Sẵn Sàng Chưa Nào? (Con Gái Mỹ 2)

Chương 9



Thế là tôi gọi điện cho anh ấy.

Tôi không biết tại sao ,thậy mà.Thôi được,ừ thì tôi nghĩ mình biết lý do.

Và không phải vì chuyện chị Lucy chia tay với anh Jack và tôi nhận ra David tuyệt vời đến thế nào khi so sánh với người bạn trai cũ thảm hại của chị ấy.Ý tôi là,bao giờ tôi cũng biết David tuyệt vời mà.

Và không phải nhờ bài diễn thuyết xúc động của chị ấy về Hellboy khiến tôi thêm hiểu rõ tình yêu của Daivd và tôi dành cho nhau,như tình yêu giữa Hellboy và Liz,là điều quý giá và chỉ xảy ra một lần trên đời.Tôi đã biết tất cả điều đó.

Không ,sự thật là tôi làm theo lời khuyên của chị Lucy.Về chuyên bồn tắm ấy.

Và nó cực kỳ hiệu quả.

Tôi muốn nói là phương pháp hiệu quả.

Rồi bất chợt toàn bộ ý tưởng về việc cùng David đi nghỉ cuối tuần trong dịp Lễ Tạ ơn bắt đầu có vẻ...thú vị hơn rất nhiều.

Không phải tôi sẵn sàng đồng ý chuyện đó hay bất cứ điều gì tương tự,về lời mời đi chơi ấy.Tôi vẫn bị sự việc khiến cho đầu óc trở nên hết sức lơ mơ.Nhưng quả thậy tôi...hứng thú hơn trước rất nhiều.

Vấn đề duy nhất là David không có vẻ hứng thú như thế khi cuối cùng tôi liên lạc được với anh ấy tối qua.

Kể cả khi tôi giải thích chuyện không phải tại anh.Nó là do phía tôi.

"Thật mà" tôi nói. "Em muốn...muốn..." tôi không biết diễn đạt thế nào điều mình muốn.Em muốn ngủ với anh ư? Hay tôi nên dùng "tiếng lóng" (trong sách SAT định nghĩa đó là "ngôn ngữ tiêu biểu của một nhóm hay một đối tượng riêng biệt") như anh đã nói,đó lad Em muốn chơi cờ Ấn Độ với anh?

Tuy nhiên tôi nhận thấy mình không thể mở miệng thốt lên được cây nào như thế và đành nói " ...đi nghỉ Lễ Tạ ơn với anh,David à.Thực lòng em muốn vậy.Nhưng em nghĩ đến những gì mọi người sẽ xì xầm.Ý em là nếu họ phát hiện ra"

"Samantha à" David lên tiếng với giọng tôi gần như có thể gọi đó là chịu đựng.Chỉ có điều anh ấy đang chịu đựng điều gì nhỉ? Con trai làm chuyện đó quá ư dễ dàng mà. "Anh chẳng hiểu tí gì về điều em đang nói"

Đó chỉ là bản tính đàn ông trong anh ấy.

"Có những nguyên tắc hà khắc bất công nếu anh là con gái" tôi giải thích.Hay phải nói là cố gắng giải thích. "Anh biết em đang nói gì chứ?"

"Nói thật nhé" David cất lời bằng giọng không hề hứng thú như từ lúc bắt đầu cuộc gọi "Anh chẳng hiểu nổi đến một lời em nói với anh cả tuần nay"

Chúa ơi.Tôi thật sự đã làm tổn thương cảm xúc của anh ấy.Tôi nhất định phải xin lỗi anh ấy thôi.

"Nghiêm túc đấy anh David à" tôi nói, "Chỉ là em có chút chuyện cần giải quyết riêng.Không liên quan gì đến anh hết,thật mà.Giống như... "tôi cố nghĩ ra cách giải thích để anh ấy hiểu.

Và bất chợt ,từ đâu không biết,Debra Mullins nhảy vào đầu tôi.Debra Mullins vớichieesc váy ngắn cũn cỡn của nhóm nhảy và đôi mắt xanh to tròn,chất chứa đầy cảm giác bị xúc phạm sau cuộc đấu khẩu với Kris Parks.

