Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Chương 23



San-guine (Tính từ): Hy vọng hoặc tự tin về mộ số vấn đề cụ thể.

San-uin-ar-y (Tính từ): Có sự đổ máu; đặc trưng bởi việc chém giết.

Sau đêm đó, tôi sẽ không bao giờ nhầm lẫn giữa từ "sanguine" và "sanguinary" nữa.

Trích nhật ký cá nhân của Caroline Ravenscroft

Caroline liếc nhìn chân trời, nhưng nàng không thể nhìn thấy điều gì trong đám mây đen của đêm hôm đó. Điều này chẳng hề khiến nàng kinh ngạc. Blake và James sẽ không bao giờ ngu ngốc đến độ sử dụng một chiếc đèn lồng. Họ có thể đã nấp sau một tảng đá hoặc bụi cây nào đó, tận dụng ánh trăng lờ mờ để theo dõi các hoạt động dưới bờ biển này.

"Tôi chẳng thấy gì cả", nàng nói với Oliver. "Hẳn là ông có nhầm lẫn gì rồi."

Gã chậm rãi quay đầu đối diện với nàng. "Mày thực sự nghĩ rằng tao là một thằng đần sao?"

Nàng chối bay. "Không, không phải một thằng đần. Rất nhiều thứ khác, nhưng không phải là đần."

"Chồng mày", gã nói, chỉ về phía trước, "Đang nấp giữa những tán cây kia".

"Có lẽ chúng ta nên báo cho anh ấy biết về sự có mặt của chúng ta chăng?", nàng hỏi đầy hy vọng.

"Ồ, sẽ báo ngay thôi. Đừng có sợ", gã dừng xe và đẩy nàng xuống đất. Caroline va mạnh sườn xuống đất, ho sù sụ vì hít phải bụi và cỏ. Nàng nhìn lên đúng lúc trông thấy gã giám hộ đang chĩa súng vào mình.

"Oliver..."

Gã chĩa súng vào đầu nàng.

Nàng nín thinh.

Gã hất đầu sang bên phải. "Đi đi!"

"Nhưng đó là vách đá."

"Có một con đường nhỏ. Men theo nó."

Caroline nhìn xuống. Một con đường mòn hẹp được khắc vào sườn đồi dốc. Nó uốn lượn xuống bãi biển, và chẳng mất nhiều hơn một cơn gió để những viên sỏi lăn xuống dốc. Con đường trông không an toàn chút nào, nhưng dù sao cũng hấp dẫn hơn viên đạn bay ra từ họng súng của Oliver nhiều. Nàng quyết định làm theo mệnh lệnh của gã.

"Tôi cần ông cởi trói trước đã", nàng nói. "Để giữ thăng bằng."

Gã cau mày, sau đó ưng thuận. Miệng lẩm bẩm, "Mày chưa đủ tốt để làm tử thần của tao".

Nàng bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

"Chưa đâu."

Dạ dày nàng lại quặn lên.

Cuối cùng gã cũng hoàn thành việc cởi trói cho nàng và đẩy nàng về phía con dốc, lẩm bẩm rõ to, "Trên thực tế, mày sẽ hữu dụng nhất khi là một góa phụ".

Lần này, dạ dày nàng thực sự nhộn nhạo, nhưng nàng nuốt xuống, ho sặc sụa với vị chua trong miệng. Trái tim nàng đập loạn nhịp, nàng có thể cảm thấy điều gì đó còn vượt cả nỗi kinh hoàng, nhưng nàng phải tiếp tục mạnh mẽ vì Blake. Nàng bước lên con đường nhỏ và bắt đầu đi xuống.

"Đừng có giở trò", gã nói. "Mày sẽ thật khôn ngoan nếu nhớ rằng súng của tao đang chĩa thẳng vào gáy mày."

"Tôi sẽ không quên chuyện đó đâu", nàng nói toẹt ra, mũi chân rón rén trên những viên đá lung lay. Chết tiệt, con đường này quá nguy hiểm vào ban đêm. Nàng có thể leo lên một con đường tương tự vào ban ngày, nhưng ánh mặt trời luôn luôn là một trợ thủ đắc lực.

Gã gí nòng súng vào lưng nàng. "Nhanh nữa lên!"

Nàng vung tay điên cuồng để giữ thăng bằng. Khi đã hài lòng rằng mình sẽ không phải đối mặt với cái chết, nàng ngắt lời gã, "Tôi sẽ không để ông làm một xác chết tử tế với cái cổ gãy đâu. Và tin tôi đi, nếu chuẩn bị ngã thì điều đầu tiên tôi làm sẽ là tóm lấy chân ông".

Và câu nói đó đã khiến gã câm miệng lại, gã cũng chẳng làm phiền nàng thêm một lần nào nữa cho đến khi họ an toàn đứng trên bãi biển.

"Tôi sẽ giết cô ấy", Blake thấp giọng gầm gừ.

"Xin lỗi, nhưng cậu sẽ phải cứu cô ấy trước đã", James nhắc anh. "Và có thể cậu cũng muốn tiết kiệm mấy viên đạn dành cho Prewitt."

Blake bắn cho anh ta một nhìn hết sức bực bội. "Tôi sẽ trói chặt cô ấy vào thành giường."

"Cậu từng thử rồi."

Blake quay đi. "Làm sao cậu có thể đứng đây mà nói đùa được chứ?", anh hỏi. "Gã đang giữ vợ tôi. Vợ tôi đấy!"

"Và nói tôi nghe xem điều gì sẽ được xếp vào hạng mục về những cách thức và phương pháp trừng trị cô ấy đây? Làm sao nó lại có nghĩa là cứu được cô ấy cơ chứ?"

"Tôi đã bảo cô ấy ở lại", Blake càu nhàu. "Cô ấy cũng thề là sẽ không rời khỏi trang viên Seacrest."

