Săn Hồ Ly

Chương 97: Chương 98: Hành trình đến quốc đảo sương mù (Bí mật trong lăng mộ)



Ngay ngày hôm sau, từ tờ mờ sáng, một chiếc phi cơ chuyên dụng đã chở tất cả mọi người đến Durham, nơi bí mật được mở ra và mọi chuyện sẽ kết thúc.
Chuyến bay nhanh chóng đáp xuống vùng Đông Bắc nước Anh, ngay lập tức, bộ phận thợ săn ở đây đã đi ra chào đón vị đại chủ nhân của mình. Vẫn là những màn nối đuôi không dứt, đoàn người tựa như những gã diễu hành trong một bộ trang phục màu đen đầy khí thế và lẫm liệt, hoàn toàn không hề thua kém bất cứ một cuộc duyệt binh hay chào mừng to lớn nào ở xứ sở sương mù này. Sau khi phân phó những nhóm thợ săn tiến hành bảo vệ, một chiếc xe công vụ xa hoa đã đưa họ đến một khách sạn nguy nga theo chuẩn hoàng gia.
Sau những thủ tục đơn giản, mọi người đã được phân phối đến các gian phòng như đã sắp đặt. Bởi vì e ngại việc kẻ thù mai phục như ở rừng Tadami, nên công việc bảo vệ Xích Triệt cực kì khắt khe.
“Chủ nhân, ngài hãy nghĩ ngơi trước, chiều nay thuộc hạ sẽ đưa Challice đến.” Arsenè kế bên thông báo.
“Được rồi, làm theo những gì ngươi nói đi.” Xích Triệt ra lệnh, anh rất an tâm về những thứ Arsenè làm.
Sau khi Arsenè rời đi, Tiểu Thúy mới tò mò hỏi: “Không giống như phong cách của anh lắm.”
Anh đặt cô lên đùi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đôi môi đầy ma mị của anh ghé sát tai cô, khẽ mân mê nó, lời nói có đôi chút lạc nhịp. “Không giống chỗ nào?”
Tiểu Thúy nhảy khỏi lòng anh, cô đứng trước mặt, xoay xoay mái tóc của mình, đôi mắt híp lại mà thâm sâu suy diễn. “Anh mang trong người dòng máu hành động. Một việc chờ đợi đã lâu như thế lại khiến anh chần chờ thời gian cho đến tối, thật sự rất lạ. Anh có thể mang cái cớ mệt mỏi ra làm bia đỡ đạn, em sẽ không trách anh đâu.” Tiểu Thúy nói xong cười cười khinh bỉ.
“Sao em biết anh không mệt?” Anh nhìn côkhúc khích, nụ cười hiện lên chút yêu ma và tà ác.
“Vậy nếu mệt thì em không phiền anh nghỉ ngơi.” Nói xong cô tinh ranh chân sáo đi về phía cửa phòng, khuôn mặt đậm ý cười.
Bàn tay của cô chưa kịp động cửa, thì cả cơ thể đã bị một lực đẩy ép sát vào tường, hai đôi môi bắt đầu day dưa liên hồi bất tận. Miệng anh nhanh chóng thôn tính và sát nhập, cường ngạnh mà ngấu nghiến từng khoảng không ngọt ngào trong cô.
“Đợi ông ta đến tối chính là cho ông ta xem một thứ trên người anh.” Xích Triệt nói trong hơi thở dồn dập.
“Là thứ gì?” Tiểu Thúy nhíu mày. Anh đã nói là Challice đã có cách nhận diện xác đáng sự thật giả về người kế thừa gia tộc Hunter. Vậy đó là thứ gì trên cơ thể anh chứ?
“Yên tâm đi, tối nay anh sẽ cho em biết một bí mật và chỉ một mình em biết mà thôi.” Xích Triệt khẽ nheo mắt. Trong đôi đồng tử màu xanh ấy không hề có một đợt sóng, êm dịu như mặt hồ tĩnh lặng. Thế nhưng, yên tĩnh không có nghĩa là bình yên, nó chính là dấu hiệu cơ bản của một nguy cơ đang đến gần!
