Vấn Nhã đẩy cửa phòng Lãnh Sát ra, thấy Lãnh Thù đã ở đó, lập tức cao hứng nói:
“Thù ca ca, ca đã ở đây à, ca mau gọi người lấy y phục đem cho Vụ Tề đi, y phục của hắn bị ca xé mà, cũng không thể để cho thân thể hắn trần truồng chạy khắp nơi được. Với lại, hiện tại hắn là đệ đệ của Nhã Nhi, không cho phép ca lại khi dễ hắn nha.”
Lãnh Thù đầu đầy hắc tuyến.
Thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng, vừa cùng ca ca nói về sau không chạm vào nam nhân, nào ngờ tiểu nữ nhân này lại đến nhắc nhở hắn. Hắn vừa nhìn, quả nhiên tuấn lông mày của Lãnh Sát nhíu lại.
“Nhã Nhi, Vụ Tề là ai? Cùng Tiểu Thù có quan hệ gì a?”
Lãnh Sát tự nhiên hỏi một câu như vậy.
“Lãnh ca ca, Vụ Tề lớn lên thực xinh đẹp, cùng Thù ca ca tương tự. Hắn là Thù ca ca bắt đến làm tiểu quan, Thù ca ca đang chuẩn bị làm chuyện xấu thì được Nhã Nhi cứu. Sau này, hắn đang chuẩn bị lấy thân báo đáp, nhưng Nhã Nhi đã có Lãnh ca ca rồi à, cho nên chỉ cần thu hắn làm đệ đệ thôi.”
Vấn Nhã vừa nói, vừa mắt to nhìn nhìn sắc mặt Lãnh Thù càng ngày càng thúi, sau đó rất tự nhiên ngồi ở trên đùi Lãnh Sát, tay nhỏ bé vòng qua cổ của hắn, còn đem tóc một bên che mặt của hắn hướng bên cạnh vén lên, cực kỳ giống tiểu thê tử hiền lành, đem tâm Lãnh Sát dỗ so với mật còn ngọt hơn.
“Nhã Nhi, nàng lại đang nói bậy bạ gì đó a. Nàng nói ta là bị áp ở chuyện kia, ta mới muốn chứng minh cho nàng xem ta là ở trên trong chuyện kia mà.”
Lãnh Thù lập tức giải thích.
Lãnh Sát vừa nghe, thiếu chút nữa ngất đi.
‘Hai người này quả thực là làm loạn, Nhã Nhi một nữ hài tử sao có thể xem loại chuyện này, mà đệ đệ càng là mất trí rồi, lại còn muốn chứng minh!’
Điên rồi!
“Nhã Nhi, nàng không phải nói nàng thích Tiểu Thù sao? Vậy nàng muốn đem thói xấu của hắn sửa đổi. Tiểu Thù cũng nguyện ý về sau canh chừng Nhã Nhi rồi, cho nên về sau không cho phép hai người lại náo loạn.”
Lãnh Sát nghiêm túc nói cho Vấn Nhã nghe.
Vấn Nhã vừa nghe, cao hứng nhảy dựng lên.
“Lãnh ca ca, ca nói thật sự a, ca thật sự không ngại sao? Thật tốt quá, Nhã Nhi còn tưởng rằng ca sẽ rất thương tâm, thật không biết như thế nào dỗ ca. Như thế thực tốt, Thù ca ca, ca nói phải giữ lời, về sau ca là người của Nhã Nhi, không cho phép mọi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt nha. Trước hết để cho Nhã Nhi hôn một cái. Ha ha. . .”
Vấn Nhã sắc tâm nổi lên, chạy đến trước mặt Lãnh Thù đã tính cưỡng hiếp.
Lãnh Thù thấy ca ca ở đây, làm sao không biết xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt, làm cho Vấn Nhã chụp hụt một cái. Vấn Nhã nhất thời hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn Lãnh Sát nói :
“Lãnh ca ca, ca xem, Thù ca ca gạt người, hắn cũng không đem thân thể cho Nhã Nhi, ô ô. . .”
Hai huynh đệ khóe miệng đều co rút.
‘Sắc nữ này, hết thuốc chữa.’
“Ai bảo Tiểu Nhã Nhi vội vã như vậy chi? Thù ca ca không có thói quen thôi!”
Lãnh Sát nhanh kéo Nhã Nhi tiến vào trong lòng.
“Chụt.”
Vấn Nhã nhân cơ hội ở trên khuôn mặt tuấn tú hôn thật to một ngụm, sau đó nhìn mặt Lãnh Sát chậm rãi biến đỏ, Lãnh Sát có điểm thẹn thùng nhìn xem Lãnh Thù, sau đó làm bộ tức giận nói:
“Nhã Nhi, nàng nên đứng đắn.”
“Oa oa. . . Lãnh ca ca ca nạt ta. Oa oa, đừng tới gần Nhã Nhi, Thù ca ca khi dễ ta, ca cũng khi dễ ta, các ca đều là tướng công thân ái của Nhã Nhi, chẳng lẽ ngay cả hôn cũng không cho Nhã hôn sao? Oa oa. . .”
Vấn Nhã là thuộc hàng tiêu chuẩn của phái hành động, nước mắt bay thẳng, hai huynh đệ nhìn qua ngạc nhiên không thôi.
