó là tiếng người tháo chạy liên hồi. Các thí sinh trong phòng hóa trang đứng ngồi không yên, dự định ra ngoài thì bất ngờ MC bước vào, mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.
“Không sao, không sao cả, chỉ là do sự cố sân khấu, đèn điện cúp trong vài giây nên mọi người xôn xao. Đây là danh sách đi ra trình diễn.” MC vừa nói vừa đưa ra, Tiểu Thúy là người cuối cùng. Cuộc thi vẫn tiếp tục…
Từng người từng người bước ra, rất nhanh lẹ, nhưng đến lượt Tiểu Thúy không hiểu sao lại phải chờ khá lâu. Cuối cùng, tiếng thông báo cũng vang lên, Tiểu Thúy ngượng ngùng mặt trang phục áo tắm đi ra. Đây là một bộ trang phục áo tắm Asha thiết kế riêng cho Tiểu Thúy. Trên đầu là một chiếc nón biển vành rộng. Trên người là chiếc áo có vai trễ nải đến bụng, gần như khoe được chiếc eo thon mê người với làn da trắng mịn nõn nà của cô, phía dưới là một bộ váy biển che đến đầu gối để chiếc chân dài có cơ hội thỏa sức tung hoành, thỏa sức dẫn dụ trí tưởng tượng. Nhìn chung, nếu đây là trang phục dự thi áo tắm thì sẽ là một bộ trang phục ít ‘xuất đầu lộ diện’ nhất, nhưng hòa hợp với Tiểu Thúy, lại là một bộ trang phục câu dẫn nhất.
Tiểu Thúy bước ra ngoài, trên mặt còn nở một nụ cười ngượng ngùng, nhưng chốc lát, đôi mắt cô chấn kinh, miệng há hốc không nói nên lời. Nguyên một sân khấu rộng lớn chứa được hơn 3000 chỗ kia, chốc lát không còn một bóng, bốn bên yên tĩnh, MC cùng ban tổ chức cũng mất tích, nhưng lại có một người đang tồn tại sững sờ ở dưới.
“Thế nào, sao em không diễn tiếp đi, tôi đang xem em muốn thể hiện gì đấy?” Xích Triệt nhìn Tiểu Thúy như muốn đem cô đè rạp xuống sân khấu mà “hành hạ”, ánh mắt tràn đầy mê ly và dục vọng như muốn nổ tung.
Bốn bề không một ai, chỉ duy nhất một thân ảnh ngồi trên hàng ghế đầu. Anh vẫn ung dung như vậy, nhưng Tiểu Thúy hoàn toàn có thể biết được anh đang cực kì giận dỗi. Sự giận dỗi này cũng không biết sẽ đem cô tan thành mây khói như thế nào nữa.
“Em chỉ trình diễn thôi mà, anh sao ở đây, mọi người đâu rồi?” Tiểu Thúy vừa cười nhưng mồ hôi lạnh đã thấm áo.
“Em muốn cho bọn họ xem?” Một giọng nói giận dữ và bực dọc phát lên, tiểu hồ ly em gan lắm, có mấy ngày mà em đã dám vượt rào rồi.
“À em chỉ muốn…” Tiểu Thúy nói trong lắp bắp.
Chưa kịp nói xong, Xích Triệt đã bước lên sân khấu lôi Tiểu Thúy đi ra khỏi cửa. Mặc dù rất bực bội, nhưng Xích Triệt cầm bàn tay nhỏ nhắn kia không hề dùng lực, rất dịu dàng. Tiểu Thúy biết mình không thoát khỏi nên cũng tình nguyện cho anh cuốn tới đâu thì tới. Dù sao những ngày qua, cô đã xác định một điều, cô đã quá yêu anh rồi.
Vừa ra khỏi cửa, Xích Triệt nhanh chóng lôi Tiểu Thúy vào xe, cô đi phía sau cắn răng như một đứa trẻ nhận lỗi. Thế nhưng, khi hình bóng hai người gần bước đến cửa xe, thì bất ngờ, “Bộp” một cánh tay khác của Tiểu Thúy đã được Ngạo Dận nắm lại. Một khung cảnh nghẹt thở xảy ra, Thợ Săn cùng Đại Bàng đang dằn co hồ ly nhỏ.