"Có thể cô ấy nghe cậu, cũng có thể không. Nhưng dù là kiểu gì thì cũng chẳng mang đến sự khác biệt nào ở thời điểm này."

Blake quay sang bạn mình, vẻ mặt đan xen một cách kỳ lạ nỗi sợ hãi và sự ân hận. "Chúng ta phải cứu cô ấy. Tôi không quan tâm liệu chúng ta có để tuột mất Prewitt hay không. Hay liệu cả cái kế hoạch chết tiệt này có bị phá hủy hay không. Chúng ta..."

James đặt tay mình lên cánh tay Blake. "Tôi biết."

Blake ra hiệu cho hai trợ thủ từ Bộ Chiến tranh tụ tập lại và nhanh chóng giải thích tình hình cho họ. Họ không có nhiều thời gian để lên kế hoạch. Oliver đã ép Caroline đi xuống bãi biển. Nhưng từ lâu, Blake biết rằng sẽ chẳng có sự thay thế nào hơn một cuộc đối thoại hiệu quả, và họ hội ý một lúc để thống nhất chiến lược.

Thật không may, đó lại là thời điểm mà người của Oliver đã quyết định để tấn công.

Có lần trên bãi biển, Caroline nhận ra rằng nước ở các con kênh không yên ả như nàng nghĩ và gió không phải là yếu tố tạo ra những con sóng nơi đây. Một chiếc thuyền nhỏ mà nàng nhận ra khi Oliver neo chúng lại gần bờ và cát bị xáo động đã sớm chứng minh rằng họ không chỉ có một mình.

"Mày đã ở chỗ quái quỷ nào thế?"

Caroline quay đầu và chớp mắt đầy kinh ngạc. Giọng nói vang lên như thể thuộc về một người cao lớn và vạm vỡ, nhưng kẻ bước vào vùng sáng của ánh trăng lại mảnh khảnh và lịch sự một cách đáng lo ngại.

Oliver hất đầu về phía chiếc thuyền và bắt đầu lội xuống nước, kéo theo Caroline xuống cùng. "Tao đã không tránh được việc bị cản trở."

Gã đàn ông kia thô lỗ quan sát Caroline. "Cô ta quyến rũ đấy, nhưng cũng không phải là không tránh được."

"Không quá quyến rũ", Oliver chế giễu, "Nhưng lại có thể kết hôn với một đặc vụ của Bộ Chiến tranh".

Caroline thở hổn hển và khuỵu gối.

Oliver buông một tiếng cười chiến thắng. "Chỉ là lý thuyết thôi, Caroline thân mến của ta, và mày vừa mới khẳng định nó."

Nàng loạng choạng đứng dậy, không ngừng tự chửi rủa bản thân mình. Làm sao nàng lại ngu ngốc đến thế? Nàng biết tốt hơn là không lên để lộ phản ứng. Nhưng Oliver đã khiến nàng kinh ngạc.

"Mày là gã ngốc sao?", gã đàn ông kia rít lên. "Bọn Pháp đã trả cho lô hàng này đủ nhiều để chúng ta sống yên ổn. Nếu mày làm tổn hại đến cơ hội..."

"Lô hàng ư?", Caroline hỏi. Nàng đã nghĩ rằng Oliver sẽ mang theo những thông điệp và kiện hàng bí mật. Nhưng từ "lô hàng" dường như lại ám chỉ tới thứ gì đó lớn hơn. Có lẽ họ buôn lậu đạn dược chăng? Hoặc là vũ khí? Trông chiếc thuyền không đủ to để mang thứ gì đó quá lớn.

Những gã đàn ông không để mắt đến nàng. "Vợ của một đặc vụ sao", kẻ lạ mặt lẩm bẩm. "Chết tiệt, mày đúng là đồ ngu. Điều cuối cùng mà chúng ta cần là sự chú ý của Bộ Chiến tranh."

"Chúng ta đã bị chú ý", Oliver đáp trả, kéo theo Caroline xuống nước. "Blake Ravenscroft và Hầu tước Riverdale đang xuống dốc. Chúng đã theo dõi bọn mày cả đêm rồi. Và nếu không có tao..."

"Nếu không có mày", gã kia ngắt lời, giật mạnh Caroline lại, "Chúng tao sẽ không bao giờ bị phát hiện. Ravenscroft và Riverdale chắc chắn là không hay biết gì về sự phân công của tao".

"Ông biết chồng tôi ư?", Caroline hỏi, ngạc nhiên đến độ quên cả phản đối.

"Tôi biết hắn ta", hắn đáp lời. "Và trước ngày mai, cả nước Pháp cũng sẽ biết".

"Chúa ơi", nàng thì thầm, Oliver hẳn đã lén lấy được danh sách của những đặc vụ. Những đặc vụ hẳn sẽ trở thành mục tiêu cho những cuộc mưu sát. Những đặc vụ như Blake và James.

Nàng đã nghĩ tới mười kế hoạch khác nhau cùng một lúc để rồi bác bỏ toàn bộ. Một tiếng hét dường như là vô dụng; nếu Blake đang theo dõi bờ biển, chắc chắn anh đã nhìn thấy nàng và sẽ không cần nàng phải ra hiệu về sự có mặt của mình. Và tấn công Oliver hoặc một đặc vụ người Pháp sẽ chỉ khiến nàng phải bỏ mạng. Khả năng duy nhất là bằng cách nào đó trì hoãn thời gian cho đến khi Blake và James xuất hiện.

Nhưng sau đấy chuyện gì sẽ xảy ra? Họ có thể sẽ chẳng kịp xoay xở. Oliver biết họ đã ở đó.

Nàng nín thở. Oliver có vẻ khá hờ hững với sự hiện diện của những người ở Bộ Chiến tranh. Chẳng suy nghĩ thêm, nàng lướt ánh mắt đến chỗ bờ đá, nhưng không thấy gì.

