Săn Hồ Ly

Chương 61: Chương 60: ANH YÊU EM (18+)



Tiểu Thúy nghe xong chỉ còn biết đưa tay lên giữa chặt miệng mình để tiếng khóc không khỏi tuôn trào ra. Cô hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện của Mei, là người theo dõi suốt cả hồi ức đau đớn ấy. Tiểu Thúy thắt quặng cả thể xác lẫn tinh thần. Anh chỉ mới bảy tuổi thôi! Một đứa trẻ bảy tuổi đáng lẽ phải được sống trong một hoàn cảnh đầy niềm vui và hạnh phúc, thì chỉ sau một đêm, bi kịch lại bắt đầu với anh. Cô lúc này có thể thấu hiểu những gì anh đã nói ở Muôn Trượng, anh cai nghiệt với thế giới tàn khốc này, mà nguyên nhân chính lại bắt nguồn từ những người cùng chung huyết thống với anh. Đó là một sự thật quá mức bi ai và chế nhạo!
Mei dường như hiểu được tâm trạng của Tiểu Thúy. Ngay cả cô, khi kể lại câu chuyện này, có những lúc cô cũng không kiềm nén được cảm xúc mất mát và thống khổ của bản thân. Nhưng cô buộc phải kể cho Tiểu Thúy, vì Mei biết rằng, chỉ có Tiểu Thúy mới là người duy nhất kéo Xích Triệt ra khỏi vũng bùn tội lỗi kia.
Ánh sáng đối với một người mù hẳn là một niềm vui to lớn, nhưng ánh sáng đối với một nhân cách mang trên mình đầy rẫy hận thù cùng cô độc lại càng mong đợi đến tàn nhẫn hơn. Cô biết rằng, đâu đó trong dòng máu lạnh sực nức mùi vị chết chóc kia, vẫn còn có một thứ gọi là tình người. Bản thân Xích Triệt rất khao khát cái mùi vị đó, nhưng anh không hề có niềm tin với lương tri và tình cảm. Đó là một sự mâu thuẫn và dằn vặt đang từng ngày từng ngày ăn mòn đi sự sống của anh.
“Đừng có tâm tình như vậy, con cần mạnh mẽ để lôi nó ra khỏi nơi tăm tối đó chứ.” Mei nhìn sang Tiểu Thúy nở một nụ cười dịu dàng. Cô rất có lòng tin Tiểu Thúy có thể làm được.
Tiểu Thúy nhìn Mei khẽ gật đầu quả quyết. Cô chắc chắn sẽ giúp anh hóa giải những góc khuất u tối trong lòng.
“Vậy sao đó thì như thế nào ạ, có phải ngài Sharupoi đã đưa anh ấy đến đây để huấn luyện?”
Mei gật đầu. “Đúng vậy, sau khi Hạ Nguyệt mất đi, Sharupoi đã đưa nó đến đây.” Mei lúc này thầm suy tưởng đến đoạn kí ức sau này. Có lẽ nó cũng đầy rẫy nguy hiểm, nhưng quả thực, có một chút ánh sáng hiện hữu xung quanh, soi ấm những linh hồn bé nhỏ sát cánh cùng nhau.
Lúc này trong hang động.
“Đại ca, anh chắc chắn chứ?” Hiroshi sau khi nghe Xích triệt nói thì sửng sốt.
“Rất có thể là vậy.” Giọng nói lạnh tanh lại phát lên.
“Vậy hắn còn sống sao?” Holmes lên tiếng nói.
“Ta không biết.” Đôi mắt của Xích Triệt khẽ nheo lại. Hay lắm! Nếu hắn còn sống, thì anh sẽ không cho hắn chết dễ dàng.
Sau khi suy nghĩ gì đó, Xích Triệt khẽ nhìn qua Arsenè gặng hỏi: “Arsenè, lực lượng của ta bao giờ mới đến đây.”
“Trong sáu giờ nữa.” Arsenè lên tiếng báo cáo. Từ lúc bọn hắn phát hiện ra tên Bách Nhan kia, thì Arsenè đã khởi động thiết bị gây nhiễu, thông tin đã truyền trực tiếp đến tổng bộ của gia tộc Hunter. Bee và Squarrel rất nhanh sẽ tới.