“Nhã Nhi đừng khóc, được được được, hôn, để nàng hôn, đừng khóc, tâm Lãnh ca ca đều đau. Tiểu Thù, còn không qua đây để cho Nhã Nhi hôn một cái, về sau Nhã Nhi chính là tiểu thê tử của chúng ta, không thể để cho nàng khóc a.”
Lãnh Sát sợ nhất Vấn Nhã khóc, chỉ muốn nàng sống thật vui vẻ.
Lãnh Thù thấy Vấn Nhã khóc chỉ biết tiểu nữ nhân này chỉ là giảo hoạt, bất quá cho dù giả khóc, hắn cũng là đau lòng, đành phải chiếu theo lời ca ca mà nói…, đi tới đỏ mặt thẹn thùng nhìn Vấn Nhã nói.
“Đến đây đi, hôn thì hôn, ai sợ ai a.”
Vấn Nhã thấy bộ dạng Lãnh Thù một bộ đi chiến trường, lập tức cười ha hả:
“Thù ca ca, ca thật sự là rất ngốc rồi, ha ha ha, ai nha, không được, Nhã Nhi đau bụng.”
Lãnh Sát thấy bộ dạng đệ đệ nhịn không được cũng cười ra tiếng. Hai người đem Lãnh Thù cười đến khuôn mặt tuấn tú một trận trắng một trận hồng.
‘Tiểu nữ nhân đáng giận này.’
“Lãnh ca ca, ca nói Thù ca ca có phải thực đáng yêu không phải sao?”
Vấn Nhã thừa dịp Lãnh Thù ngu ngơ hết sức, ở trên mặt hắn cũng dùng sức “chụt” một cái, sau đó vui vẻ nhảy ra.
“Uh, ta xem Lãnh Huyết minh Minh chủ của chúng ta là bị tiểu nha đầu nàng ăn chắc rồi, ha ha. . .”
Lãnh Sát chưa từng gặp qua đệ đệ chịu thiệt qua như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
“Ca, ca nói cái gì a, mau cùng Nhã Nhi nói chuyện trở về đi!”
Lãnh Thù không được tự nhiên, chạy nhanh nói sang chuyện khác.
“Cái gì trở về?”
Trong lòng Vấn Nhã cả kinh, lập tức thu hồi cười, kinh ngạc nhìn Lãnh Sát.
“Nhã Nhi, ta cùng Tiểu Thù có việc phải về nơi dưỡng phụ của chúng ta một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.”
Lãnh Sát nghĩ đến chuyện khẩn cấp, lại liên quan đến sự an toàn của Vấn Nhã, cũng thu hồi tươi cười.
“A, rất nhanh là bao lâu a?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Vấn Nhã lập tức như khóc tang, trong lòng thực luyến tiếc.
“Chuyện này khó mà nói, nhanh thì mười ngày, chậm thì một tháng.”
Lãnh Thù suy nghĩ một chút nói.
“Ô ô, không cần, Nhã Nhi luyến tiếc các ca a, ô ô. . .”
Vấn Nhã nhào vào trong lòng Lãnh Sát khóc lên. Lúc này nhưng là khóc thực.
“Chúng ta rất nhanh sẽ trở lại, sau khi trở về là có thể vĩnh viễn ở cùng Tiểu Nhã Nhi a, Nhã Nhi không phải cũng nên hồi cung sao? Còn có, chẳng lẽ Nhã Nhi muốn cho Lãnh ca ca thật sự ám sát Thái Hậu sao?”
Lãnh Sát vỗ nhẹ lưng của nàng, cùng nàng giải thích, hắn làm sao cam lòng a.
“Ô ô, Nhã Nhi không cần , ô ô. . .”
Vấn Nhã bắt đầu xấu tính, đem nước mắt nước mũi toàn bộ lau trên người hắn, đem Lãnh Sát luôn luôn yêu sạch sẽ hiện lên vẻ mặt buồn bực.
‘Tiểu nữ nhân này lại náo loạn.’
Hắn xin giúp đỡ nhìn qua Lãnh Thù, liếc mắt ra hiệu.
“Nhã Nhi, Thù ca ca nói ra suy nghĩ của mình.”
Lãnh Thù mỉm cười về phía Vấn Nhã mở hai tay ra.
Vấn Nhã vừa thấy, lập tức mặt nhào vào lòng Lãnh Thù.
“Không quay về là không được, có rất nhiều việc còn không có làm được, nhưng chúng ta sẽ rất mau trở lại. Nhã Nhi phải ngoan ngoan chờ chúng ta trở về nha.”
“Gạt người, Thù ca ca gạt người, không được, ô ô, Nhã Nhi không cho các ca đi, các ca là của Nhã Nhi, muốn toàn bộ nghe ta thôi!”
“Chuyện này. . . vậy chờ lần này sau liền toàn bộ nghe Nhã Nhi nha?”
“Không cần! Ta không cần.”
“Vậy Nhã Nhi muốn như thế nào mới được a?”
“A, trừ phi. . .”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi đêm nay hai ngươi cùng Nhã Nhi cùng nhau ngủ?”
“Rầm!”
“Rầm!”
Trong khoảng thời gian ngắn trên đất có thêm hai xác mỹ nam miệng sùi bọt mép. . .