Săn Hồ Ly

Chương 92: Chương 93: KẺ TRÔNG MỘ



Arsenè và Hiroshi được giao nhiệm vụ đến Anh quốc để điều tra thực hư việc liệu Charles Hunter có được chôn cất ở đây hay không. Họ đã bước đầu khởi hành đến thành phố Durham để tiến hành truy lùng các dấu vết còn sót lại.
Mặc dù là một nhà tình báo tài ba cũng như có sự kết hợp cùng gã thợ săn đánh mùi bậc nhất trong gia tộc Hunter, nhưng đã hai ngày trôi qua, một chút dấu vết cũng không thể lần ra. Thời gian đã thật sự rất lâu, cả hai người Arsenè và Hiroshi đều không dám chắc, các hậu duệ của những người năm xưa có còn sống hay không, hoặc họa chăng là họ đã lãng quên đi việc giữ mộ mất rồi.
“Suy đoán phù hợp nhưng cũng không thể nói tìm là tìm được.” Hiroshi ngồi trong xe thở dài. Anh đã dùng mọi cách để lần ra các dấu vết còn sót lại, nhưng vẫn chưa có tin báo gì của Puma và Lion cả.
“Ngươi nghĩ vị trí chôn cất có thể là đâu đây, trong nhà thờ, ngoài nhà thờ hay là nơi nào khác?” Arsenè suy tư. Nếu Charles muốn người con gái của mình hạnh phúc mỹ mãn, hẳn ông ấy sẽ tổ chức trong nhà thờ rồi. Nhưng từ hôm qua đến nay, mọi dấu vết cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
“Ta cũng không biết ông ấy muốn gì nữa, không biết là ông ấy định làm lễ xong sau đó tìm một nơi thanh tịnh để yên nghĩ, hay muốn chôn cất ngay tại thánh đường để thể hiện thành ý của mình đây.” Hiroshi khẽ thở dài.
“Ngươi nghĩ là khả thi à. Nhà thờ Durham này là một công trình tôn giáo rất được con đạo kín cẩn, làm sao có việc dễ dàng thâm nhập để tự ý xây dựng chứ. Chưa kể, nếu có thì nó cũng là thứ sừng sững ra mặt, nhưng chúng ta chẳng thấy thứ gì sót lại dù chỉ là một cộng lông chân.” Arsenè ngán ngẫm.
“Vậy không lẽ sai người đến từng nhà dò la. Nếu hậu vệ của họ còn sống, hẳn cũng không dám hé lộ với bên ngoài, chưa kể chúng ta cũng không biết bọn chúng có còn trên đời này không nữa.”
“Phải suy nghĩ cách thôi, không thể tiêu tốn nhân lực một cách không hiệu quả như thế được.”
“Vậy phải như thế nào?”
“Bắt đầu từ thứ trong nhà thờ. Nếu Kai ám chỉ nó, chắc mọi mối liên quan sẽ chỉ phát sinh trong đó.” Arsenè nhàn nhã đáp.
“Nhưng người của chúng ta đã tìm hết các ngóc ngách trong đó rồi, không có gì cả.”

“Ta đâu nói phải tìm ra hiện vật ngay tức khắc, hẳn sẽ cần sự chỉ đường.” Arsenè mỉm cười.
“Ta hiểu ý ngươi rồi.” Hiroshi cũng khẽ cong môi, miệng cười ranh mãnh. “Bắt đầu từ những kẻ tối cao nhất phải không?”
“Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, người theo đạo có một địa vị rất quan trọng. Họ rất được con đạo tôn sùng và tin tưởng, đừng làm điều gì quá đáng nếu không ngươi sẽ bị đấng tối cao trừng phạt đấy.”
Hiroshi khẽ rộ cười khoái trá. “Arsenè, người như ngươi cũng tin có sự trừng phạt ư. Không phải kể từ lúc bảy tuổi, chúng ta chỉ biết rằng, máu và nỗ lực mới là đấng linh thiêng nhất hay sao?”
Tại nhà thờ Durham.