“Ngươi không liên lạc được với tổng bộ của chúng ta ở Nhật Bản sao?” Hiroshi hỏi, nếu huy động được người của gia tộc thì chỉ khoảng nửa tiếng là có thể đến đây.
“Không được, thiết bị truyền tin của ta báo rằng không thể xâm nhập vào hệ thống ở Nhật Bản. Có lẽ bọn chũng đã ngăn chặn trước, phòng chúng ta thông tin cầu cứu viện.” Arsenè trầm mặc lên tiếng.

“Arsenè, ngươi biết mục đích của bọn chúng lần này không…”
Sau khi bàn bạc xong với Arsnè, Hiroshi, và Holmes, Xích triệt bỗng chốc cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó bên cạnh mình. Đúng rồi, cô gái của anh sao lại đi lấy nước lâu đến vậy. Quả thật, từ khi cùng cô phát sinh quan hệ thân mật, thì trong lòng anh một mảng cũng không thể chứa đựng thứ gì khác. Cô khiến anh vui buồn, khiến cho tâm tình anh xao động không yên, nhưng cũng làm anh không khỏi có chút ấm áp và hạnh phút xuất hiện. Anh cảm thấy ánh sáng ư, dường như đó là một thứ cực xa xỉ, mà anh như một đứa trẻ đói khát không thể nào mua được.
Xích Triệt cảm thấy nhộn nhạo trong người. Không thấy Tiểu Thúy khiến anh phát điên lên được, tâm tình cũng bắt đầu mơ hồ, mơn man không còn như trước. Không còn kiềm chế nỗi, Xích Triệt đi ra ngoài, tìm theo hình bóng mà khiến trái tim anh loạn nhịp vô cớ.
Tiểu Thúy vẫn say sưa theo những nhịp kể của Mei, càng lúc cô càng cảm nhận được mức độ bi ai và đau đớn trong tuổi thơ đầy nước mắt anh. Mei kể cho cô nghe những chuyện lúc anh được Sharupoi đưa đến vùng núi này huấn luyện. Cô không thể tưởng tượng được, đó là một loại tra tấn, hay rèn giũa con người mà Sharupoi đã hứa với Hạ Nguyệt nữa.
Mei nói rằng, sau khi đến đây, mỗi ngày ánh mắt của Xích Triệt càng dày đặc băng lãnh và căm hận. Dáng vẻ thiện lương cùng đáng yêu ở một đứa trẻ bảy tuổi đã không còn xuất hiện, anh tự bắt mình phải trưởng thành sớm hơn, buộc mình không được kêu la hay khóc lóc, đó thật sự là tuổi thơ bất hạnh của một đứa trẻ ngây thơ.
Những ngày sau đó, Sharupoi mang đến thêm ba đứa bé nữa. Mei nói với cô, bọn chúng chính là Arsenè, Hiroshi và Holmes. Sharupoi đã đến các cô nhi viện lớn nhất trên thế giới, lựa chọn từ 100.000 đứa trẻ để tìm kiếm ra ba đứa tinh thông nhất này. Bọn chúng sau này sẽ trở thành những hộ pháp cho Xích Triệt, nhưng trước hết, bọn chúng phải sống và trải qua sinh tử cùng anh.
Mei kể lại, lúc đó Hiroshi là người nhỏ tuổi nhất, anh chỉ sáu tuổi, còn ba người còn lại đều là bảy tuổi. Sharupoi không phải đối xử với Xích Triệt như một đại thiếu gia cần nuông chiều, mà huấn luyện anh và ba người còn lại như bốn cỗ máy giết người.
Mỗi ngày, ông ta bắt bọn họ sống trong một ngôi nhà củi ẩm thấp, lạnh thấu xương về đêm. Những bữa ăn sẽ được đặt chung cùng lũ chó bị bỏ đói, bọn họ phải không ngừng đấu tranh sinh tồn, ra tay tàn độc mà gi3t chết lũ dã thú đầy khát máu. Sharupoi huấn luyện võ nghệ và các kĩ năng sống trong rừng cho bốn người đó, thế nhưng, hoàn toàn ngược lại với sự kiên nhân của mình, Sharupoi có thể thẳng thừng dùng roi da quất lên thân thể nhỏ bé của những đứa trẻ một cách không thương tiếc. Có thời điểm, vì bị đánh đến không còn hình người, Xích Triệt đã sốt mê man ba ngày ba đêm. Lúc tưởng như anh đã chết, thật may mắn, sức sống bền bỉ đã lôi một đứa nhỏ bảy tuổi trở lại.