"Giống như ở trường em có một cô bé,chỉ một tin đồn rằng cô bé đã "làm chuyện ấy" thậm chí chẳng ai biết thực hư ra sao,vậy mà mọi người đã gọi thẳng vào mặt cô bé bằng đủ loại tên", tôi kể, "thậy kinh khủng em cảm thấy tệ hại giùm cho cô bé ấy"

"Ừ" David nói "Đúng thế"

"Thế ở trường anh thì sao?" Chuyệ tương tự hẳn phải xảy ra chứ"

"Ơ" David trả lời. "Anh không biết.Anh đoán..."

"Anh đoán ư?" giọng tôi đứt quãng vì tôi bị sốc quá.

"Anh không biết" Daivd lại nói. "Anh chẳng bao giờ để ý đến những chuyện như thế"

Ôi,Chúa ơi.Tôi không tài nào tin nổi trường Horizon lại khác biệt đến vậy.Nhưng rõ ràng là thế.Ngôi trường Horizon ắt hẳn giống như thiên đường của nền giáo dục tư thục trong khi Adams Prep là...địa ngục.

"Thế còn câu lạc bộ Đường lối Đúng đắn thì sao?"tôi gặng hỏi

"Đường lối Đúng đắn ư? Cái nhóm mơ mơ màng màng có cô bạn Kris Parks của em tham gia đó hả?"

"Đúng rồi" tôi đáp không đíng chính lại rằng Kris Parks khó có thể trở thành bạn tôi,anh ấy đã quá biết điều đó.Chí ít,đến bây giờ lẽ ra anh phải biết rồi,sau vô số lần tôi than phiền với anh về cô ấy. "Vì nó lọt ra ngoài,David à " Tôi phải làm thế nào để anh ấy hiểu đây? "dù mọi người có kín đáo về chuyện đó thế nào thì cuối cùng nó cũng lọt ra ngoài.Và sau đó bọn họ bắt đầu nhắm vào anh.Em muốn nói là Kris và những đứa trong nhóm Đường lối Đúng đắn ấy.Trừ khi anh thuộc nhóm nổi trội,giống chị Lucy ấy.Nhưng em không phải người như thế,anh Daivd à.Quả thực,em đã cứu mạng bố anh và được lên ti vi nhưng em khó có thể là thành viên của nhóm người nổi tiếng.Hay bất cứ nhóm nào,vấn đề là thế.Và em chỉ biết kế tiếp bọn họ sẽ nhắm vào em"

"Ai cơ?" David hỏi.

Ôi ,Chúa ơi.Tôi tưởng chừng như đầu mình sắp nổ tung.

"Câu lạc bộ Đường lối Đúng đắn đó chứ ai" tôi nghiến răng rít lên.

"Nhưng em quan tâm làm gì những điều mấy đứa trong nhóm Đường lối Đúng đắn đó nói?" David gặng hỏi . "Em đâu có ưa bọn họ"

"À" tôi trả lời "đúng vậy ,nhưng..."

"Bọn họ là ai mà cho mình cái quyền phán xét người khác cơ chứ? Daivd hỏi tiếp "Đó là những học sinh giỏi giang nhất và thông minh nhất trường à?"

"À" tôi đáp "không ,không hề.Nhưng..."

"Anh cũng không nghĩ thế" ,anh ấy ngắt lời tôi. "Vì nếu họ thật sự thông minh thì đã viết các chương trình điều độ ,mấy thứ đó...hết nghiên cứu này đến nghiên cứu khác cho thấy chứng hiệu quả gì hết."

Tôi nghĩ mình đã nghe nhầm. "Khoan đã,gì cơ?"

"Nó không hiều quả" Daivd lặp lại. "Cứ nói không có gì đó phải không? Những đứa tham gia chương trình Cứ Nói Không trong trường cũng có khả năng thử dùng ma túy và rượi bia hệt như những đứa không tham gia,vì chương trình đó áp dụng biện pháp đe dọa cổ lỗ sĩ mà không người nào có tư tưởng chân chính lại chịu để bị lừa.Ý anh là đến trẻ con lên ba cũng biết người ta sẽ không trở thành tên ngốc vô gia cư bởi một làn hơi cần sa.