Không khí đậm đặc mùi thuốc súng, hai quả bom đang nổ rền vang. Xích Triệt nhìn Ngạo Dận bằng một ánh mắt chết chóc như ngàn mũi dao chọc thẳng vào cánh tay kia. Ngạo Dận cũng không kém cạnh, ánh mắt của loài chim ưng nhọn hoắc, sắc lịm như trăm phát đao mà bổ xuống Xích Triệt. Bầu không khí ngày càng nghẹt thở đến tột độ. Đúng là một núi đừng có hai hổ, mà nếu hai con này đều dành một con cái thì thể nào “cạnh tranh giống nòi” lại không xảy ra.
“Buông cô ấy ra!” Xích Triệt thả từng hơi tử thần vào Ngạo Dận.

“Ngươi có quyền gì đưa cô ấy đi, cô ấy không tình nguyện.” Ngạo Dận đáp lại.
“Không tình nguyện?” Xích Triệt nhìn qua Tiểu Thúy. “Em không tình nguyện?”
“…” Tiểu Thúy lúc này mới nhận ra sự chết chóc ở đây. Thật đáng sợ!
“Dù cô ấy không tình nguyện thì cô ấy cũng là của ta.” Xích Triệt hùng hổ gằn giọng, một sự khẳng định quyền sở hữu bộc phát dữ dội.
“Vậy sao, ta lại không cho là vậy, nếu tình cảnh này xảy ra, ta nghĩ không động thủ là không xong rồi.” Ngạo Dận nở một nụ cười ác quỷ, không chờ một giây liền tung ra một cú trời giáng về hướng Xích Triệt. Bất ngờ…
“Vụt” Một cú đá ngay vào tay đang nắm của Ngạo Dận xông tới, buộc anh phải rút tay về.
“Chủ nhân, ngài đi trước đi.” Hiroshi thủ thế.
“Ở đây thuộc hạ lo được.”
Xích Triệt không nói gì, kéo tiểu Thúy lên xe rồi đi mất.
Ngạo Dận vừa định đuổi theo thì một cú đá cực mạnh tung ra. Ngay lập tức, anh bay người né tránh.
“Tránh ra! Ngươi nghĩ sẽ đánh lại ta sao?” Cặp mắt Ngạo Dận vằn lên như máu, tên hộ pháp nhãi nhép chết tiệt.
“Tôi cũng chưa từng săn qua đại bàng, thầm nghĩ mùi vị chắc hẳn rất kích thích.” Hiroshi vừa nở nụ cười nhưng không hề mất tập trung. Đối thủ rõ ràng cao thâm khó lường, dám đọ sức cùng Đại chủ nhân chắc hẳn không phải dạng dễ nuốt.
“Được lắm, ta cũng muốn thử, thợ săn săn đại bàng, hay đại bàng xé xác thợ săn đây.”
Lời nói chưa dứt, một cù đấm như vũ bão tiến về phía Hiroshi. Hiroshi cũng không phải dạng vừa, lộn một vòng tránh né, cũng tung ra một đòn chân dũng mãnh vào ngực Ngạo Dân. Ngạo Dận mỉm cười, không tốn quá sức liền chặn đứng đòn thế ngàn cân, lại chuyển nhanh tình thế đẩy Hiroshi ra. Hiroshi lộn lại một vòng lấy thế, định tung một cú Sato trời giáng, thì bất ngờ, mắt anh trợn trắng. Ngạo Dận không hiểu từ đầu nhanh như chim cắt lao thẳng đến, tay vung một nắm đấm siêu mạnh. Hiroshi thầm than: “Mẹ kiếp, tiêu rồi, không ngờ thế võ lại thần tốc như vậy.”
Ngạo Dận mỉm cười nanh độc, cố tình không nương tay, một đòn chí mạng.

“Bộp” Đòn thế thủ cả thân người đỡ một lần sinh tử cho Hiroshi. Do lực đạo quá mạnh, Arsenè cũng bật về phía sau, tay run bần bật.