Mei đã nói trong nước mắt rằng, trong những giấc mộng kinh hãi của anh, Xích Triệt đều không ngừng kêu rào hai từ “trả thù”. Mei cũng khẳng định, thứ có thể khiến anh sống sót để vượt qua tử thần chắc chắn là nỗi căm hận cao ngút trong đáy lòng anh.
Sharupoi đã gieo vào cõi lòng bốn đứa trẻ đó về một cuộc sống không ngừng đấu tranh cho sự tồn tại như thế nào. Càng ngày đòn roi càng nhiều, ba đứa trẻ kia vì không chịu nổi mà khóc thét lên từng trận, những giọt nước mắt của chúng khiến Mei như đứt cả ruột gan, thế nhưng, Xích Triệt lại không hề nhỏ một giọt nước mắt. Nó nhìn Sharupoi bằng ánh mắt tích tụ hận thù, nó dần như quên rằng ai đã cứu mạng sống của nó, nó đã chỉ thẳng mặt Sharupoi mà hùng hồn nói: “Hãy nhớ kĩ tên tôi, vì một ngày nào đó tôi sẽ gi3t chết ông.”
Sharupoi lúc đó cũng không hề cảm thấy phẫn nộ trước lời nói của Xích Triệt, ông chỉ ghé sát vào tai anh, gằn từng chữ: “Vậy mày hãy cố gắng mà mạnh mẽ hơn đi, vì đến năm 18 tuổi, tao sẽ gi3t chết hết tụi bây.”
Thời gian như con thuyền vun vút vượt trùng dương, sự phấn đấu của bốn người kia đổi lại là những khả năng thành thục như những con thú trong rừng. Xích Triệt vẫn là kẻ giỏi nhất trong số bọn họ, nên anh nghiễm nhiên trở thành đại ca của ba người còn lại. Bọn người của Hiroshi cũng không hề tranh chấp, vì bọn họ biết rõ, anh xứng đáng được như vậy.
Những bài tập càng ngày càng khắc nghiệt hơn, ví dụ họ phải bơi qua mặt biển đầy rẫy cá mập, họ phải chạy đua cùng lũ sư tử háo đói, có lúc họ phải băng qua một khu rừng đầy rẫy bom mìn mà Sharupoi đã cài đặt. Tất cả, tất cả đều buột bốn người bọn họ vào cùng một gốc, họ phải tin tưởng nhau để sống và tồn tại. Đặc biệt, Arsenè, Hiroshi, hay Holmes, mỗi người bọn họ điều biết một điều rằng, nếu không tin tưởng tuyệt đối vào kẻ kia, chắc chắn không ai có thể sống.
Tại thời điểm mang Xích Triệt về Tadami, Sharupoi yêu cầu những hành động can thiệp của Mei phải dừng lại, ông có cách huấn luyện của mình, nên cô không được xen vào. Nhìn những đứa trẻ gần như chết đi sống lại, mà tim Mei đau như thắt quặng từng cơn. Sự huấn luyện hà khắc đến nỗi, nếu cô không lén lút giúp đỡ, thì lũ trẻ kia đã không còn sống sót. Mei nhớ có một lần, bởi vì Xích Triệt chỉ vi phạm một lỗi cơ bản trong tập luyện, mà Sharupoi đã đem thằng bé ra đánh đến nát bét cả lưng. Tối hôm đó, Xích triệt đã sốt đến độ bất tỉnh nhân sự, ba đứa trẻ kia quay quần mà không cầm được nước mắt. Mei đã cỏng anh vượt qua hai ngọn núi trong đêm để đến được thị trấn, sau khi sát trùng vết thương và băng bó thuốc, cô lại vội vã trở về. Đó không phải là trường hợp duy nhất của Xích Triệt, ngay cả Arsenè, Hiroshi hay Holmes đã không dưới trên mười lần gặp phải tử thần, và mỗi lần họ bước tới ngưỡng sinh tử, thì Mei lại giật họ về. Chính vì vậy, Mei là người mẹ hiền trong lòng họ, là một thứ ánh sáng ấm áp trong những khoảng thời gian khắc nghiệt và cực khổ mà “những tuổi thơ không niềm vui” nơi đây được nếm trải.