Hoàng hôn bắt đầu nhuốm trọn không gian bốn phía làm cho cảnh vật giá lạnh càng trở nên tịch liêu. Bóng tối từ từ di chuyển, lan rộng, sau đó ăn sạch ánh sáng bốn phương. Một chiếc xe được bảo vệ kĩ càng đỗ trước cổng của khách sạn. Bước xuống xe là một vị cha xứ khiến người ta kính cẩn, đó là Challice, người giữ mộ trong truyền thuyết của gia tộc Hunter.
Rất nhanh, Hiroshi đã đưa ông vào căn phòng được chỉ định, một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt, cách âm và tất cả sóng điện từ ở bên ngoài. Challice vừa mở cửa, đập vào mắt ông là thân ảnh oai vệ đang ngồi nghiễm nhiên trước chiếc ghế sopha, cả hình dáng của người đàn ông đó đã làm Challice thật sự tin rằng, lần này ông đã tìm đúng người.
Tuy nhiên, ông vẫn cảm thấy rất lạ, bên cạnh hắn lại xuất hiện một người phụ nữ, một người phụ nữ được hắn o bế và cực kì nuông chiều. Khí chất của cô gái kia hoàn toàn khác xa với những cô gái ông thường gặp, không dung tục, ngược lại, thanh thuần và tinh khiết. Cảnh đẹp trước mắt vô cùng tình cảm nhưng không hề là một bức tranh trụy lạc của một ông trùm và mấy thiếu nữ mây mưa trong những sàn nhảy rộn ràng sắc dục.
Xích Triệt nhìn thấy Challice đứng trước mặt mình, tâm tình anh trở về vẻ thường tại, lạnh lùng và hờ hững.

“Ông chính là người giữ mộ?” Câu đầu tiên anh đã vào thẳng vấn đề.
“Ngài không cần quan tâm đến điều đó đầu tiên. Thứ tôi muốn thấy chính là sự chứng minh.” Challice nhẹ nhàng nói.
Xích Triệt lập tức ra dấu, tất cả mọi thợ săn bao gồm Hiroshi đều bước ra khỏi cửa, không gian duy nhất chỉ còn lại ba người.
Challice bỗng liếc nhìn về người con gái bên cạnh anh, hàm ý là việc này rất cơ mật, người ngoài không nên biết.
Xích Triệt rộ lên tiếng cười mỉa mai. “Cô ấy là thiếu phu nhân của gia tộc. Những gì cô ấy biết còn nhiều hơn cả ngươi đấy.”
Challice khẽ nhíu mày suy nghĩ, sau đó ông lên tiếng. “Được rồi, ngài hãy cho tôi xem bằng chứng chứng minh đi.”
“Trăng đã lên rồi nhỉ?” Xích Triệt nói ra một câu đầy hàm ý. Nó đánh động đến ánh nhìn của Challice ngay lập tức.
“Chắc hẳn Kai đã dặn hậu duệ các ngươi rất kĩ càng rằng, khi có người nhận mình là thợ săn của gia tộc, thì chỉ tin vào một thứ duy nhất.” Anh vừa nói vừa cởi áo ra, từng cúc áo buông xuống để lộ ra một bờ lưng cao lớn và vững chắc. Tuy nhiên, thứ làm cho cả hai sững sờ chính là ba đường nét đỏ ói hung tợn đang hiện diện trên đó, kí ấn hồ ly.
Ba đường nét đó giống hệt ba vết cào, nhưng chúng lại ánh lên những tia đỏ như màu máu, nhìn cực kì ghê rợn. Xích Triệt khẽ nhếch miệng. “Có phải ông ấy dặn ngươi nhìn kĩ ba dấu vết này?”
Đôi mắt Challice bắt đầu khẽ híp thâm sâu, sau đó ông ngẩng lên nhìn Xích Triệt, giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc. “Không sai, chính là nó, chỉ có dòng chính mới có được nó.”