"Đúng vậy" tôi nói.Bởi vì nếu việc đó lad thật thì tất cả các ngôi sao ở Hollywood đều trở thành những tên ngốc vô gia cư cả rồi.Tôi biết những điều đó được thừa nhận ở các buổi công chiếu phim.

"Tất cả mấy chưởng trình ấy thực ra chỉ khiến người ta lao đầu cào thử bất cứ thứ gì họ bị buộc phải nói không và tin anh đi,hơn một nửa số người vẫn dùng thử ,hoàn toàn không sẵn sàng đối phó với việc đó ,Daivd nói "Ngư mấy cặp tình nhân cam kết sẽ không ngủ với nhau đấy.Dù sao thì họ vẫn ngủ với nhau,chỉ có điều họ không sử dụng phương pháp bảo họ dự định chỉ là từ chối.Thấy chưa? Nó không hề hiệu quả"

Tôi suýt đánh rơi điện thoại "Điều đó...điều đó thực sự có thật ư?"

"Gì cơ,vậy em nghĩ Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh bịa đặt sao? Vì họ là những người thực hiện nghiên cứu đấy.Vậy những đứa trong Đường lối Đúng đắn của trường em dựa vào đâu mà cư xử hết sức kiêu ngạo,anh chẳng biết"

"Em cũng không biết" tôi sửng sốt trước thông tin trên.

"Vậy..." Daivd hắng giọng. "Bây giờ hai đứa mình ổn rồi phải không?"

"Hoàn toàn ổn" tôi vui vẻ trả lời.Cứ đợi đến lần sau Kris mà còn chỉ trích Debra ,tôi nhất định lôi chuyện Trung Tâm Kiểm soát Dịch bệnh này ra cho xem!

"Em đã hỏi bố mẹ về chuyện Lễ Tạ ơn chưa?" David hỏi

Dạ rồi! Và bố mẹ đã đồng ý!

Đó là những gì tôi muốn thốt ra.À một phần trong thâm tâm tôi muốn thốt ra.

Nhưng một phần khác trong thâm tâm tôi,phần lớn hơn,lại muốn nói rằng KHÔNG ! sao ư? Không,em chưa hỏi.Đây là một quyết định to lớn và em còn đang chậm rãi xem xét nó,em vẫn cần thời gian.Sự thật là em yêu anh vô cùng và em hoàn toàn quả quyết rằng anh là tình yêu đích thực duy nhất của em,nhưng em mới mười sáu tuổi và em vẫn còn để hình vẽ nhân vật hành động phía trên cùng của bàn trang điểm,em không hoàn toàn chắc chắn mình đã sẵn sàng bỏ nó đi hay chưa...

"À,em quyên mất" tôi nói.

Ôi,tôi phải hy vọng lắm lắm trong lúc thốt ra câu trả lời trên.

"Ồ" Daivd kêu lên,nghe thất vọng chút ít.Anh ấy không thất vọng đến mức như tôi nghĩ. "Thôi được rồi.À hãy báo cho anh biết nhé.Mẹ anh muốn biết để đặt gà tây lớn cỡ nào ấy mà"

Ôi trời,Đó có phải một kiểu mật mã nào đó cho câu Anh cần biết xem nêu mua bao nhiêu cái bao cao su không? Tôi định nói anh ấy không cần lo về chuyện đó.Nhưng đúng lúc điện thoại của tôi báo có cuộc gọi đến.

"Em có cuộc gọi khác" tôi nói, hơi hoaeng hốt vì lúc này đã rất khuya.Ngoài David ,từ trước tới giờ chỉ có mỗi Catherine gọi di động cho tôi và trong những ngày phải đến trường,bố mẹ bắt cô ấy đi ngủ vào lúc mười một giờ.

"Được rồi" Daivd nói "dù sao ngày mai anh cũng gặp em"

Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên.

"Ngày mai ư?" Ngày mai là buổi họp cộng đồng nói về sáng kiến về Với Gia Đình trên kênh MTV. "Anh sẽ đến à? Với bố anh phải không?"

"À,ừ" Daivd trả lời. "Nhưng chúng ta có buổi học vẽ sống động trước đó.Em nhớ không?"

Terry! Sao tôi có thể quên béng anh chàng Terry khỏa thân nhỉ?