"Chồng mày sẽ không cứu mày đâu", Oliver nói với vẻ thỏa mãn ác độc.

"Người của tao đang chăm sóc hắn ngay khi chúng ta đang nói chuyện ở đây."

"Vậy ông mang tôi đến đây làm gì?", nàng thì thầm, tim nàng quặn thắt trong lồng ngực. "Ông không cần tôi."

Gã nhún vai. "Tao thích thế. Tao muốn nó biết rằng tao đã tóm được mày.

Tao muốn nó nhìn thấy tao giao mày cho Davenport."

Người đàn ông tên là Davenport cười khùng khục, và kéo nàng lại gần hơn.

"Cô nàng có thể giải trí khá tốt đấy."

Oliver cau mày. "Trước khi tao để mày lột sạch đồ của nó..."

"Tao không thể đi đâu cho đến khi lô hàng đến nơi", Davenport nói. "Cô ta ở chỗ quái nào rồi?"

Cô ta ư? Caroline chớp mắt, cố không tỏ ra phản ứng gì.

"Cô ta đang tới", Oliver ngắt lời. "Và mày biết Ravenscroft bao lâu rồi?"

"Vài ngày. Có thể là một tuần. Mày không phải phương tiện truyền tin duy nhất của tao."

"Mày nên nói cho tao biết trước", Oliver gầm gừ.

"Mày chẳng cho tao lý do gì để tin tưởng nhiều hơn là cung cấp cho tao một chiếc thuyền."

Caroline lợi dụng cuộc tranh cãi của hai người đàn ông để quét mắt xuống bãi biển và vách đá xem có bất cứ dấu hiệu hoạt động nào không. Blake đã ở đây, đấu tranh cho cuộc sống của anh và nàng thì chẳng làm được cái quái gì cho anh cả.

Trong suốt cuộc đời, nàng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng cùng cực đến mức này. Ngay cả khi phải đối mặt với những gã giám hộ tồi tệ. Nàng luôn giữ vững hy vọng rằng một lúc nào đó, cuộc sống của nàng sẽ rẽ đúng hướng. Nhưng nếu như Blake bị giết...

Tiếng nấc của nàng nghẹn lại. Thật quá kinh khủng khi tận mắt chứng kiến cảnh đó.

Và rồi nàng trông thấy một chuyển động ở cuối con đường mòn mình vừa đi xuống qua khóe mắt. Nàng đấu tranh với thôi thúc được nhìn về phía đó; nếu Blake hoặc James tới để cứu nàng, nàng sẽ không muốn phá hỏng sự bất ngờ này.

Nhưng khi bóng dáng đó tới gần hơn, nàng nhận ra rằng nó quá nhỏ để có thể là James hay Blake hoặc bất cứ người nào có thể giải cứu. Trên thực tế, cách di chuyển đó hoàn toàn là của một phụ nữ.

Miệng nàng há hốc kinh ngạc. Carlotta De Leon. Chính là cô ta. Điều trớ trêu này mới đáng kinh ngạc làm sao.

Carlotta tiến lại gần hơn, khẽ hắng giọng khi đến được tầm nghe của những người còn lại. Oliver và Davenport ngừng tranh cãi và ngay lập tức quay sang cô ta.

"Cô có nó chưa?", Davenport gặng hỏi.

Carlotte gật đầu và nói, giọng nhuốm vẻ mơ hồ và du dương. "Mang danh sách theo thực là quá nguy hiểm, nhưng tôi đã ghi nhớ toàn bộ."

Caroline nhìn chăm chú người phụ nữ mà theo cách nào đó phải chịu trách nhiệm cho đám cưới của nàng và Blake. Carlotta là một cô gái nhỏ nhắn với nước da trắng nõn và mái tóc đen nhánh. Đôi mắt cô ta trông già dặn như thể thuộc về ai đó lớn tuổi hơn nhiều.

"Cô gái này là ai?", cô ta hỏi.

"Caroline Trent", Oliver trả lời.

"À, phải là Ravenscroft. Tao mới ngu ngốc làm sao khi quên mất rằng giờ mày đã là một người vợ." Oliver lôi chiếc đồng hồ bỏ túi của mình ra và bật mở nó. "Thứ lỗi cho tao, giờ thì mày đã là một góa phụ."

"Tôi sẽ gặp ông dưới địa ngục", nàng rít lên.

"Tao không nghi ngờ gì về chuyện đó, nhưng tao tin là mày sẽ còn nhìn thấy nhiều cảnh tượng thú vị hơn với ngài Davenport trước đã."

Caroline hoàn toàn quên mất chuyện gã Davenport nói trên đang tóm chặt cánh tay nàng. Dù hắn giữ rất chắc, nhưng nàng cũng đã thành công với việc đấm một cú thật mạnh vào bụng Oliver. Gã gập người lại vì đau nhưng vẫn không quên nắm chắc khẩu súng của mình.

"Thật đáng khen ngợi", Davenport nói bằng giọng chế giễu thấp trầm. "Tôi đã muốn làm điều đó nhiều tháng nay rồi."

Caroline xoay người lại. "Ông ở phe nào?"

"Phe của riêng tôi, luôn luôn là thế." Rồi hắn nhấc cánh tay lên, để lộ họng súng đen bóng và bắn vào đầu Oliver.

Caroline hét lên sợ hãi. Cơ thể nàng run rần bật với dư âm của tiếng súng, tai nàng nhức nhối trước tiếng nổ. "Ôi Chúa ơi", nàng thút thít. "Ôi Chúa ơi", nàng không yêu quý gì Oliver, thậm chí đã từng đồng ý cung cấp cho chính phủ những thông tin có thể khiến cho gã phải lên giá treo cổ, nhưng cái này... điều này là quá tồi tệ với nàng. Máu vấy trên váy nàng và những con sóng đang sủi bọt, thi thể của Oliver nằm úp và nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Nàng dứt mình ra xa khỏi Davenport và nôn ọe. Khi có thể đứng lên, nàng quay sang hỏi hắn thật đơn giản, "Tại sao?".