Challice vô cùng nhẹ nhỏm như trút bỏ gánh nặng, miệng ông ta bình thản mà tuôn ra từng từ. “Khi ta nghe về bi kịch của ngài hai mươi năm trước, ta cứ tưởng mình sẽ ôm theo bí mật này xuống mồ, nhưng thật may, ngài vẫn còn sống.”
“Vậy có thể đến lăng mộ của ông ấy rồi chứ?” Xích Triệt nheo mắt.
“Cha tôi trước lúc chết đã có di mệnh rằng, khi ngài xuống lăng mộ, hãy chỉ đem theo những người ngài cực kì tin tưởng mà thôi.”
“Cực kì tin tưởng?” Xích Triệt khẽ lẩm bẩm. Vậy nếu anh đoán không lầm, trong lúc Kai chôn cất Charles, ông ta đã biết được điều gì đó, mà bí mật kia cực kì trọng đại cho nên ông ấy mới phải cẩn thận đến vậy.
“Được, chúng ta ngay bây giờ xuất phát!”
“Vẫn chưa đến thời điểm.” Challice đáp lại.
“Tại sao?” Xích Triệt chau mày, sát khí tỏ ra làm Challice thấy lạnh gáy.

“Bởi vì tại thời điểm này, thủy triều đang dâng lên rất cao, sông Wear gần nhà thờ đang đầy nước, chúng ta cần phải đợi đến sáng mai khi nước rút bớt thì mới có thể đi vào.” Không đợi Xích Triệt hỏi, Challice đã giải thích. “Đường đến lăng mộ đó ăn thông với con nước bên ngoài. Đó chính là ý của ngài Kai, một khi bị kẻ thù phát hiện thì hệ thống sẽ khởi động, lối vào sẽ bị sập và nước sẽ tràn vào.”
“Vậy hãy tiến hành vào sáng mai, nhưng nhớ thật kĩ, nếu ngươi dối trá, ngươi sẽ chết không yên ổn đâu.” Từng khẳng định mang tính chất dủy diệt thốt lên, trông có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng ám đầy hương vị của thần chết chờ chực.
“Ngài yên tâm, ngày mai tôi sẽ hoàn thành nốt công việc cuối cùng của gia tộc mình.”
Sau khi Challice rời khỏi, Xích Triệt ngay tức khắc quay lại nhìn cô gái nhỏ đang ngồi chiêm nghiệm trên sopha. Từ lúc anh cho Challice xem dấu vết đó đến tận khi ông ấy rời đi, cô không hề lên tiếng. Cô cố gắng quan sát mọi chi tiết của đoạn hội thoại, tuy nhiên, anh cũng bắt gặp nhiều lần cô nhíu mày suy nghĩ gì đó, rất chăm chú và tập trung.
“Đã đến lúc nói cho em biết được rồi chứ?” Tiểu Thúy không hề tỏ ra nóng lòng, vì cô hiểu rõ, anh nhất định sẽ giải thích tất cả.
“Em nghĩ sao về ba dấu vết này?” Anh mỉm cười hỏi lại.
“Em chưa từng thấy qua chúng, nhưng đã có nghe một người kể về nó, đó là dì của em.” Đôi mắt Tiểu Thúy bắt đầu đảo tròn, cô trở nên cực kì tĩnh lặng, lời nói có phần trở nên do dự. “Tuy nhiên, khi chấp vá các mối quan hệ trong gia tộc của anh, cách thức chọn người kế thừa, mệnh lệnh đi săn gia tộc Mệnh Hồ, hay thậm chí là nỗi đau trong Wait mà Charles đã viết, em có một suy nghĩ. Có điều, không biết anh có muốn nghe hay không thôi.”
“Vậy để anh và em cùng nói ra, xem chúng ta có giống suy nghĩ không nhé.”
Tiểu Thúy ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói từng chữ cất lên.
“Anh mang dòng máu hồ ly.”
“Anh là hồ ly!”