Nhưng nỗi khổ cực nào cũng có niềm vui và hạnh phút chợt phát. Mặc dù nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì bọn họ sẽ bị bỏ đói, nhưng với bản chất láo cá của mình, bọn họ vẫn dửng dưng đi trộm bánh bao trong nhà bếp, có lần vì bất cẩn mà Hiroshi đã làm cháy cả nguyên căn nhà. Khi Sharupoi biết được, thì đã bắt họ ngủ ở ngoài trời đông giá rét trong một tuần liền. Quả thật, lúc đó nếu không có Mei lén lút đem chăn mền ra cho những đứa trẻ mới lớn, ắt hẳn sẽ không còn ai sống đến giờ phút này.

Tiểu Thúy nghe đến đây thì không khỏi cả kinh. So với những hồi ức hạnh phúc của cô khi còn ở Muôn Trượng, thì quá khứ của anh lại thống khổ vô cùng vô tận như vậy. Cô thật sự không biết phải hình dung ra hận thù đã nuôi dưỡng anh sống sót ra sao? Một con người sống nhờ vào nỗi uất hận trong lòng, thì cuộc sống của họ chỉ là một màn đêm đặc quánh và tăm tối không tiếng động. Sự cô đơn sẽ không giết bạn ngay lập tức, nhưng nó sẽ là một con sâu từng chút từng chút gậm nhắm cõi lòng của bạn. Đến khi bạn nhận ra cả linh hồn của mình đã bán cho quỷ dữ, thì đến lúc đó, có quay lại cũng không còn là bến bờ nữa rồi!
Tiểu Thúy dường như còn muốn hỏi gì nữa thì một giọng nói quen thuộc vang lên khiến lòng cô đau xiết không nguôi. “Ở đó làm gì chứ, trời rất lạnh đấy.” Xích triệt phát ra từng lời nói quan tâm, nhưng vì ngữ điệu cứng ngắc lại không nghe được chút nhiệt lượng nào từ đó.
Tiểu Thúy bất giác quay người lại. Cô thật sự muốn cho anh một vòng tay ấm áp vô hạn. Đôi mắt ấy đã nhuốm màu bi thương vô độ rồi, hãy để cô cho anh một chút ấm cúng của tình người đi. Tiểu Thúy nhanh nhảu như con chim sẻ sà vào lòng Xích Triệt, vòng tay trắng nõn của cô xiết chặt vòng eo rắn chắc của anh. Xích Triệt không biết tại sao Tiểu Thúy lại biểu tình như vậy, anh ngước về phía Mei đang suy tư ngồi trên mõm đã, đôi mắt của cô ấy đã nhuộm đỏ một màu đau thương.
Đôi mắt của Xích Triệt sáng lên, đôi môi khẽ nở một đường cong nhè nhè, bàn tay vô thức xiết chặt cô gái trong lòng, đó dường như một sự cho phép, không ai có đặc quyền này ngoài cô. Chỉ có Tiểu Thúy mới có thể biết và từng chút đụng vào những vết thương của anh mà thôi, chỉ có cô mới khiến anh buông bỏ lớp ngụy trang lạnh lẽo vì…anh rất cần một thứ xa hoa gọi là tình yêu!
Mei nhìn thấy cảnh như vậy cũng biết ý mà rút lui vào trong. Bây giờ, không gian chỉ còn hai người ngồi tựa vào nhau trên một mỏm đá. Bốn bề vẫn là một màu đen đặc quánh xung quanh, âm thanh quen thuộc của rừng già hòa tấu cùng nhau tạo nên những âm sắc trầm bổng khác thường. Tiểu thúy vẫn nằm trong lòng ngực ấm áp và an toàn kia, trái tim của cả hai như hai dòng chảy cuồn cuộn quấn quít và lan tỏa không rời. Bỗng chốc, Xích triệt cưng chiều xoa nhẹ lên khuôn mặt mềm mại và thánh sứ của Tiểu Thúy, miệng cong lên sung sướng.
“Cho em.”