Hắn nhún vai nói, "Gã biết quá nhiều".

Carlotte nhìn Caroline và chậm rãi hướng ánh nhìn sang Davenport. "Cô ta", cô ta nói, nhấn mạnh âm tiết Tây Ban Nha đầy tinh tế của mình - thứ bắt đầu khiến Caroline ghét cay ghét đắng, "cũng thế".

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Blake khi nghe thấy tiếng súng là cuộc đời anh đã chấm dứt.

Suy nghĩ thứ hai của anh cũng tương tự thế, dù không phải vì lý do tương tự. Ngay sau khi anh nhận ra rằng mình không chết, vậy thì đó hẳn là James - người đã cố hạ gục kẻ phản diện khi gã bắn vào anh ta, và rồi anh cũng nhận ra rằng tiếng súng mà mình nghe được gần như không đủ to để được bắn từ vách đá.

Nó đến từ phía dưới bãi biển, và điều đó cũng chỉ có một ý nghĩa duy nhất. Caroline đã chết. Và cuộc đời anh cũng chấm dứt từ đây.

Vũ khí trượt khỏi tay anh, và trong một khoảnh khắc, anh hoàn toàn mất hết sức lực đến mức không thể cử động nổi. Qua khóe mắt, anh thấy người của Prewitt đang lao về phía mình vào đúng giây cuối cùng anh lấy lại tỉnh táo để xoay người và đá vào bụng hắn, tiếng súng dưới bờ biển vẫn vang lên trong tâm trí anh.

Chúa lòng lành, anh chưa từng nói với nàng rằng anh yêu nàng.

James chạy về phía anh với một đoạn dây thừng lủng lẳng trên tay. "Đây là tên cuối cùng trong số bọn chúng", anh ta nói, quỳ xuống và trói gã lại.

Blake không nói câu nào.

James dường như không nhận thấy vẻ đau khổ của bạn mình. "Chúng ta đã hạ gục được một tên, nhưng tôi cho rằng gã vẫn còn sống. Chỉ có một vết dao đâm trên vai. Cũng không mất quá nhiều máu."

Blake trông thấy khuôn mặt nàng, nụ cười trong đôi mắt màu lục lam của nàng, và đôi môi cong lên đầy tinh tế cầu xin anh hãy hôn lên đó. Anh có thể nghe thấy giọng nàng, thì thầm những lời yêu đương với anh - những lời mà anh chưa từng đáp trả lại nàng.

"Blake?"

Giọng James kéo tâm trí anh ra khỏi nỗi đau đớn tận tâm can, và anh nhìn xuống.

"Chúng ta phải tiếp tục."

Blake chỉ nhìn ra xa, về phía biển.

"Blake? Blake? Cậu không sao chứ?" James đứng dậy và vỗ nhẹ vào bạn mình, tìm kiếm xem có thương tích gì trên người anh hay không.

"Không, tôi..." Và rồi anh trông thấy một cơ thể đang dập dềnh trên sóng.

Máu hòa với nước. Và Caroline... vẫn còn sống!

Tâm trí Blake như được hồi sinh. Cả cơ thể anh cũng thế. "Đường xuống nhanh nhất là đường nào?", anh hỏi ngắn gọn. "Chúng ta không có nhiều thời gian."

James đánh giá cách thức mà người đàn ông và người phụ nữ đang giữ Caroline làm con tin tranh cãi với nhau. "Đúng thế", anh ta đồng ý, "Chúng ta không có nhiều thời gian".

Blake nhặt vũ khí dưới đất lên và quay sang James cùng William Chartwell - người được Bộ Chiến tranh phái đến.

"Chúng ta cần xuống dưới càng nhẹ nhàng càng tốt."

"Có hai đường", Chartwell nói. "Tôi đã điều tra vùng này ngày hôm qua.

Prewitt dùng một đường để đưa cô ấy xuống bãi biển, cái còn lại, nhưng..."

"Nó ở đâu?", Blake ngắt lời.

"Phía bên kia", Chartwell trả lời cùng một cái hất đầu. "Nhưng..."

Blake đã hoàn toàn nhấc gót và chạy đi.

"Chờ đã!", Chartwell rít lên. "Con đường đó dốc đứng và không thể đi được trong đêm."

Blake cúi nhìn phần đầu đường, ánh trăng cho anh chút ánh sáng hết sức hiếm hoi. Không giống con đường còn lại, con đường này bị những bụi cây chắn mất tầm nhìn. "Đây là hy vọng duy nhất của chúng ta để có thể xuống đó mà không bị phát hiện."

"Nó chẳng khác gì tự sát!", Chartwell kêu lên.

Blake quay đầu. "Vợ tôi sắp bị sát hại đến nơi rồi." Và rồi không chờ xem liệu hai đồng nghiệp có theo sau mình hay không, anh bắt đầu cuộc hành trình chậm chạp và nguy hiểm xuống bãi biển. Thật đau đớn khi anh không thể nhanh chóng trượt xuống sườn đồi. Mỗi giây đều vô cùng cấp bách nếu anh muốn trở về nhà, về trang viên Seacrest với Caroline an toàn trong vòng tay. Nhưng địa hình không cho phép anh làm gì khác hơn ngoài di chuyển từng bước thật ngắn.