"Đúng rồi" tôi nói, "Vâng ,gặp anh khi đó nhé"

Sau đó tôi chuyển sang cuộc gọi kia . "A lô"

"Samantha hả?" Dauntra hét toáng gọi tên tôi,từ một nơi ồn ào ,có vẻ như là hộp đêm.Cứ như là nơi diễn ra vụ án mạng.

"Dauntra hả?" tôi không chắc cô ấy có nghe tiếng tôi không.Cô ấy ở đâu nhỉ? Sau đó tôi giật mình trước ý nghĩ khiếp đảm. "Ôi,Chúa ơi,cậu vẫn còn trong trại giam sao?".

"Không" Dauntra bật cười. "Tớ đang ở nhà bạn.Nghe này ,tớ chỉ muốn gọi cảm ơn cậy rthooi.Vì đã làm thay ca hôm trước giùm tớ.Tớ nợ cậu nhé!"

"Ồ" tôi thốt lên. "Không có gì.Tớ hy vọng cậu không có khoảng thoài gian quá tệ trong trại giam"

"Cậu đùa ư?" Dauntra nói. "Nó thậy TUYỆT.Tớ nói họi giữ chỗ cho tớ vì tớ mong sớm trở lại đó.Nhưng đừng lo,tớ sẽ ra ngoài kịp ca làm việc hôm thứ sáu.À,phải rồi,cậu sẽ đến nhà bà vào Lễ Tạ ơn phải không? Cậu có trở về làm việc vào thứ sáu không?"

"Ừ" tôi trả lời. "Tớ không chắc lắm.Có thể tớ không đi đến nhà bà ấy".Một lần nữa ,tôi nghĩ đến việc hỏi Dauntra xem cô ấy sẽ làm gì trong hoàn cảnh của tôi...tôi muốn nói về chuyện đi đến Trại David ấy.

Nhưng vấn đề là tôi đã biết rồi.Tôi biết Dauntra sẽ làm gì ấy mà.

Cô ấy sẽ cứ việc "làm chuyện ấy"

"Tớ chưa thực sự quyết định" đó là những gì tôi thốt ra.

"Ôi,vắng cậu sẽ không vui đâu" Dauntra nói ngay khi ai đó bên chỗ cô ấy thét to đến đinh tai nhức óc "Kevin,đừng!"

"Ừ" tôi lên tiếng ,"mọi việc ở đó ổn cả chứ?"

"Ồ,đương nhiên" Dauntra cười khúc khích. "Kevin vừa đạp lên cái bánh pizza.Một lần nữa".

"Vậy nghe này" Dauntra nói.. " Tớ đang suy nghĩ.Bọn mình nằm giả chết biểu tình nơi làm việc đi.Để phản đối việc anh Stan lục soát ba lô của bọn mình"

"Ơ" tôi cất lời. "Tớ không biết về chuyện ấy"

"Thôi nào! Sẽ vui lắm đây"

"Tớ không chắc rằng nằm giả chết biểu tình là cách hiệu quả nhất để đưa ra quan điểm", tôi lên tiếng.Tôi ghét phải trở thành kẻ phá hỏng ảo tưởng của Dauntra,nhất là vì theo rất nhiều chiều hướng ,tôi muốn trở thành cô ấy.Ý tôi là Dauntra không hề quan tâm người khác nói gì về cô ấy.Tôi ước gì mình cũng thế. "Vấn đề là chúng ta có thể bị sa thải,cậu biết đấy"

"Chúa ơi" cô ấy kêu lên. "Chắc cậu nói đúng .Chết tiệt.Ồ,thôi được,tớ sẽ nghĩ về cái khác"

"Được thôi" tôi nói. "Vậy gặp cậu sau nhé"

"Ừ,hẹn gặp cậu tối mai" Dauntra nói.Rồi cô ấy gác máy ngay khi có ai đó hét toáng lên "Kev-IN!"

Điều này hơi lạ.Câu nói của cô ấy Hẹn gặp cậu tối mai ấy.Bởi lẽ tối mai tôi không đi làm.Tôi có buổi họp cộng đồng trên kênh MTV.