Từ trong lòng bàn tay, anh nhè nhẹ rót một thứ gì đó lấp lánh vào đôi tay nhỏ bé của cô, bất giác, đôi mắt của cô sáng trừng lên, khuôn mặt kích động không sao tả xiết
“Là đom đóm.”
Tiểu Thúy không ngừng hò reo, đây là lần đầu tiên cô được thấy bọn chúng. Lúc còn ở Muôn Trượng, cô chỉ thấy loài sinh vật này thông qua hồ song song, Tiểu Thúy cũng có ao ước được một ngày nào đó tận mắt nhìn những ánh sáng mờ ảo đồng loạt nhấp nhô lên xuống trong rừng.
“Em rất thích bọn chúng?” Xích Triệt ôm cô chầm chầm vào lòng, hưởng thụ tư vị ấm áp của cô.
“Ừ, rất thích, bọn chúng rất đẹp và kì ảo.” Tiểu Thúy vân vê con đom đóm trên tay như một báu vật quý.
Xích Triệt không nói một lời, dắt tay cô đến cạnh một dòng suối cách đó không xa.
Tiểu Thúy cả kinh: “Anh định làm gì vậy?”
“Không phải em rất thích bọn chúng hay sao?” Xích Triệt mỉm cười lên tiếng: “Nếu em muốn nhìn nguyên bầy, đây là một nơi lí tưởng đấy.” Xích Triệt vừa nói vừa xoay người cô lại. Phút chốc, đôi mắt Tiểu Thúy trừng to vì kinh ngạc, trái tim cô khẽ dâng lên sung sướng vô hạn. Người đàn ông này thật là biết lãng mạn hay sao?

Cảnh tượng trước mắt thật là ngoạn mục. Bốn bề vẫn là màn đêm u tối, nhưng điểm xiết vào đó là vô số chấm vàng ẩn hiện lên xuống trong các tán cây, nhành cỏ. Con suối vẫn róc rách chảy không ngừng, hòa quyện vào cảnh sắc có một không hai này, thật khiến cho con người ta không khỏi đảo điên.
Tiểu thúy đứng trong đêm tối, chiếc váy trắng tinh khôi của cô hòa vào sắc đen của thiên nhiên, khiến cho cô cũng như những con đom đóm kia lấp lánh không thôi. Tiểu Thúy đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô vào không trung, từng đóm sáng không hẹn mà gặp lướt qua cơ thể cô, soi sáng từng đường nét quyến rũ trên khuôn mặt thiên thần, thoát tục. Tiểu Thúy vì niềm sung sướng vô độ, đôi môi hiện lên một ý cười hạnh phúc.
Xích Triệt đứng một bên nhìn cô gái nhở cùng thiên nhiên hòa hợp, thì không khỏi say mê đến tột độ. Anh gần như bất động một chỗ mà mất đi lí trí. Sức truyền hạnh phúc từ con người Tiểu Thúy khiến anh cảm nhận sâu sắc từ trong coi lòng. Rất ấm áp, rất dễ chịu, rất yên ổn nhưng cũng rất trầm mê. Xích Triệt quả thật rất tiếc nuối cảnh tượng này. Anh dường như không muốn tiến lên phía trước, anh sợ lũ đom đóm sẽ bay đi, trong phút chốc, hình bóng kinh diễm kia sẽ chợt tắt, quả thật anh rất sợ!
Tiểu Thúy dường như cảm nhận có một đôi mắt không rời khỏi cơ thể mình. Cô bất giác quay lại chạm phải con người chăm chú của anh, lòng cô khẽ rung bần bật vì thương cảm. Cô đau đớn vì tuổi thơ của anh, cô thắt quặng vì số phận nghiệt ngã không ngường đổ sập lên một trái tim cô đơn khốn khổ. Trong phút chốc, cô đã ra một quyết định, đó là cô sẽ dùng cả đời này để khiến mặt trời tỏ rạng trong cõi lòng băng lãnh kia.
Tiểu Thúy ngay lập tức như một con chim sẻ sà vào lòng Xích Triệt. Cô chủ động hoàn tay lên cổ anh, nhón chân, hai đôi môi lại liền kề không tách bạch.