Anh nghe tiếng một viên sỏi nhỏ lăn xuống đường và thấy nó va vào mắt cá chân mình. Tạ ơn Chúa! Điều đó nghĩa là James đang theo sau anh. Về phần Chartwell, Blake không hiểu về cậu ta đủ nhiều để đoán xem cậu ta sẽ làm gì, nhưng Blake biết rằng ít nhất, cậu ta cũng đủ tin cậy trong Bộ Chiến tranh để không thể làm gì gây nguy hiểm cho cuộc giải cứu Caroline.

Khi anh xuống đến nơi, gió thổi mạnh và bắt đầu rít lên từ bãi biển. Người đàn ông và người phụ nữ bắt giữ Caroline đang tranh cãi với nhau. Không thấy giọng của Prewitt, và Blake chỉ có thể đoán rằng thi thể nổi trên biển chính là của gã.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Caroline. Blake ép bản thân phải bình tĩnh lại. Nàng nghe có vẻ kinh ngạc hơn là đau đớn, và anh vẫn phải giữ bình tĩnh khi chỉ một chút nữa là đi hết con đường.

Anh gạt một bụi cây nhỏ ra, dừng bước để bình ổn lại hơi thở và đánh giá tình hình. Vài giây sau, James đã ở bên cạnh anh.

"Chuyện gì đang diễn ra thế?", James hỏi.

"Tôi không chắc. Trông cô ấy có vẻ vẫn an toàn, nhưng tôi không biết chúng ta sẽ định thoát khỏi chỗ này để cứu cô ấy bằng cách nào. Đặc biệt là khi bọn họ đều đang đứng dưới nước."

"Cô ấy có biết bơi không?"

"Chết tiệt. Tôi không biết."

"Chà, cô ấy lớn lên cạnh bờ biển, vì thế chúng ta có thể hy vọng một chút.

Và... Chúa ơi!"

"Gì thế?"

James chậm rãi quay đầu lại đối mặt với anh. "Là Carlotta De Leon."

"Cậu chắc chứ?"

"Chắc chắn."

Blake cảm thấy bạn mình có nhiều điều muốn nói hơn, "Và...?".

"Điều đó nghĩa là chúng ta phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn dự định", James nuốt xuống. "Carlotta De Leon là một kẻ tàn nhẫn và cuồng tín vào sự nghiệp. Cô ta có thể bắn trúng tim Caroline chỉ bằng một tay và dùng tay còn lại để lật những trang Kinh Thánh."

Caroline biết nàng đã hết thời gian. Davenport không có đủ lý do để cho nàng sống. Hắn rõ ràng là chỉ định giải trí một chút với nàng và có thể nghĩ rằng chiếm đoạt vợ của một trong những đặc vụ của hoàng gia là việc rất thú vị.

Mặt khác, Carlotta lại bị thúc đẩy bởi những lý do chính trị, hầu hết trong số đó liên quan đến sự sụp đổ của Đế quốc Anh. Và rõ ràng là người phụ nữ này tin tưởng mãnh liệt vào sự nghiệp của cô ta.

Hai kẻ bắt giữ vẫn tiếp tục cãi nhau về số phận của Caroline, và nàng chẳng có chút nghi ngờ nào về việc cuộc cãi vã sẽ biến thành một cuộc thi la hét. Nàng cũng không hề nghi ngờ chuyện Carlotta sẽ là kẻ chiến thắng. Kết quả đó quá đơn giản để có thể dự đoán được; Davenport sẽ dễ dàng tìm được một phụ nữ khác để làm nhục. Còn Carlotta thì không có vẻ gì là tìm được một quốc gia khác để mà hủy hoại.

Và điều đó cũng có nghĩa là mạng sống của Caroline sẽ sớm kết thúc nếu nàng không sớm làm gì đó.

Nàng vẫn bị Davenport giữ chặt, nhưng đã vùng vẫy cho đến khi đối mặt được với Carlotta và thốt lên, "Họ đã theo dõi cô lâu rồi".

Carlotta đông cứng người, sau đó chậm rãi quay sang Caroline. "Cái gì, chính xác là cô có ý gì?"

"Họ biết cô đang ở đây. Họ muốn trông thấy cô bị treo cổ."

Carlotta cười lớn. "Họ còn chẳng biết ta là ai."

"Ôi, có, họ có", Caroline đáp lời. "Quý cô De Leon."

Đốt ngót tay đang đặt trên cò súng của Carlotta trở nên trắng bệch. "Cô là ai?"

Lần này đến lượt Caroline bật cười. "Cô có thể tin nổi không khi họ đã nhầm lẫn tôi với cô đấy? Thật buồn cười nhưng đó là sự thật."

"Chỉ có một người duy nhất từng gặp ta..."

"Hầu tước Riverdale", Caroline hỗ trợ. Oliver đã sớm nói tên của anh ta và tên của Blake, vì thế chuyện này có vẻ như không cần thiết phải giữ bí mật.

"Nếu tôi có thể chen ngang...", giọng điệu mỉa mai của Davenport xen vào.

BÙM!

Tiếng động quá lớn, Caroline chắc mẩm rằng nàng đã bị bắn. Nhưng sau đó nàng nhận ra hai điều: Nàng không cảm thấy đau đớn và Davenport đã hoàn toàn chìm nghỉm.

Nàng nuốt xuống một cách khó khăn rồi xoay người lại. Giờ thì có đến hai thi thể nổi trên mặt biển. "Tại sao cô lại làm thế?"

"Gã khiến ta khó chịu."

Dạ dày rỗng tuếch của Caroline bắt đầu nhộn nhạo.

"Ta không biết tên hắn", Carlotta nhẹ nhàng nói.

"Ai cơ?"

"Hầu tước."

"À, nhưng chắc chắn là anh ta biết tên cô."

"Tại sao cô lại nói cho ta biết?"

"Rõ ràng và đơn giản là để tự vệ rồi."

"Và làm sao chuyện này có thể cứu được cô?"

