Săn Hồ Ly

Chương 94: Chương 95: THUỐC ĐỘC (18+)



Kể từ lần từ chối với Ngạo Dận, đã mấy ngày nay Tiểu Thúy tỏ ra vô cùng dửng dưng với Xích Triệt, mà điều này đang khiến ột con gấu xám cao ngạo như anh cảm thấy cực kì không thoải mái, cả người nghẹn ứ gần như không thể làm gì được. Đơn giản bởi vì, cô luôn từ chối “lời mời mọc” của anh, xem nỗi giày vò kia như một sự trả đũa cho hành động khiếm nhã của mình, anh cũng biết sự giận dỗi của cô là gì nên đành phải cam chịu mấy hôm nay. Tuy nhiên, làm sao việc chỉ ôm cô vào lòng có thể lấp đầy sự thèm khát của anh đây, từ chối ột kẻ bị nghiện chất kích thích là một tội ác nếu họ đã bị lún vào quá sâu, hơn nữa, cô lại đột ngột cắt đứt nó, sự hành hạ này khiến anh như đang phát điên.
Hôm nay Xích Triệt gần như không thể làm gì được, trong người anh như có một con sâu đang không ngừng gậm nhắm tâm trạng của mình. Nó phá hủy mọi suy nghĩ và tư duy logic của anh, nó khiến mọi công thức tính toán trở thành những bãi tha ma ngổn ngang và thối nát.
Còn Tiểu Thúy mỗi lần nhìn lấy biểu tình bí bách của Xích Triệt thì tâm trạng cô cực kì vui vẻ, cô biết rõ anh đang cố đè nén khổ sở, vậy coi như là bài học cho anh đi, sự ghen tuông ghê gớm kia cũng cần có sự trả giá cho chính nó.
Hôm nay, Tiểu Thúy sẽ có tiết trên lớp vào buổi sáng, nhưng chiều cô phải đến viện nghiên cứu. Tuy nhiên, lần này cô được Magnet sắp xếp ột lớp thỉnh giảng khác mà ông không đứng lớp, giáo viên là một vị nữ giáo sư vô cùng nổi tiếng trong giới học thuật. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, vị nữ giáo sư đó đã yêu mến cô gái nhỏ này, cộng thêm sự thông mình và sắc sảo của Tiểu Thúy, dần dần tiết học từ vật chất đã đi xa về phía tinh thần. Tiểu Thúy cũng cực kì thích thú với những chia sẻ của vị nữ giáo sư đó mà thời gian đã kéo dài đến tận chiều. Tiểu Thúy do quá chuyên tâm mà không hề biết, từng phút trôi qua kia đang dần dần bào mòn đi lý trí của một kẻ nào đó!
Mãi đến gần hai giờ chiều thì Tiểu Thúy mới bước vào viện nghiên cứu. Mặc dù quy định bắt buộc phải gắn chip trên cơ thể, nhưng Tiểu Thúy lại là ngoại lệ, bởi vì, Holmes không tưởng tượng nỗi mình sẽ thành thứ gì nếu Tiểu Thúy bị đưa lên bàn mỗ mà chèn chip vào.
Tiểu Thúy vừa bước vào đã hối hả đi thẳng lên tầng mười. Cô quên là đã hứa đưa cơm cho anh, bây giờ đã hai giờ chiều, liệu anh có khư khư ngồi đó mà chịu đói không đây. Lòng cô chợt có cảm giác ê buốt vì sự lơ đãng của mình.
Khi Tiểu Thúy bước qua cánh cổng bằng thép lạnh buốt kia, thì đập vào mắt cô là bộ mặt xám đen của ai đó. Anh vẫn ngồi hướng về phía cửa, cặp mặt nhìn chằm chằm một phương, hẳn vị trí đó cũng rất lâu rồi, điều này chứng tỏ, anh đã chờ cô mà chờ không ít hơn hai tiếng đồng hồ.
Tiểu Thúy đột ngột có chút áy náy, cô nhỏ giọng hối lỗi: “Xin lỗi, em hôm nay phải…”
Lời nói chưa kịp thốt ra thì “Gầm”, cả cơ thể anh đã tiến lại và bao trùm cô, đôi mắt anh chỉ còn một màu đỏ thấm đầy nguy hiểm.
“Hệ thống đánh chặn toàn diện được thiết lập, tất cả các thực thể đều không được xâm nhập!” Một lệnh thông báo dỏng dạc vang lên, đây là lần thứ hai anh sử dụng hệ thống tân tiến này, nó sẽ loại trừ mọi sự xâm nhập không cần thiết trong lúc anh trừng phạt sự dửng dưng của cô mấy ngày nay.