Xích Triệt thất thần trong vài giây, sau đó, đôi mắt của anh tràn ngập ý cười. Đôi môi yêu tà từ bị động biến thành chủ động. Anh ôm chặt lấy cô, đôi môi không ngừng cọ sát vào nhau, chiếc lưỡi không mất một tí lực đã có thể công chiếm vào tòa thành kiên cố kia. Anh say sưa m*t từng đợt tinh chất vào người, hai người vẫn không ngừng chồng chết lên nhau, quyến luyến bịn rịn không muốn xa nhau dù chỉ một giây. Những động tác ngây thơ lúc đầu đã tan biến, Xích Triệt ngày càng thuần thục hơn mà đi vào mọi hang cùng ngỏ ngách trong miệng Tiểu Thúy. Anh cố tình buông thả để cô lơ là, sau đó lại tăng lực mà đi ngày càng sâu vào cô. Tiểu Thúy cũng hiểu sâu sắc sự cường ngạnh của người đàn ông này, nên chỉ khẽ mỉm cười, phối hợp đùa giỡn cùng anh.
Xích Triệt là ai, nếu Tiểu Thúy đã đốt lên ngọn lửa, thì cô phải là người dập lửa, đừng tưởng chỉ một màn khiêu khích cỏn con này là có thể thỏa mãn anh. Xích Triệt sau khi say mê thưởng thức đôi môi tuyệt mỹ kia, thì nhanh chóng cũng thực thi hành động. Từ đôi môi của cô, chiếc lưỡi ấm nóng của anh cũng trượt dài xuống hõm cổ mịn màng, trắng trẻo.
Dường như biết được mục đích của anh, đôi mắt Tiểu Thúy trừng lớn, trong lòng cô không khỏi thầm run. “Trời ạ người đàn ông này không lẽ muốn “yêu” cô ngay tại đây chứ”. Sau đó cô cất tiếng oán nho nhỏ, đôi tay cũng nắm chặt cái thứ không an phận đang chu du khắp người cô.
“Này, chúng ta còn đang trong vòng vây của kẻ thù đấy, anh kiềm chế lại một chút đi, thật mất mặt.”
Trước lời oán trách yêu thương của cô, Xích Triệt không khỏi cong lên bờ môi quyến rũ của mình. “Đừng quan tâm, sẽ không có ai đến đây quấy rầy chúng ta đâu. Lũ người kia vẫn chưa hề hay biết, đoàn thăm dò của bọn họ đã bị chúng ta thủ tiêu sạch sẽ.”
“Nhưng anh…” Tiểu Thúy lắp bắp, cô cảm nhận rất sâu sắc vật thể nóng rực của anh đang không ngừng chà sát vào cơ thể cô, cô đỏ mặt đến nỗi không còn chỗ trốn.
“Bọn người Hiroshi lại tìm chúng ta thì sao?” Cô ngượng ngùng hỏi.
Xích Triệt lại cong lên đôi môi mỏng quyến rũ, nhè nhẹ nâng niu lên từng làn da tấc thịt trên người Tiểu Thúy. Hơi thở nóng hổi trở nên dồn dập lỗi nhịp. Đôi mắt nhuốm màu d*c vọng sâu sắc, những tơ máu vằn lên cho thấy một sự kìm nén khổng lồ đang ngự trị. Giọng anh khản đặc lên tiếng. “Bọn họ sẽ không tìm chúng ta đâu.”
Sau đó không đợi một giây, anh đè thẳng cơ thể Tiểu Thúy xuống lớp lá khô dưới nền đất ẩm ướt. Vì không muốn cho cơ thể mỏng manh của Tiểu Thúy bị tổn thương, Xích Triệt cởi ngay chiếc áo đen tinh chế trên người mình, rồi bọc cả người cô vào đó, để cơ thể nõn nà và vô cùng nhạy cảm mà anh hằng yêu quí không bị thương tổn dù chỉ một chút.
Xích Triệt chống thẳng hai cánh tay cường tráng của mình sang hai bên, tạo một thế bao vây tứ phía khiến Tiểu Thúy chỉ có thể nép mãi trong người anh. Hai đôi mắt trong phút chốc giao hòa nhau, từ ngữ được cảm thụ chỉ bằng những đợt luôn chuyển của hai đôi đồng tử tuyệt đẹp kia. Xích Triệt dùng đôi tay của mình xoa lên khuôn mặt mềm mại của Tiểu Thúy, từng cảm giác yêu - nhớ - đau khổ - thương tiếc đan xen vào nhau tạo nên một bản hòa tấu cảm xúc dữ dội.
