Không lâu trước đây, Minh Lãng phát hiện giáo luyện cùng một vị đồng đội quan hệ càng ngày càng gần.
Đồng đội tên Liễu Nhất, tuổi nhỏ nhất toàn bộ Bích Cầu, đầu không cao, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, thân thể cũng là tinh tế mềm mại, cho nên mọi người ngày thường đều sẽ nhiều chiếu cố y một chút. Cũng nguyên nhân chính là như thế, Cảnh Tuyên Văn bắt đầu giúp đỡ Liễu Nhất mang cơm trưa, thời điểm xách túi cầu lông, Minh Lãng cũng không để ý.
Nhưng có một ngày, sau khi huấn luyện, Minh Lãng thế nhưng nhìn thấy Cảnh Tuyên Văn ngồi trên xe Liễu Nhất!
Chỉ thấy Liễu Nhất dừng xe ở cửa, ấn hạ cửa sổ, lộ ra gương mặt tươi cười sáng lạn, hướng về phía giáo luyện phất phất tay.
Cảnh Tuyên Văn đi qua ngồi vào ghế phụ, "Phanh" một tiếng đóng cửa xe. Tiếng vang này hoàn toàn kéo ra chuông cảnh báo trong lòng Minh Lãng, "Leng keng leng keng đinh!" Tựa như lão hổ gầm nhắc nhở, vội vàng lại vang dội, làm người hoảng loạn luống cuống.
Minh Lãng gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng chiếc xe con nhanh như chớp chạy như bay, hung tợn cầm vợt bóng trong tay cắm vào ba lô. Là tôi trước bắt đầu mơ ước giáo luyện, cũng không thể để cho người khác giành trước! (Like một cái~)
Vì thế Minh Lãng liền có một kế hoạch trăm ngàn chỗ hở, sau liên hoan, cấp chính mình sáng tạo một cơ hội cùng huấn luyện viên say rượu một chỗ, dốc hết sức câu dẫn đối phương.
Bất quá Cảnh Tuyên Văn vốn dĩ trong tụ hội uống cũng không nhiều lắm, bắt được tiểu nam sinh thao một lúc, rượu cũng đã hết đến không sai biệt lắm, ánh mắt lúc trước hỗn hỗn độn độn cuối cùng thanh tỉnh.
Hắn lắc lắc đầu còn có chút say, ngẩng đầu lên liền nhìn đến Minh Lãng đầy mặt ửng hồng ngưỡng mặt nằm nơi đó, hai chân vô lực mở lớn, đáp ở hai bên ghế dài, đùi vì dư vị cao trào hơi hơi phát ra run.
Tiểu huyệt khẩu đỏ bừng sưng to, theo hô hấp phập phồng, tinh dịch màu trắng sền sệt không thể khống chế chảy ra, hạ thể lầy lội bất kham, mặt ghế cũng ướt một mảng lớn.
Cảnh Tuyên Văn săn sóc rút ra khăn giấy tới lau thay cậu. Nhục huyệt thê thảm bị người chạm vào, chân Minh Lãng đột nhiên nẩy lên, cẳng chân không thoải mái ở không trung rơi xuống, lại rất nhanh thành thật, ngoan ngoãn để Cảnh Tuyên Văn giúp cậu lau khô.
Thấy tiểu nam sinh hơi thở khôi phục đến không sai biệt lắm, Cảnh Tuyên Văn mới mở miệng hỏi:
"Vì cái gì làm như vậy?"
Sắc mặt nam sinh vì câu hỏi này lại một lần đỏ lên, xoay đầu đi không nhìn hắn, nhấp môi không trả lời.
Phòng thay đồ nhỏ hẹp có vẻ phá lệ an tĩnh, không khí cũng trở nên có chút xấu hổ.
Cảnh Tuyên Văn khẽ thở dài một cái, hắn đương nhiên biết nguyên nhân Minh Lãng dụ hoặc chính mình.
Mỗi ngày đều bị ánh mắt Minh Lãng nhìn nhiệt tình như lửa đốt, Cảnh Tuyên Văn như thế nào sẽ không cảm nhận được? Tiểu nam sinh về điểm tâm tư nửa trong suốt, lão giáo luyện sao có thể nhìn không ra?
Đợi nửa ngày cũng không thấy tiểu nam sinh há miệng nói chuyện, lão giáo luyện tiến lên, làm bộ thiện giải nhân ý(am hiểu lòng người~) sờ sờ đầu cậu:
"Không quan hệ, chuyện này chúng ta ngày mai lại thảo luận, không cần gấp."
Nói xong, lão giáo luyện đem cột tóc rớt bên cạnh tiểu nam sinh nhặt lên, ném vào trong bao tập thể hình, kéo lên khóa kéo, làm ra bộ dáng liền phải rời đi.
Không biết khi nào, tiểu nam sinh đã đem mặt xoay trở về, che lại đỉnh đầu vừa bị xoa qua, ánh mắt trốn tránh không dám phóng tới trên người lão giáo luyện.
"Cái kia...... Giáo luyện! Anh trước từ từ," tiểu nam sinh gọi hắn lại, nữu nữu xoa bóp thấp giọng hỏi, "Còn có một việc, tôi muốn cùng anh nói một chút, có thể chứ?"
Lão giáo luyện buông ba lô, nghiêng người ngồi vào ghế dài, tiểu nam sinh xoa hai chân. Hắn săn sóc ôm eo đối phương tuổi trẻ mềm dẻo, chậm rãi đem người túm lên, làm tầm mắt cậu cùng chính mình song song:
"Ân, em nói."
"Tôi......"
Tiểu nam sinh bị lão giáo luyện ôm eo, khẩn trương đến lời nói đều không ra. Này không phải trường hợp tiểu nam sinh nghĩ đến, rạng sáng phòng đồ, địa điểm, thời gian đều không chính xác, nhưng cậu đã cố không được nhiều như vậy—— Chỉ cần người tâm tâm tâm niệm niệm ở, như vậy đủ rồi. Cậu rất nhanh hạ quyết tâm, nắm chặt nắm tay lớn tiếng nói:
"Cảnh giáo luyện, em thích anh!"
Tuy rằng khí thế thông báo như hồng, thanh âm run rẩy lại lộ rõ bất an của cậu. Giọng nói rơi xuống, Minh Lãng thấp thỏm nhìn biểu tình Cảnh Tuyên Văn bình tĩnh như nước, ý đồ từ bên trong tìm ra một chút kinh ngạc.
"Thật là thiếu kiên nhẫn a, Tiểu Minh đồng học."
Cảnh Tuyên Văn cười cười, không ngoài ý muốn, ngữ điệu ôn nhu:
"Còn tưởng rằng em có thể nhịn thật lâu."
Minh Lãng tức khắc trừng lớn mắt.
"Cúp cũng chưa ôm trở về, như thế nào liền cùng tôi thổ lộ?"
"Trước khi thi đấu, cùng tôi yêu đương, nghĩ đều không cần nghĩ."
Cảnh Tuyên Văn nghiêm khắc nói, nhìn Minh Lãng nháy mắt gục đầu xuống, nghĩ nghĩ lại bổ sung:
"Bất quá tình cảm của tôi, nhưng có thể trước tiên để chỗ cho em."