Sau khi lời nói vừa kết thúc, anh liền sà xuống chiếm đoạt cô, sự tức tối vì bị dồn nén của anh biến anh thành một làn sóng dữ dội. Nó đánh úp cả lí trí và sự bình tĩnh, nó khiến anh khao khát và không còn chờ đợi được nữa, và nó chính là liều thuốc tốt nhất để giết chết con sâu đang gậm nhấm sự thống khổ kia.
Nụ hôn trở nên rực lửa và bùng phát như pháo hoa, việc day dưa giữa những bộ phận khiến cho sự thỏa mãn trong người anh từ từ hạ nhiệt đôi chút và chỉ đôi chút mà thôi.

Cho đến khi nụ hôn gần như nghẹt thở, sự nuốt rút toàn bộ hơi thở của Tiểu Thúy gần như cực đại, thì anh mới chịu buông tha cô. Anh dùng bàn tay mình xoa nhẹ khuôn mặt cô như đang trân trọng thứ gì đó đầy yêu quí, trán anh cúi xuống tì vào trán cô, một hành động thể hiện sự đè nén đã bị gột bỏ và tình yêu bắt đầu thăng hoa.
“Em có biết từ sáng đến giờ anh sắp phát điên lên rồi không?” Anh khẽ thở mà gằn từng chữ.
“Không phải em chỉ mới trễ hai tiếng thôi sao.” Nhịp thở cô cũng hỗn loạn mà đối ứng.
“Không, em nợ anh hai ngày nay rồi. Hai ngày nay em dày vò anh như thế nào hả? Em thật đang chết.” Anh khẽ cười, bàn tay anh mơn man theo đôi môi đầy cám dỗ trước mặt.
“Đó là hình phạt cho việc anh ghen tuông một cách mù quáng như vậy.” Cô cũng cười vui vẻ đáp lại, hơi thở của cô phả ra quấn quít cùng sự hổn hển của anh.
“Vậy sao lúc đó em không phản kháng mà chịu ngoan ngoãn vào xe.” Anh cười híp mắt nhìn cô.
Không đợi anh nghe được câu trả lời, Tiểu Thúy chủ động tiến đến bờ môi anh, cô quấn quýt lấy anh, truyền đạt tất cả dụng tâm của mình vào đó. Trong lúc từng đầu lưỡi uốn lượn và chồng chất nhau, Tiểu Thúy khẽ rút ra, cô nói trong hơi thở gấp gáp.
“Đơn giản, anh ta là bạn, còn em yêu anh!”
Trong mắt Xích Triệt bùng nổ sự yêu thương, anh nhanh chóng bế cô tiến vào căn phòng gần đó nhất.
“Anh sử dụng hệ thống đánh chặn sẽ làm cho người ta có ý nghĩ mập mờ đấy.” Tiểu Thúy nằm trên chiếc giường trắng muốt, cô khẽ châm chọc anh.
“Anh không cần thiết để giải thích với bọn họ và bọn họ cũng không dám hỏi đâu.” Anh cười dâm tà đáp lại. Sau đó bàn tay của anh như một luồng sấm sét xé sạch chiếc áo trên người cô, từng chiếc nút cũng vì vậy mà rơi lỏm xỏm xuống sàn.

“Anh thật gấp đến vậy sao?” Cô cười cười, nét phong tình như một loại ma túy nguyên chất, chết ngay khi thử.
“Đúng vậy, hai ngày nay anh sắp phát điên lên được và em phải bồi hoàn cho sự phát điên đó của anh, ngay lập tức.” Anh khẽ gằn giọng, lời nói sực nức mùi tình dục.
Không đợi cô phải chờ đợi quá lâu, dây áo ngực của cô cũng theo một đường parabol mà rơi xuống, toàn bộ sự trắng muốt ở phần trên đều hiện vào mắt anh. Đôi đồng tử màu lam bắt đầu sập tối, nó giống như hàng loạt cơn thủy triều cộng hưởng, nhấn chìm mọi vật cản đường.
Xích Triệt dùng đôi tay mình như một chiếc lông mềm mại mà ma sát chầm chậm trên cơ thể đầy cám dỗ, thỉnh thoảng anh dùng chút lực mà xoa nắn khiến cho xúc giác của cô gần như muốn điên cuồng dậy sóng. Đôi tay anh từ từ men xuống, không quá lâu, chiếc quần cũng cùng số phận thảm thương với mấy cái nút đang vung vải trên sàn.