Môi Caroline cong lên thành một nụ cười bí ẩn. "Nếu tôi biết đủ nhiều, chỉ cần nghĩ xem tôi có thể tiết lộ cho cô thêm điều gì khác."

Ánh mắt người phụ nữ Tây Ban Nha cứng cỏi và khắc nghiệt. "Nếu cô biết quá nhiều", cô ta nói bằng giọng dịu dàng đến kỳ lạ, "Vậy thì tại sao ta lại không thể giết quách cô ngay bây giờ nhỉ?".

Caroline chiến đấu để giữ bình tĩnh. Đầu gối nàng đang run rẩy, và tay nàng cũng vậy, nhưng nàng hy vọng rằng Carlotta sẽ cho rằng đó là do nước lạnh đang xoáy quanh chân nàng. Nàng không biết liệu Blake còn sống hay đã chết, nhưng dù thế nào đi nữa, nàng vẫn phải mạnh mẽ. Chúa thứ lỗi cho nàng, nếu anh đã bị giết trên đồi thì nàng sẽ bị nguyền rủa nếu để sự nghiệp cả đời của anh hoàn toàn sụp đổ chỉ vì người phụ nữ nhỏ bé với mái tóc đen nhánh này. Nàng không quan tâm liệu mình có chết trong lúc làm việc đó hay không, nhưng sẽ không để danh sách những đặc vụ trong Bộ Chiến tranh lọt vào tay kẻ địch.

"Tôi không nói rằng mình biết quá nhiều", cuối cùng Caroline nói, "Nhưng tôi có thể biết chính xác những gì cô cần".

Một khoảnh khắc im lặng kinh khủng bao trùm lấy họ, và rồi Carlotta giơ súng lên. "Ta sẽ tự nắm lấy cơ hội của mình."

Trong khoảnh khắc đó, Caroline biết rằng nàng vẫn đang nói dối. Nàng rõ là quan tâm liệu mình có chết hay không. Nàng vẫn chưa sẵn sàng để rời bỏ thế giới này. Nàng không muốn cảm nhận cơn đau từ vết thương do súng, không muốn biết cảm giác viên đạn tàn phá làn da và mạch máu của nàng như thế nào, cũng không muốn biết máu sẽ tràn trên làn nước lạnh và chảy khắp những con kênh trên nước Anh ra sao.

Và Chúa giúp nàng, nàng không thể chết mà không hay biết gì về số phận của Blake.

"Cô không thể", nàng hét lên. "Cô không thể giết tôi."

Carlotta cười. "Ồ?"

"Cô đã hết đạn rồi."

"Ta còn một khẩu súng khác."

"Cô sẽ không bao giờ trốn thoát nổi mà không có tôi."

"Thật sao?"

Caroline gật đầu điên cuồng.

"Tại sao lại thế?"

"Vì con thuyền đang rời đi rồi."

Carlotta quay lại, trông thấy thuyền của Oliver đã trôi ra dòng nước về phía xa, tiếp theo đó, một từ ngữ mà Caroline chưa từng nghe thấy từ một cô gái được phun ra.

Bàn chân Blake bước trên bờ biển đầy sỏi, đó là tất cả những gì khiến anh không thể chạy thục mạng ra đại dương và kéo vợ mình đến nơi an toàn. Nhưng anh đã chọn con đường dốc hơn để khiến kẻ thù bất ngờ, và anh biết mình phải hành động thật cẩn trọng. James đã nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh anh chỉ ít phút sau đó, và họ cùng nhau khảo sát hiện trường.

Carlotta dường như đã hoàn toàn rối trí, cô ta vẫy tay, la hét và nguyền rủa con thuyền, còn Caroline đang nhích dần về phía sau, gần bờ biển hơn.

Nhưng ngay khi nàng đã xoay xở để lùi lại đủ xa và có thể bỏ chạy an toàn, Carlotta liền quay phắt lại rồi chĩa súng vào thẳng trán nàng.

"Cô sẽ không đi đâu cả", cô ta lặng lẽ nói.

"Chúng ta không thể ít nhất là ra khỏi nước được sao?", Caroline đáp. "Chân tôi mất sạch cảm giác rồi."

Carlotta gật đầu cộc lốc. "Đi. Chậm thôi. Nếu cô giở trò thì ta sẽ bắn cô đấy.

Ta thề là mình sẽ làm thế."

"Tôi tin cô", Caroline đáp với một cái liếc mắt đầy thấu hiểu về phía thi thể của Davenport.

Chậm rãi, không một lần rời mắt khỏi đối phương, hai người phụ nữ di chuyển ra khỏi làn nước lên bãi biển.

Từ vị trí ẩn nấp của mình sau cái cây, Blake theo dõi toàn bộ cuộc trao đổi. Anh cảm thấy James ở ngay cạnh mình, sau đó nghe tiếng anh ta thì thào vào tai.

"Chờ cho đến khi họ đến gần hơn một chút."

"Để làm gì?", Blake hỏi.

Nhưng hầu tước không đáp lời.

Blake tiếp tục dõi theo Carlotta hệt như một con chim ưng chờ đợi đúng thời điểm chuẩn xác để bắn khẩu súng rơi khỏi tay cô ta. Không có tay súng nào ở Anh quốc có thể bắn giỏi hơn anh, và Blake hoàn toàn tự tin rằng mình có thể làm được điều đó nhưng không phải là khi Caroline vẫn đang chắn mất tầm ngắm của anh.

Nhưng ngay sau đó, trước khi Blake có thể ngăn lại, James đã đột ngột bước ra ngoài, giơ tay đầu hàng và không mang theo bất cứ thứ vũ khí nào.

"Thả cô ấy đi đi", hầu tước trầm giọng nói. "Tôi mới là người cô cần."

Carlotta quay ngoắt đầu lại. "Là anh!"

"Chính thế."

Miệng Caroline há hốc. "James?"