Một người đàn ông đang khoác trên mình một bộ cánh thiên thần màu trắng bạc, cả người toát lên nét thanh khiết của những thiên sứ trong nhà thờ, những bước chân của ông đang lặng lẽ rảo trên các khối đá kì vĩ của Durham. Mọi người lướt qua ông đều có những hành động gật đầu cực kì tôn kính, điều này đủ cho thấy quyền uy và sự kính trọng nhất mực của các con đạo ở đây dành người đàn ông này - cha xứ Challice.
Challice vừa đặt chân bước vào phòng mình thì vô cùng bất ngờ. Bởi vì, ông thấy một kẻ đang ngồi ở đấy cầm chén trà mà nhâm nhi cực kì thoải mái. Sự xâm phậm này khiến ông không vui vẻ chút nào, có thể nói hành động của Hiroshi là quá đỗi bất lịch sự.
“Đóng cửa lại!” Hiroshi ra lệnh. Ngay lập tức, hai gã thợ săn đã đóng kính chiếc cửa lớn bên ngoài, khiến cho không gian bên trong chỉ còn tồn tại thiên sứ và ác quỷ đi săn.
“Vị này, ngài có biết xâm phạm vào đây là việc làm không phải phép hay không?” Challice khẽ nói, ông vô cùng bình tĩnh như thể sự xuất hiện của Hiroshi chẳng làm cho ông cảm thấy sợ hãi gì cả.
“Quả nhiên là người tối cao nhất nơi này, ông hẳn trong lòng thanh sạch lắm nên không hề biết run rẩy là gì.” Hiroshi cười nhếch môi.
“Cậu đến đây có mục đích gì, cứ nói ra đi.” Challice nhìn kẻ trước mắt. Người đàn ông này mang một nét đầy cứng cõi, không phải là những kẻ bình thường, hắn đến đây hẳn có mục đích không nhỏ.

“Được lắm, ta rất thích người thẳng thắn. Ta đến gặp ông chỉ muốn biết vài thứ từ ông mà thôi.”
“Cậu cứ nói.” giọng nói Challice vẫn ấm áp như một người cha xứ mẫu mực.
“Ta là người của gia tộc Hunter, ta đến đây để tìm một thứ.” Hiroshi vừa nói vừa quan sát biểu tình của Challice.
“Cậu muốn tìm thứ gì?”
“Ông là người có quyền lực nhất ở đây, hẳn thứ gì tồn tại trong này ông điều có thể nắm rõ. Tôi muốn ông cho tôi biết, nếu muốn xây dựng một lăng mộ ở Durham này thì phải xây ở chỗ nào mới là hợp lí nhất?” Hiroshi vừa nói vừa cười ranh mãnh, đôi mắt anh sắt như hai con chim ưng nhìn thẳng vào tất cả tâm tư của Challice đang biểu hiện ra.
“Tôi nghĩ cậu đang hỏi một thứ mà đã biết câu trả lời. Nhà thờ này vô cùng linh thiêng, phải, cậu có thể tổ chức hôn lễ tại đây, nhưng nếu muốn chôn cất thì xin thứ lỗi, chúng tôi không có quy định nào được tự ý xây lăng mộ trong nhà thờ này.”
“Vậy sao, không được xây ở đây nhưng có thể xây ở chỗ khác, chúng tôi được lệnh tìm ra cho bằng được lăng mộ đó. Chúng tôi đang cần nó rất gấp, rất mang tính sống còn của gia tộc đấy, không chừng khi tìm ra lại có thể giúp chúng tôi diệt trừ đi những thế lực không mong muốn đang cản trở xung quanh.” Hiroshi nói bằng chất giọng nghiêm trọng, như thể anh đang cố ý đẩy sự việc đi theo một hướng cấp bách hơn bao giờ hết.
Challice nhìn Hiroshi, miệng khẽ trút ra nhàn nhạt. “Xin lỗi, chúng tôi chỉ là những người ngày đêm tin Chúa. Nếu ngài gặp khó khăn, chúng tôi sẽ vì Chúa mà giúp ngài gột rửa dơ bẩn. Còn việc tranh đấu trong gia tộc ngài, những thứ xảy ra hàng trăm năm thì tôi thật lòng xin lỗi, tôi không có thẩm quyền để phán quyết gì cả.”