Xích Triệt trong phút chốc sà xuống cướp lấy mãnh liệt đôi môi của cô gái bên dưới. Dường như cũng biết mình hoàn toàn không có khả năng chống trả cả về thể xác lẫn lí trí, nên Tiểu Thúy không ngừng phối hợp cùng anh. Đôi môi sao khi lượn lờ nơi chiếc miệng hồng nhuận đáng yêu, tức thì trượt ngay xuống cổ, sau đó nhanh nhẹn chạy dọc xuống xương quai xanh. Từng mồi lửa nóng bỏng mà Xích Triệt đốt trên người Tiểu Thúy, khiến cô dường như bị sụp đổ mọi giới hạn. Tiểu Thúy không ngừng rướn người cảm nhận sự tiếp xúc tr@n trụi về da thịt này, từng tiếng yêu nho nhỏ cất lên trong bầu không khí lập lờ những thứ ánh sáng huyền dịu của tự nhiên.
Xích Triệt không còn chờ đợi được nữa, từng nút áo được mở toang, đến khi chiếc váy cũng theo một đường Parabol mà rời khỏi, thì cả thân thể Tiểu Thúy đã hiện ra một cách đẹp không sao tả xiết. Cô nhè nhẹ e thẹn dùng tay che đi nhưng nơi câu hồn nhất trên cơ thể mình, nhưng Tiểu Thúy không hề biết, chính sự úp mở mơ hồ của cô lại càng làm cho d*c vọng của con sói hoang tăng lên cực đại, lí trí trở về con số không.

Đôi mắt của Xích Triệt sáng lên như hai chiếc đèn pha trong đêm tối, sự kiềm chế dường như đã đến đỉnh điểm, Xích Triệt không đợi một giây nào nữa mà lao xuống như một con cú mèo thấy một con chuột nhắt đang loay hoay chạy trốn vậy. Đôi môi như luồn nước nóng li3m li3m k!ch thích vô tận nơi đầy đặn cao vút của Tiểu Thúy. Đã nhiều lần hưởng thụ cơ thể tươi mát và thanh khiết này, Xích Triệt thấu hiểu sâu sắc “trọng điểm” nhạy cảm là ở đâu. Đôi tay của anh như một chiếc lông ma thuật chầm châm lê lết từng chút trên thân thể câu hồn đoạt mạng kia.
Mỗi nơi anh đi qua điều khiến cho Tiểu Thúy khẽ cong người lên đáp trả. Xích Triệt nhanh chóng luồn vào giữa nơi m3m mại và tinh chất nhất của cô. Sự xâm nhập bất ngờ khiến đôi mắt của Tiểu Thúy mở to, cô cố nén lại tiếng r3n rỉ vừa thống khổ vừa sung sướng của mình. Xích Triệt nhìn thân thể như những cánh hoa tuyết mềm mại ửng hồng lên từng lớp, bất giác nở nụ cười yêu nghiệt, miệng từng chút phun ra những lời nói k!ch thích sóng tình vô tận.
“Anh chưa vào cuộc mà em lại mở cờ trong bụng thế này, xem ra anh không nên nhân nhượng với em như vậy.” Xích Triệt vừa nói vừa cười, quả thật anh cố tình để màn dạo đầu của mình kéo dài ra, căn bản vì sợ cô đau đớn mà ám ảnh, nhưng nơi nào đó của cô nhạy cảm đến nỗi đã ướt át không chừa một mảnh rồi.
“Em không có.” Tiểu Thúy quay đầu không nhìn vào hai con ngươi nóng bỏng kia. Người đàn ông này càng ngày càng thành thục, càng ngày càng xấu xa.
“Vậy sao?” Xích Triệt khe nhướn đôi mắt xanh mê hoặc của mình, sau đó đầu lưỡi của anh lia thẳng xuống cái nơi mà cô đang chối bay chối biến.
“Vậy nó là gì đây?” Anh vừa khẽ cười vừa đưa hai ngón tay dinh dính chất lỏng trước mặt cô.
Sự dẫn dắt đầy mưu mô của anh khiến cho Tiểu Thúy phát điên. Cô không ngờ anh lại “học” càng lúc càng nhanh như vậy, mọi sự mơ hồ thưở ban đầu đều như dấu chân trên nền cát bị gió cuốn đi không chưa một mảnh. Thế trận mọi phía điều do anh bày binh sắp đặt, kĩ xảo xông pha đã tầm đến độ thượng thừa rồi.