Súng của Carlotta liên tục di chuyển qua lại giữa hai mục tiêu. "Tôi vẫn luôn mơ về ngày này", cô ta rít lên.

Caroline nín thở, giọng James dường như vô cùng cám dỗ. Chuyện quái gì đã xảy ra giữa hai người họ? Và Blake đang ở đâu?

"Caroline", James nói bằng giọng mạnh mẽ. "Dịch sang một bên. Đây là chuyện giữa tôi và Quý cô Carlotta De Leon."

Caroline không biết anh ta đang nói đến chuyện gì, nhưng nàng không định phó mặc anh ta cho người phụ nữ trông như thể chỉ muốn lột da anh ta định đoạt. "James", nàng nói. "Có thể tôi..."

"ĐI NGAY!", anh ta rống lên.

Nàng làm theo lời anh ta, sớm hơn một giây trước khi tiếng súng vang lên.

Carlotta tru lên trong đau đớn và bất ngờ, nhưng James đã lao về phía trước và đè cô ta xuống đất. Cuộc ẩu đả bắt đầu diễn ra, nhưng James to lớn hơn người phụ nữ nhỏ bé kia nhiều, và cô ta chẳng có chút cơ hội chiến thắng nào.

Caroline chạy về phía trước để giúp đỡ, nhưng trước khi đến được chỗ họ, nàng cũng bị tóm lại.

"Blake? Ôi, Blake!" Nàng nhào vào vòng tay anh. "Em tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa."

Anh siết chặt nàng trong vòng tay, không thể tin nổi lúc này nàng đã được an toàn. Anh biết mình đã ôm nàng quá chặt đến mức làn da nhạy cảm của nàng có thể bị bầm tím chỉ vì sức mạnh đó, nhưng anh không thể nào buông nàng ra.

"Caroline", anh khàn giọng cất lời. "Anh phải nói với em..."

"Em không rời khỏi trang viên Seacrest", nàng ngắt lời, những từ ngữ được thốt ra dồn dập. "Em thề. Em đã muốn thế nhưng không làm, bởi vì em không muốn phản bội sự tin tưởng của anh. Nhưng sau đó Oliver đã chộp lấy em, và..."

"Anh không quan tâm", anh lắc đầu, biết rằng nước mắt mình đang trào ra nhưng hoàn toàn phó mặc cho cảm xúc. "Anh không quan tâm đến điều đó, anh đã nghĩ rằng em sẽ chết, và..."

Nàng thì thầm tên anh, chạm lên má anh.

"Anh yêu em, Caroline. Anh yêu em. Và nếu như em chết, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến..."

"Ôi, Blake!"

Anh ôm nàng thật chặt trong vòng tay, cơ thể anh đột nhiên mất thăng bằng.

"Tất cả những gì anh có thể nghĩ được là mình sẽ không bao giờ có thể nói điều đó với em được nữa, và em cũng sẽ không bao giờ có thể nghe được anh nói nữa. Và..."

Caroline đặt một ngón tay lên môi anh. "Em yêu anh, Blake Ravenscroft."

"Và anh cũng yêu em, Caroline Ravenscroft."

"Và tôi thì không yêu Carlotte De Leon nhiều lắm", James càu nhàu. "Thế nên nếu một trong hai người muốn giúp đỡ tôi thì tôi muốn trói cô ta lại và kết thúc toàn bộ mọi chuyện ở đây."

Blake rời khỏi vợ mình với vẻ ngượng ngùng. "Xin lỗi, Riverdale."

Caroline theo sau, quan sát ả điệp viên người Tây Ban Nha đang bị trói chặt và bịt miệng. "Các anh định đưa cô ấy lên đồi kiểu gì?"

"Ồ, khỉ thật", James lẩm bẩm. "Tôi chắc chắn là không hề muốn cõng cô ta tẹo nào."

Blake thở dài, "Tôi cho là chúng ta có thể cử thuyền đến vào ngày mai".

"Ồ!", Caroline thốt lên. "Nhắc đến chuyện đó mới nhớ, em đã suýt quên mất là mình đã trông thấy người trên thuyền của Oliver trước khi họ rời đi. Đúng như những gì chúng ta nghĩ, hắn chính là Miles Dudley. Em không nhận ra người còn lại, nhưng đảm bảo là nếu anh tóm được Dudley, ông ta sẽ giúp anh tóm được người còn lại thôi."

Ngay lúc đó, Chartwell trượt từ trên đồi xuống. "Chuyện gì đã xảy ra thế?", cậu ta hỏi.

"Tôi ngạc nhiên nếu cậu không chứng kiến tất cả từ trên vách đá an toàn đó đấy", Blake cay đắng nói.

Nhưng vẻ mặt James lúc này lại rạng rỡ. "Không, không, Ravenscroft, đừng la mắng cậu ta. Cậu ta đến đúng lúc lắm."

Chartwell trông đầy ngờ vực. "Đúng lúc cho cái gì?"

"Chà, để canh giữ quý cô De Leon đây. Chúng tôi sẽ cho thuyền để đón cả hai người vào sáng mai. Và trong lúc ở đây cậu có thể kéo hai thi thể kia ra khỏi nước được chứ?"

Chartwell chỉ gật đầu, biết thừa rằng mình chẳng có lựa chọn nào khác.

Blake nhìn lên đồi. "Khỉ thật, tôi mệt chết đi được!"

"Chúng ta không cần phải trèo lên bằng đường đó", Caroline nói, chỉ về phía tây. "Nếu các anh không ngại đi bộ khoảng nửa dặm xuống bãi biển thì ở phía kia, vách đá sẽ sớm biến mất và đường đi thì tương đối bằng phẳng."

"Tôi sẽ chọn đường mòn", James nói.

"Anh chắc chứ?", nàng cau mày hỏi. "Anh trông mệt mỏi chết đi được."