“Ngài Ngạo Dận, xin bình tĩnh.” Arsenè khẽ lên tiếng trấn an sự lồng lộn đnag dâng cao trước mặt.
“Trả cô ấy lại cho ta!” Ngạo Dận gầm lên từng tiếng.
Holmes cũng tiến lại. “Ngài Ngạo Dận, mặc dù ngài là khách mời đặc biệt của Bộ Quốc Phòng, nhưng ngài cũng phải nể mặt địa vị của gia tộc Hunter ở đây chứ.” Holmes vừa nói vừa cố gắng không làm kẻ kia kích động. Hắn cũng vừa nhận được tin tức từ bộ quốc phòng Mỹ, việc mời Ngạo Dận đến lần này là nằm trong kế hoạch song phương đàm phán về vũ khí của hai cường quốc là Mỹ và Nga.
“Ta không quan tâm, trả Tiểu Thúy lại đây, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, ta sẽ lột da các ngươi.”
Vẻ mặt của ba người đanh lại, Tiểu Thúy quả là họa thủy, cô thật có sức hút đến nỗi kéo cả gia tộc Ưng vào cuộc chơi này ư.
“Ngài Ngạo Dận, ngài an tâm, Tiểu Thúy là người của viện nghiên cứu, lại là một nhân tài hiếm có, chúng tôi nâng niu cô ấy không kịp sau nở làm tổn thương.” Arsenè lên tiếng xoa nắn.
“Ta tin các ngươi nhưng ta không tin gã đại chủ nhân khốn kiếp của các ngươi.”
Holmes nhè nhẹ mỉm cười, thì ra là ghen đây mà: “Ngài Ngạo Dận, vậy là ngài không biết rồi. Từ lúc Tiểu Thúy xuất hiện, tất cả những nguyên tắc của chủ nhân gần như sụp đổ, cô ấy có thể khiến ngài quan tâm hết mực, ngài nghĩ chủ nhân của chúng tôi sẽ ức hiếp cô ấy sao?”
Hiroshi chen vào thêm: “Tôi đảm bảo với ngài, Tiểu Thúy sẽ không mất mát gì, đừng nói là Đại chủ nhân, nếu có ai dám làm cô ấy uất ức, tôi sẽ xử kẻ đó. Ngài cũng biết khả năng truy sát của tôi thế nào rồi chứ.”
Ánh mắt khát máu của Ngạo Dận từ từ giảm bớt, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo và quyền thế không ai bằng. “Ta muốn gặp cô ấy, đừng giở trò với ta.”
“Ngài Ngạo Dận, thời điểm này là lúc ngài cần tiếp bộ trưởng của chúng tôi, vấn đề chung cần đưa ra thảo luận. Tôi nghĩ khi trở về mà không được gì, ngài cũng khó mà ăn nói lắm.” Arsenè vừa nhắc nhở nhưng lại cố tình uy hiếp. Dùng nhu lẫn cương không được thì tốt nhất dùng thực tế mà áp đảo là vô cùng hữu dụng.
Ánh mắt của Ngạo Dận khẽ híp lại, sắc bén, trầm tĩnh: “Được, ta tin các người, nhưng ngày mai ta muốn gặp cô ấy, nếu như cô ấy chịu ủy khuất gì, ta sẽ không nương tình.” Lời vừa nói xong, Ngạo Dận nhanh chóng bước vào xe đi đến nơi gặp mặt bộ trưởng quốc phòng Mỹ.
Ba người đàn ông chỉ biết đứng đó nhìn nhau, không khỏi lắc đầu, Tiểu Thúy ơi là Tiểu Thúy, em thật là tai họa, lại dám dây cả gia tộc Eagle vào cuộc. Cuộc chiến không khoan nhượng của hai thế lực này 400 trăm năm qua không hề kết thúc, thế nhưng vẫn là sóng ngầm đấu nhau. Liệu lần này có phải là sóng ngầm đụng độ hay đã biến thần sóng thần vũ bão mất rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.