Lời thừa nhận song song được cất lên khiến lí trí của Tiểu Thúy hơi đảo lộn. Cô chỉ là suy đoán mà thôi, không ngờ rằng, anh lại thừa nhận một cách đầy quả quyết như vậy. Điều này chứng tỏ anh đã biết thân thế của mình.
“Anh biết từ khi nào?”
“Khi anh rơi xuống Muôn Trượng, gia gia của em đã nói ra điều đó.” Xích Triệt bình tĩnh đáp lại.
“Em không thể nào ngờ, anh lại mang dòng máu nửa người nửa hồ ly. Tại sao gia tộc Hunter lại có thể biến thành hồ ly cơ chứ?” Tiểu Thúy bắt đầu mất bình tĩnh, giọng nói cô cũng run rẩy theo. “Tại sao gia gia lại không nói điều này cho em biết?”
“Ông ta đã làm đúng, sự việc nếu vạch trần ra sẽ tạo nên một cơn sóng lớn. Tuy nhiên, sau nhiều chuyện xảy ra, anh đã quyết định vén đi bức màn này để nhấn chìm tất cả sự đau khổ mà cả ba gia tộc phải gánh chịu.” Thật sự, trong lòng anh luôn rất mâu thuẫn. Bởi vì nhiều thứ đã đi quá xa so với dự tính của anh, buộc anh phải đi đến con đường này, con đường vạch trần tất cả.
“Ba gia tộc?” Cô không hiểu lời anh nói.

“Gia tộc Eagle cũng có mật lệnh săn gia tộc của em, em không thấy kì lạ hay sao?” Xích Triệt nhìn cô nói.
“Vậy cuối cùng là như thế nào đây?” Tiểu Thúy lúc này cực kì rối ren. Tất cả sự thật và những gì cô biết đang trỗi dậy và đan xen hỗn tạp với nhau, chúng làm cô mất đi tầm nhìn của mình.
“Anh không biết, nhưng ngày mai sẽ là câu trả lời tốt nhất.” Xích Triệt gằn giọng khẳng định.
Sáng hôm sau.
Ngay khi thủy triều của sông Wear rút xuống thấp, thì nhóm người của Xích Triệt cũng đã xuất phát. Challice đã đợi họ sẵn tại nhà thờ Durham.
Vì làm như lời của Challice, Xích Triệt chỉ mang tất cả ba người vào nhà thờ, đó là Tiểu Thúy, Hiroshi và Arsenè. Còn lại nhóm thợ săn đã được sắp xếp ở các vị trí hiểm yếu phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Tuy nhiên, vì là trên đất Anh, cũng như không muốn gây chú ý, mà số lượng thợ săn lần này không quá lớn, nhưng họ lại là những người tinh nhuệ nhất, một có thể chọi lại với ba người của kẻ thù.
Vừa bước vào nhà thờ, Hiroshi nhíu mày ngán ngẫm. “Nơi này có lăng mộ sao, tôi và Arsenè đã gần như lục tung tất cả rồi đấy.”
Challice không quay đầu lại nhìn Hiroshi, ông bước lại gần một tòa nhà lớn, hình như là thánh đường ở đây.
“Nếu dễ dàng để cậu lần ra thì chúng tôi đã không cần giữ nó tới bây giờ.” Challice nhàn nhã đáp lại.
Ông mở cánh cửa to lớn ra, sau đó nghiễm nhiên đi đến bên cạnh chiếc bục đặt ở giữa, dùng một chiếc chìa khóa mở đi ngăn tủ được đóng trong đó. Challice liên tục thao tác trên một bàn phím, phút chốc, một lối ngầm đã được mở ra trước mặt họ.
“Đi vào thôi!” Challice ngẩng mặt nhìn Xích Triệt và ba người còn lại, ông hất đầu bảo bọn họ tiến về phía mật thất.