“Được rồi, nếu như ông không biết, tôi cũng không trách ông.” Hiroshi vừa nói vừa đi ngang qua Challice, anh nhanh nhẹn bỏ lại một câu. “Nhưng tình thế bây giờ rất cấp bách, chúng tôi đang dùng mọi thứ để tìm ra nó và kẻ thù của chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi không hi vọng nhóm người kia sẽ tìm ra trước chúng tôi, nếu ông biết ai đang trông coi nó, hãy bảo hắn liên lạc với chúng tôi.”
Hiroshi đang định sảy bước ra cửa, dường như nhớ gì đó, anh quay lại nở nụ cười ngã ngớn với Challice. “Ngài cha xứ, ông luôn nói Chúa sẽ ban phước lành cho tôi, vậy hãy cho tôi một thứ trên người ông đi.”

Nói xong, không đợi Challice trả lời, Hiroshi đã giật đi sợ dây chuyền hình thánh giá trên cổ Challice. Sợi dây chuyền nhìn thấy rất bình thường, nhưng sự tinh tế về kỹ sảo điêu khắc của nó thì không ai sánh nổi.
Trên một chiếc xe công vụ xa xỉ đậu trước nhà thờ.
Arsenè vẫn ngồi trên xe nhận các tin tình báo từ những thuộc hạ của mình, nhưng hầu hết đều nói là không có kết quả. Arsenè đã lệnh cho các thợ săn đi dò la tất cả mọi người trong nhà thờ, ngay cả những lau công có thâm niên nhất cũng được gặn hỏi, nhưng những tin tức muốn nghe chỉ là những màn biểu tình lắc đầu ngán ngẫm của anh.
Bỗng cửa xe bật mở ra, một thân ảnh màu đen tức khắc tràn vào, điều hòa trong xe như sưởi ấm ột con thú hoang to lớn đang lạnh cóng ở bên ngoài vậy.
“Ta rất ghét kiểu thời tiết lạnh lẽo như vầy, chưa có tuyết mà chân tay đã lạnh đến thế này rồi.” Hiroshi miệng càu nhàu nhưng nét mặt không khỏi hiện ra vui sướng.
Arsenè nhìn qua người đàn ông đang lải nhải kia, sau đó ánh mắt sắt lẹm liếc về phía cổ của hắn, bất giác anh khẽ cười châm chọc. “Chiến lợi phẩm gì của ngươi đây? Không phải ngươi nói là không tin Chúa hay sao, máu và nỗ lực của ngươi bị quăng bỏ nơi nào rồi?!”
“Thôi ngay cái giọng điệu của ngươi đi, thứ này ta lấy từ trên người lão cha xứ Challice ở đây đấy.” Hiroshi hào hứng cầm mặt dây chuyền soi mói.
“Chắc hẳn ngươi đã tìm được thứ gì rồi.” Arsenè khẳng định.
“Ngươi nói không sai, lão già đó rất có thể là kẻ trông mộ.” Hiroshi đáp lại.
“Sao ngươi biết hắn là người trông mộ?” Arsenè nhìn qua bộ mặt vênh váo kia.
“Arsenè, mặc dù ngươi săn tin rất tài ba, nhưng nói về săn người và đánh giá đối thủ, chiếc mũi của ta đặc biệt thính hơn ngươi. Lão già đó là cha xứ, tâm hồn dù cho có thanh sạch đến đâu đi chăng nữa nhưng hắn vẫn là người thường. Lời nói hắn phát ra có thể bị lí trí bẻ cong, nhưng hẳn là thâm tâm hắn ăn năn không ngừng, nên ngôn ngữ cơ thể đã tố cáo lên tất cả rồi.”
“Nói cho ta nghe thử xem!” Arsenè cảm thấy thú vị.

“Khi ta nói ta là người của gia tộc Hunter, sắc mặt hắn từ từ thay đổi, đôi mắt hắn bắt đầu đảo tròn, đây là dấu hiệu của việc hắn đang suy nghĩ liệu ta có đúng thật là người của gia tộc hay không. Nếu là người thường, dù hắn biết gia tộc đi chăng nữa, nhưng biểu cảm của việc đắn đo kia thì thật không thể xảy ra, vì vậy, lúc đó ta chắc chắn hắn đã biết gia tộc, hơn nữa hắn còn rất quan tâm đến nó.”