Ngắm nhìn cơ thể mà ngày đêm anh mê mệt trước mặt, Xích Triệt khẽ nhếch môi thỏa mãn. Ngay tức khắc, anh cúi xuống hôn lên từng tấc thịt đầy quyến rũ. Đầu tiên là môi, sau đó lan xuống cổ, cuối cùng anh mân mê mà thưởng thức thứ vút cao của cô, anh xoa nút và tận hưởng sự thanh tân cùng mềm mại của nó, một cảm giác xen giữa thiên đường cùng địa ngục trỗi dậy mạnh mẽ và kịch liệt.
Xích Triệt nhanh chóng không còn kiềm chế nỗi, anh trút toàn bộ quần áo trên người mình, sau đó cả người anh đè xuống cơ thể mềm mại bên dưới. Có thể thấy, dưới sự tìm hiểu mê say, kinh nghiệm chiến trường của anh đã ngày càng thuần thục và đạt đến cảnh giới thượng thừa. Tiểu Thúy phía dưới cũng cảm nhận rõ ràng sự ham muốn của anh đang tiến công mạnh mẽ. Cô vô thức đưa tay vòng qua bờ vai rộng của anh, cả cơ thể nâng lên áp sát vào từng bộ phận trên người anh, nơi nào đó khẽ tiếp xúc từng đợt từng đợt.
Bất ngờ, anh nắm chặt tay cô đè chặt vào bộ phận đang cương cứng cực của mình, miệng anh nổi lên từng hồi dâm đãng. “Có nhớ nó không hả?” Anh cười cười châm chọc.
“Có vẻ nó ốm đi rồi nhỉ?” Cô cũng đáp lại đầy gian manh. Không còn là một cô gái ngây ngô chập chững bước vào vòng xoay tình ái, trải qua không biết bao đêm cùng anh say đắm, Tiểu Thúy đã không còn sự e dè và ngượng ngùng như thưở ban đầu nữa rồi, đổi lại, cô nhuốm trọn một mùi vị phong tình của một người phụ nữ thông minh và từng trải. Đây quả thực là một loại vũ khí có sức sát thương mạnh mẽ, đủ khả năng hạ sát thợ săn và đại bàng.
“Vậy em cho nó ăn có được không?” Anh khẽ áp sát mặt cô, bờ môi thổi từng hồi nóng rực.
“Bằng cách nào?” Tiểu Thúy giả đò ngây ngô.
“Bằng cách nào ư? Rất nhiều cách đấy, nhưng trước hết là tay em đi.” Xích Triệt vừa nói vừa cầm bàn tay cô di chuyển, sau đó khẽ buông ra để mặc sức cho cô tung hoành.

Tiểu Thúy không mất nhiều thời gian để khiến Xích Triệt trở nên phát điên và hỗn loạn, cô chà sát sự mạnh mẽ của anh và khiến anh thở hổn hển như một con bò đực chạy mấy trăm dặm vậy.
“Chết tiệt, em là thuốc độc mãn tính hay là hồ ly vậy?!” Anh khẽ nói trong sung sướng, cô đúng là vực thẳm tội nghiệt của đàn ông mà.
Tiểu Thúy khẽ buông tay, cô cười ranh mãnh, phút chốc từ bị động cô đã đè anh xuống bên dưới. Tiểu Thúy chồm người về phía anh, trán khẽ tỳ vào nhau, đôi mắt đầy gợi tình.
“Vậy em muốn làm thuốc độc nhưng có điều là loại độc muốn dừng nhưng dừng chẳng được.”
“Em thành công rồi đấy!” Xích Triệt vừa cười vừa khẽ rên lên.
“Vậy nếu em chấm dứt nguồn độc dược ngay bây giờ, liệu anh sẽ như thế nào đây?” Cô vừa nói vừa vẽ vẽ mấy vòng quanh bờ ngực rắn chắc kia, động tác như thể diệt trừ mọi tế bào lí trí của gã thợ săn bên dưới.
Nghe được những lời cô nói, đôi mắt anh ngày càng chuyển đỏ, anh nhanh chóng đẩy cổ nằm xuống dưới mình, miệng khẽ gằn từng chữ. “Em sẽ không có cơ hội đó đâu, nhưng anh nghĩ, em cũng thích người bị đầu độc này. Nếu không có anh ta, ai giúp em phát huy sở trường của mình đây.”
Lời nói vừa dứt, anh bạn nhỏ gào khóc của anh đã nằm trong cô, sự thu hẹp và bó chặt của cô một lần nữa khiến anh rên lên từng chập.