Challice đi trước, trên tay ông đang cầm một cây nến, ánh sáng loe loét từ nó vẫn đủ soi rọi một vùng tối đang bao quanh họ. Rất đúng với những gì mà vị cha xứ đáng kính này nói, đường đến hang động ăn thông với con nước của sông Wear. Bởi vì, trên con đường họ đang bước có đầy rẫy những loại rong riêu thủy sinh mọc bám vào vách tường, hơn nữa, dưới chân cũng vô cùng ẩm ướt, không khí đầy hơi nước bốc lên thật bức người.
Mọi người từ từ tiến sâu vào mật thất, nhưng đã đi được hơn 20 phút nhưng xung quanh họ vẫn là bóng tối.
“Challice, chúng ta liệu có lầm đường không đây?” Hiroshi lên tiếng. Anh chỉ sợ bất ngờ nước tràn vào và tất cả bị chôn thây mà thôi.
“Không lầm đâu, vì con đường này rất dài, nó cách toàn lâu đài ít nhất hai kilomet đấy.” Challice đáp lại.
“Hai kilomet ư?” Hiroshi bất ngờ. “Ta không hiểu tại sao Kai lại đào một con đường dài như vậy chứ. Không phải ngài Charles Hunter chỉ muốn chôn cất tại nhà thờ thôi sao?”
“Hiroshi, Kai làm thế cũng có cái khó của ông ấy.” Tiểu Thúy kế bên nhắc nhở.
“Ôi, khó như thế nào chứ?”
“Hiroshi, ngay từ lúc ngươi vào đây đã không xem xét kĩ hay sao? Con đường dẫn đến lăng mộ này được đào không phải từ nền của tòa thánh xuống, mà được đào bí mật từ bờ sông đến đây. Ta nghĩ, hẳn ông ấy không muốn những người ở đây chú ý cho nên mới làm như vậy.” Arsenè kế bên nhàn nhạt nói.
“Ý ngươi là, ông ấy tạo ra con đường dài như thế, bởi vì nếu xây ngay dưới nhà thờ thì hẳn rất dễ bị chú ý do những âm thanh lúc thi công à?”

“Ta nghĩ ngươi nên sớm biết điều đó chứ. Ta thấy ngươi giống như một ngọn đèn, không mồi lửa thì không sáng.” Arsenè hừ mũi khinh bỉ.
Tất cả mọi người đều ùa cười, không gian chợt có chút sinh khí.
“Ta nghĩ còn có một điều nữa.” Xích Triệt nãy giờ không lên tiếng, âm thanh đột nhiên vang lên.
Anh nhìn hướng về Challice nở nụ cười bí hiểm. “Làm con đường dài như thế chính là sự lo xa của Kai.”
Tất cả mọi người đợi anh nói tiếp.
“Ta nghĩ, đây là đường hầm có nhiều công tắc đánh sập nhất.” Xích Triệt nhìn qua Challice, giọng nói đầy âm lãnh. “Có phải như vậy không?”
Challice khẽ lắc đầu cười. “Không gì có thể qua mắc được cậu. Đúng vậy, trên đường hầm này, có rất nhiều công tắc gây sập cục bộ. Có nghĩa là, nếu tôi bị uy hiếp hoặc trong quá trình đi đến lăng mộ phát hiện ra các cậu có gì mờ ám, tôi sẽ cho sập bẫy ngay lập tức.”
Tất cả mọi người đều cả kinh, không ngờ làm con đường dài như thế là để dò la họ hay sao, thật kinh khủng. Xích Triệt khẽ híp đôi đồng tử màu xanh đầy nguy hiểm của mình, anh đã đoán đúng, Kai đã biết một bí mật trọng đại của gia tộc. Chính vì thế, ông ta mới phải làm như vậy.
Cuối cùng, tất cả mọi người đã đến được một bức tường sắt to lớn, trên đó có một ổ khóa và một xích khóa không hề hen gỉ, chúng được làm từ vàng nguyên chất. Từ túi của mình, Challice lấy ra một chiếc chìa khóa mà các rãnh trên chiếc chìa khóa đó vô cùng phức tạp, đúng với những gì Arsenè nói, nó là thứ độc nhất vô nhị.