Hiroshi tiếp tục nói thêm vào. “Khi ta hỏi hắn có nghe qua lăng mộ hay không và cho hắn biết gia tộc đang đứng trước nguy cơ là kẻ thù có thể lợi dụng lăng mộ, thì đôi mắt và đôi chân của hắn đã bán đứng hắn. Đôi mắt hắn di chuyển sang trái khi nói chuyện với ta, đó là biểu hiện của sự nói dối do hắn cần phải suy nghĩ để sắp đặt một câu trả lời mà không bị nghi ngờ. Rất có thể, hắn cũng không chắc chắn ta có thật là người của gia tộc hay không, nên hắn đã chọn cách như vậy. Thêm vào đó, bàn chân của hắn ban đầu là hướng đến ta, nhưng sau khi nói chuyện, đôi chân hắn lại biến thành dạng chữ V, đây là biểu hiện của sự trốn chạy. Trong cơ thể, chân là bộ phận khó điều khiển nhất, vì chúng nằm xa não bộ nhất, nên chúng là thứ chân thật nhất. Vậy tại sao hắn lại muốn trốn chạy cơ chứ, điều này chỉ có thể giải thích là do hắn sợ bị bại lộ nếu cứ tiếp tục bị ta dẫn dắt theo cuộc đối thoại mà thôi.”
“Ta nghĩ ngươi còn quan sát nhiều thứ thú vị nữa.” Arsenè mỉm cười, mặc dù Hiroshi rất dễ nổi nóng, nhưng có thể được Xích Triệt tin dùng trong thời gian dài như thế cũng đủ thấy khả năng của hắn không tồi.
“Còn một thứ từ miệng hắn nói ra đã bán đứng hắn. Challice nói rằng, hắn không hề biết gia tộc, nhưng cuối cùng hắn lại nói “Còn việc tranh đấu trong gia tộc ngài, những thứ xảy ra hàng trăm năm thì tôi thật lòng xin lỗi, tôi không có thẩm quyền để phán quyết gì cả”. Tại sao hắn lại biết gia tộc chúng ta tranh đấu trăm năm qua. Điều này chỉ khi hắn đã điều tra và biết rõ về gia tộc đang trải qua những gì, thì mới có thể nói ra những lời như thế.”
Arsenè khẽ cười cười, đôi tay anh khẽ nâng mặt dây chuyền, lời nói nhàn nhạt thốt lên. “Vậy ngươi định làm gì với sợi dây chuyền này đây?” Arsenè biết rõ bản tính của Hiroshi. Hắn không hề tin bất cứ thứ gì trong đầu, điều duy nhất hắn tôn sùng chính là chủ nhân Xích Triệt và bản thân hắn. Vậy hắn đem thứ vô ích này về để làm gì chứ.
“Ta đâu rãnh để mang những thứ này, nhưng trông có vể đẹp phết đấy.” Hiroshi cười cười gian mãnh.
“Ngã bài được rồi!”
“Lúc ta vào phòng của lão già đó, ta phát hiện hắn rất thích sưu tầm mặt dây chuyền hình thánh giá. Có đủ các loại mặt được thiết kế rất tinh xảo.” Hiroshi đáp lại.
“Vì ngươi biết hắn thể nào cũng hốt hoảng, sau đó sẽ tìm đến nơi chôn cất để xem xét liệu lăng mộ có bị gì hay không. Cho nên, ngươi đã lấy đi sợi dây này của hắn?”
“Đúng vậy, ta đã gắn máy quay lên tất cả mặt dây chuyền của hắn rồi. Con người một khi mất đi thứ quen thuộc thì sẽ nhanh chóng tìm thứ khác lấp vào, vì vậy, ta mới lấy đi sợi dây chuyền của hắn, rất nhanh hắn sẽ lấy sợi khác thay vào thôi.”
“Không ngờ ngươi săn người cũng khá đấy, ta cứ tưởng đầu óc ngươi như bí ngô bị đặc lại rồi chứ.” Arsenè khẽ chế giễu.
“Làm việc lâu như vậy, không cần cảm thán ta như thế đâu.” Hiroshi nhàn nhã dựa vào xe, bỗng ánh mắt anh nhìn về sợi dây chuyền. Không phải con nhỏ tham tiền kia cũng đeo một sợi dây chuyền thánh giá hay sao, có thể tặng cho cô ấy, bất giác, miệng Hiroshi khẽ huýt sáo đầy vui vẻ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.