"Ai đó sẽ phải mang ngựa đến. Hai người đi trước đi. Tôi sẽ gặp lại cậu trên đường." Rồi trước khi một trong hai người nhà Ravenscroft có thể tranh luận, James đã rời gót và làm xáo trộn những viên sỏi trên đường.

Blake mỉm cười, kéo mạnh tay Caroline. "Riverdale quả là một người thông minh."

"Ồ, thật sao?" Nàng bước theo sau anh, bỏ lại Chartwell một mình canh giữ tù nhân.

"Và điều gì đã khiến anh nhận thấy điều đó vào thời điểm này?"

"Anh có cảm giác rằng cậu ta sẽ có chút không thoải mái nếu đi cùng chúng ta."

"Ồ? Tại sao?"

Blake dành cho nàng vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến giờ. "Chà, như em thấy đấy, có một vài khía cạnh của hôn nhân cần sự riêng tư."

"Em hiểu rồi", nàng cũng nghiêm túc đáp lời.

"Anh có thể phải hôn em một hoặc hai lần trên đường về."

"Chỉ hai thôi sao?"

"Cũng có thể là ba."

Nàng vờ suy nghĩ về điều đó. "Em không nghĩ ba lần là đủ."

"Bốn thì sao?"

Nàng cười lớn, lắc đầu và chạy xuống bãi biển.

"Năm?", anh đề nghị, sải những bước dài đuổi theo nàng.

"Sáu. Anh có thể hứa là sáu, và sẽ cố thành bảy..."

"Tám!", nàng hét lên. "Nhưng chỉ khi anh có thể tóm được em."

Anh bắt đầu chạy và tóm được nàng khi cả hai ngã xuống đất. "Tóm được em rồi!"

Nàng nuốt xuống, khóe mắt chan chứa cảm xúc và nước mắt. "Vâng, anh tóm được em rồi. Thực sự là nó khá vui."

Blake chạm lên má nàng, mỉm cười với nàng bằng tất cả tình yêu trên thế giới. "Cái gì vui?"

"Oliver đã lên kế hoạch để tóm được một nữ thừa kế, còn anh thì lên kế hoạch để tóm được một gián điệp. Và cuối cùng thì...", nàng nhỏ giọng dần, nghẹn ngào vì xúc động.

"Cuối cùng thì?"

"Cuối cùng thì em lại tóm được anh."

Anh hôn nàng dịu dàng. "Chắc chắn là em đã tóm được anh, tình yêu của anh. Chắc chắn là thế."

Một Số Đoạn Trích Từ Nhật Ký Cá Nhân Của Caroline Ravenscroft

Tháng 7 năm 1815

Non-par-eil (Danh từ): Một người hoặc một vật không bình đẳng, thứ gì đó độc nhất.

Tôi đã kết hôn được một năm và luôn nghĩ rằng chồng mình là người duy nhất dành cho mình.

Tháng 11 năm 1815

E-da-cious (Tính từ): Ưu tiên ăn uống, tham lam.

Lúc này đây, tôi cảm thấy khá đói khi đang mang trong mình một đứa trẻ, nhưng vẫn không đói như những ngày bị mắc kẹt trong phòng tắm của Blake.

Tháng 11 năm 1816

Trea-tise (Danh từ): Một cuốn sách nghiên cứu về một số vấn đề cụ thể.

Blake tìm thấy rất nhiều điểm đáng tự hào về con trai chúng tôi. Tôi đoán rằng ngày nào đó, một cuốn sách về chủ đề trí tuệ và sự quyến rũ của David sẽ ra đời.

Tháng 1 năm 1818

Col-la-tion (Danh từ): Bữa ăn hoặc bữa tiệc nhẹ.

Lần sinh nở này không giống lần trước; đó là một ngày may mắn khi tôi thậm chí đã thành công trong việc ăn hết một bữa ăn nhẹ nguội ngắt.

Tháng 8 năm 1824

Cur-sive (Tính từ): Thuộc về viết; viết nhanh tay để thu được nhiều ký tự mà không cần phải nhấc bút, và kết quả là những góc nối tiếp đều tròn trịa, không được tách ra riêng biệt, nghiêng ngả.

Hôm nay, tôi đã thử hướng dẫn Trent về nghệ thuật viết nhanh, nhưng Blake đã can thiệp và tuyên bố (theo quan điểm của tôi thì là khá xấc xược) rằng chữ viết tay của tôi cứ như gà bới.

Tháng 6 năm 1826

Pro-e-ny (Danh từ): Tổ tiên, gia đình, con cái.

Những đứa con của chúng tôi khăng khăng rằng những chiếc lỗ nằm rải rác trên bức tường quanh tấm bia phi tiêu của Blake là dấu tích của một con chim rừng, bằng cách nào đó bị mắc kẹt trong ngôi nhà, nhưng tôi thấy giải thích này thật bất hợp lý.

Tháng 2 năm 1827

Eu-pho-ni-ous (Tính từ): Làm hài lòng cái tai.

Chúng tôi đặt tên con bé là Cassandra để tưởng nhớ mẹ tôi, nhưng cũng đồng ý với nhau rằng đó là cái tên êm tai nhất dành cho con bé.

Tháng 6 năm 1827

Be-a-ti-fic (Tính từ): Hạnh phúc tuyệt đối.

Có thể tôi là một người phụ nữ ngu ngốc và đa cảm, nhưng đôi khi, tôi ngừng lại để nhìn xung quanh mình và cảm thấy thật quý giá biết bao khi ở đây có Blake, David, Trent, Cassandra; và tôi đã vui đến mức cứ cười mãi không thôi trong nhiều ngày liền.

Tôi nghĩ... tôi biết! Cuộc sống... thật tuyệt, rất, rất tuyệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.