“Chúng ta tới rồi sao?” Tiểu Thúy khẽ lên tiếng, lời nói có hơi hồi hộp, tất cả mọi thứ sẽ được vỡ lẽ hay sao.
“Đúng vậy, tôi đã xong nhiệm vụ của mình. Sau này, tất cả phải trông mong vào cậu.” Challice đứng kế bên thở dài như trút được gánh nặng, nhưng sau đó dường như sực nhớ ra điều gì, ông lên tiếng. “Ngài Xích Triệt Hunter, khi cha tôi mất, ông ấy có nói rằng, trước khi ngài Kai rời đi, ông ấy có để lại một chiếc hộp trong đó. Ông ấy nói, nếu ông ấy có chuyện gì và người của gia tộc tìm được lăng mộ, thì trước hết hãy đọc lời sám hối của ông ấy.”
“Lời sám hối?” Tất cả mọi người trở nên khó hiểu.
“Vậy là suy đoán của cô có phần không đúng rồi Tiểu Thúy?” Arsenè kế bên nói.
“Đúng vậy, trước đó chúng ta cứ suy nghĩ là ông ấy không đoán được mình sẽ chết cho nên mới để lạc mất tông tích của lăng mộ. Xem ra, ông ta đã biết mình chắc chắn sẽ chết, hoặc nếu có thoát khỏi truy kích, ông ấy cũng sẽ tự sát. Còn việc không kịp truyền lại nơi cất giấu thì là do mọi chuyện không thể tiên đoán được.”
“Chúng ta vào thôi.” Xích Triệt vang lên âm mũi lạnh cóng, sau đó anh nhìn qua Arsenè và Hiroshi. “Các ngươi và ông ấy ở ngoài trước.”
Dường như cũng hiểu được những gì Xích Triệt sắp đặt, cả hai cũng không có ý kiến.
Tiểu Thúy và anh cùng bước vào lăng mộ, trước mắt họ là một cánh cửa rộng lớn được nạm vàng. Xích Triệt dùng một tay đẩy cánh cửa không lồ ấy, không gian bên trong từ từ hé lộ khiến cho đôi mắt của cả hai vô cùng khó tin.
Một lăng mộ không phải xa hoa như của Tần Thủy Hoàng với hàng trăm người tướng sĩ đứng canh giữ, nhưng vẻ đồ sộ của nó cũng đủ khiến cho người ta ngất ngây mà cảm thán. Tổng thể khu lăng mộ bề thế này được bốn cây cột trụ chống đỡ, tất nhiên, chúng đều được dát vàng và thiết kế với sự tỉ mỉ và tinh xảo khôn cùng.
Bốn bức tường cũng được chạm trỗ đầy nghệ thuật, nó ghi lại hình ảnh sinh hoạt và làm việc của Charles từ lúc ông là một thiếu niên, cho đến khi ông về già. Tuy nhiên, một trong số những bức tường đó vô cùng kì lạ, một phần của nó lại bị để trống, nhìn có vẻ thiếu sót so với những cái còn lại. Điều này nói lên rằng, một khoản thời gian nào đó trong cuộc đời Charles đã bị Kai bỏ đi một cách triệt để, là gì đây và hệ trọng đến nhường nào lại khiến ông ta sắp đặt như thế.
Ở giữa hầm mộ này là nơi an nghỉ của Charles Hunter. Căn mộ rộng lớn và xa hoa, nó đủ sức chứa mười người. Đây quả thực là dụng ý của Kingsley Hunter cũng như Kai đối với một bề trên mà họ vô cùng tôn kính. Căn mộ được dát vàng, bốn góc được đính bốn viên pha lê màu xanh lam vô cùng quý hiếm. Tuy nhiên, thứ mà khiến cho Xích Triệt và Tiểu Thúy chú ý lại là hai chiếc hộp tinh xảo được đặt dọc nhau, theo thứ tự trên dưới. Trên chiếc hộp đặt dưới, gần họ nhất, hẳn là của Kai, vì trên đó ba chữ sáng chói đã nói lên tất cả. Đó là “lời sám hối”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.