“Vẫn còn nhỏ như thế này, xem ra anh đã quá nhẹ tay rồi. Tuy nhiên, thật may, nó đủ ướt để bôi trơn chuyển động.” Một câu cuối cùng đã đốt cháy mọi cuộc đối thoại giữa anh và cô. Sau đó, Xích Triệt như vũ tố mà chiếm đoạt cơ thể bên dưới, sự non mềm làm anh như phát điên, anh mân mê, chà sát cơ thể mình vào cơ thể cô, anh dùng tất cả các giác quan của mình để thưởng thức sự đê mê và sa ngã của cô.
Thời gian chầm chậm trôi, trong không khí đã lan tỏa dày đặc tia lửa nhiệt. Tiếng thét, mồ hôi, sự ma sát trộn chung đã tạo nên một bức ảnh nghệ thuật hoàn chỉnh. Xích Triệt dùng eo của mình liên hồi ra vào cô, ép sát cô vào anh cho đến khi từng hồi nóng bỏng như thác lũ bắn vào cơ thể cô, thì anh mới đổ sụp mà ôm chặt cô vào lòng.
“Sao lần này anh lại để bọn chúng ra ngoài?” Tiểu Thúy vừa nói vừa khẽ chạm vào chất dịch nóng bỏng đang ướt đẫm trên bụng mình.
Xích Triệt mỉm cười, anh khẽ dùng tay xoa đi tinh chất của mình trên người cô, phút chốc anh ôm cô vào lòng rồi lên tiếng. “Sao này anh sẽ dùng bao hoặc tự kiềm chế, em không cần dùng thuốc nữa.”
“Anh biết?” Cô quay đầu lại nhìn anh.

“Chúng ta quan hệ không phải một sớm một chiều, đến lúc này em vẫn chưa thụ thai, điều này chứng tỏ em đang dùng thuốc.” Anh bỗng chốc nghĩ gì đó rồi bật cười. “Hoặc em đang nghi ngờ anh không đủ mạnh để cho cậu bạn nòng nọc của anh gặp được người bạn trong người em?”
“Không phải em không muốn…” Cô ngập ngừng.
“Đừng như vậy, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc đó, đặc biệt là trong thời điểm hiện tại khi kẻ thù đang ngấm ngầm giở trò với chúng ta. Hẳn bọn chúng sẽ nhắm vào điểm yếu của anh, cho nên em cũng không cần áy náy.”
Tiểu Thúy hiểu rõ những gì anh nói. Điểm yếu của anh chính là cô, một khi cô có đứa bé thì gánh nặng kia sẽ ngày càng chồng chất, anh nói đúng, giờ phút này chuyện có thêm một sinh linh mới thật sự là một việc rất mạo hiểm.
“Anh không thích trẻ con à?” Cô cười cười hỏi.
“Anh làm gì cũng muốn sẵn sàng, lúc này anh chưa chuẩn bị được gì cả.” Anh khẽ bình tĩnh đáp lại. Anh luôn biết rõ, cô gái bên anh thông minh và lí trí đến cỡ nào, cô sẽ không như những người phụ nữ khác mà cảm thấy thất vọng hoặc tiếc nuối, đó là sự trưởng thành mà anh cực kì thích ở cô.
“Anh có thể nhờ Holmes chế tạo thứ thuốc không gây quá nhiều phản ứng phụ.” Cô đề xuất.
“Không có chất nào đưa vào cơ thể mà không có phản ứng cả, đối với em, dù là nhỏ nhất anh cũng không chấp nhận.” Anh lên tiếng, lời nói cực kì kiên quyết.
“Nhưng đừng trách là mất đi cảm giác “tự do” đấy nhé.” Cô cười châm chọc. Một người đàn ông như anh lại toát lên một sự chu đáo như vậy, hẳn là tình yêu của anh phải vô cùng to lớn.
“Em có thể giúp anh bằng cách khác, rất kích thích.” Anh cười cười nham hiểm.
“Dùng tay?”
“Không!” Anh khẽ nhích đến gần tai cô, nhỏ giọng nói vào. Trong phút chốc, Tiểu Thúy cực kì đỏ mặt, cô dè dặt lên tiếng. “Nhưng có vẻ hơi bẩn.”
“Vậy anh thực hiện trước, liệu của em có bẩn không nhé.” Xích Triệt một lần nữa lại rục rịch, anh khẽ lần xuống nơi rậm rạp của cô, đầu lưỡi bắt đầu mút từng hồi nóng bỏng…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.