“Ưm, đừng như vậy, buông…em ra!” Tiểu Thúy lúc lắc cơ thể của mình, tránh đi sự tấn công vô hạn của anh.
“Tránh ư, lửa trong người anh như Hỏa Diệm Sơn rồi tiểu hồ ly ạ!”
Sau tiếng nói đầy mê muội phát ra, Xích Triệt nhanh nhảu như một con ong mật mà sà vào nơi tinh túy của cô, càng lúc càng khuấy động điên đảo, càng lúc càng gom góp không biết bao nhiêu tinh mật của cô vào mình.
Tiểu Thúy như người trên cõi mộng, tâm trí cô như những rạng mây lúc hoàng hôn, dịp dìu vô bờ vô cõi, chỉ mong từng chút từng chút được những ánh sao lấp đầy và thay thế. Thân thể cô khẽ rung lên từng nhịp, cô muốn sưởi ấm cõi lòng anh, vậy anh hãy hưởng thụ sự ấm áp này đi, để cho những thống khổ đã qua về với cát bụi. Tiểu Thúy trong phúc chốt ôm chầm đầu anh, đôi bàn tay khẽ xõa vào máy tóc đen nhánh kia, coi như một lời động viên bất tận.
“Triệt, em yêu anh!” Tiểu Thúy gần như đê mê mà thốt lên.
Cảm nhận sự mời chào và ướt át của cô, sự nhận nhịn của anh đã bộc phát dữ dội. Anh nhanh chóng tháo khóa quần, giải thoát cho con giã thú kêu gào rên xiết kia. Quả thật, “đứa trẻ” của anh từ lúc môi và lưỡi giao hòa thì không ngừng khóc lóc đòi hỏi, khiến anh như muốn điên tiết. Xích Triệt không chừa một giây, tiến vào cửa hầm sũng nước kia.
Lúc cả hai như nối liền thành một cõi, trong tận tâm can của Xích Triệt, một sự hạnh phúc và ấm áp lan tỏa cực độ. Đó là gì? Tại sao lại khiến cho tảng băng thù hận trong xương tủy anh không ngừng nhỏ giọt, nhưng sự nhỏ giọt kia lại làm anh vô cùng nhẹ nhỏm và thanh thản. Những động tác của Xích Triệt càng lúc càng mãnh liệt, những va chạm giữa hai miền Nam - Bắc lại không ngừng kích khởi sự ấm áp lan tỏa vô độ ấy. Đáy lòng anh từng chút được hâm nóng, những vết thương dai dẳng trong một vùng kí ức tối tăm và phẫn uất dần dần được nối liền. “Sự lên da non” trong đó lại tạo cho Xích Triệt một cảm xúc rất khác, rất ngứa ngáy, rất nhộn nhạo, nhưng lại dễ chịu và dịu êm như những chiếc lông mao mềm mại khẽ khàng lướt qua. Trong phút chốc, anh đã hiểu thứ gì đang không ngừng nảy mầm, đơm hoa, rồi kết quả trong người anh…
Những luồn lực đạo như sự đói khát điên cuồng khiến cho Tiểu Thúy gần như kiệt sức. Xích Triệt ra vào liên tục, dường như anh muốn cả hai hòa nhập vào nhau mãi mãi. Những cử động giao thoa cùng hàng loạt tiếng rên rĩ phát ra từ hai thân hình chồng chất, khiến cho bầu không khí trở nên kiều diễm lạ thường. Những màn ma sát kịch liệt kia kéo dài cho đến khi những cú thúc của Xích Triệt đạt tần suất gần như vũ bão, anh mới đạt đỉnh mà gầm nhẹ một tiếng, bắn thẳng vào nơi sâu nhất trong cô, đi kèm sau đó là một câu nói bất giác phát lên khiến cho Tiểu Thúy sững người.
“Tiểu Thúy, anh yêu em.” Xích Triệt gần như ở miền sung sướng mà bộc bạch, cơ thể cả hai nhanh chóng đổ sập xuống, xiết chặt lấy nhau.
Nhập nội dung chương truyện...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.