Mười lý do bạn nên trở thành thanh niên nước Mỹ (chứ không phải nước nào khác)

10. Khó có khả năng bạn là một trong số hai trăm năm mươi triệu trẻ em trên thế giới ở độ tuổi từ bốn đến mười bốn phải làm công việc toàn thời gan( trừ khi bạn có ông bố bà mẹ như bố mẹ tôi.Lý do duy nhất bố mẹ không bắt tôi làm việc bốn mươi giờ một tuần thay vì sáu giờ là bởi hành động đó trái luật.Lạy Chúa!)

9. Mỗi năm ba trăm ngàn thiếu niên bị chính phủ hay đảng phái nổi loạn đưa vào làm binh lính trong các cuộc chiến đấu có vũ khí.Với súng ống,và tất cả những thứ tương tự (mặc dù,thật chứ chẳng chơi,chính phủ nào lại dám trao súng cho chị Lucy của tôi nhỉ? Chị ấy chắc sẽ dùng nó như thanh sắt kéo thẳng tóc)

8. Hình phạt đòn roi đã được hủy bỏ tạu đây từ rất lâu,thế nhưng ở nhiều quốc gia ngày nay,các giáo viên vẫn hết sức chiếu cố đến biện pháp này trong việc trừng trị học sinh vì tội chậm trễ hay trả lời sai(cho dù điều này sẽ giảm tối đa sự nhiệt tình hăng hái tại Adams Prep nhưng chúng tôi thực sự học được đôi điều để thay đổi chút ít)

7. Một trăm ba mươi triệu trẻ em tại các nước đang phát triển không đến trường.Đại đa số là những bé gái (và tuy tôi ghét trường học nhưng tôi thật sự nhận thấy nó cần thiết.Ý tôi là,để bạn có thể,chẳng hạn như,kiếm một chỗ làm tốt hơn ở Potomac Video.Bởi lẽ 6,75 đôla một giờ KHÔNG tạm ổn)

6. Tại vài nơi thuộc vùng Trung Đông và Ấn Độ,nếu bạn là cô gái bị bắt gặp anh tán tỉnh một anh chàng trong khi thương mại hay đại loại thế,bà con dòng họ của anh chàng đó có thể giết chết bạn mà không phải lãnh hậu quả gì bởi họ cho rằng bạn đã làm ô nhục gia đình họ (có nghĩa là chị Lucy ư? Phải rồi,chị ấy sẽ không bao giờ được sống đến khi bị đánh trượt trong các kỳ thi SAT nếu trú ngụ ở Arập Xếút hay nơi nào đó tương tự)

5. Trường hợp các bé gái chỉ mới bảy tuổi bị ép lấy chồng rất phổ biến tại vùng Hạ Sa mạc Sahara của Châu Phi,nơi tám mươi hai triệu bé gái sẽ làm đám cưới trước độ tuổi mười tám,dù thích hay không,đa phần đều không thích ( tại Mỹ điều đó chỉ xảy ra ở Utah.Và có lẽ điển hình như những vùng của dãy núi Appalachian)

4. Trên toàn cầu,ước tính mỗi năm có đến mười hai triệu trẻ em dưới năm tuổi mất mạng,chủ yếu do những nguyên nhân có thể dễ dàng ngăn ngừa.Khoảng một trăm sáu mươi triệu trẻ em bị suy dinh dưỡng (không phải bởi vì chúng chỉ ăn bánh Pop-Tarts suốt cả ngày như tôi sẽ làm nếu có thể)

3. Tại Singapore.bạn phải có giấy phép đặc biệt mới được nhai kẹo cao su nói công cộng.Nếu không có giấy phép và bị bắt đang nhai kẹo,bạn phải chịu đánh đòn công khai(tuy nhiên nếu dân Mỹ có giấy phép mới được nhai kẹo cao su thì công việc dọn dẹp trên tàu điện ngầm sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều)

2. Nhằm chống lại rất nhiều các hành động ngược đãi,Liên Hợp Quốc đã thông qua Công ước về Quyền trẻ em,một bản hiệp định chỉ ra các quyền trẻ em và thiết lập những tiểu chuẩn tối thiểu để bảo vệ các quyền đó.Duy có hai nước ngăn cản việc ký kết hiệp địng này.Một là Somalia

Quốc gia còn lại là Hoa kỳ.

Vì sao ư? Bởi lẽ có một điều khoản trong bản hiệp định đề xuất rằng các nạn nhân nữ của tội phạm chiến tranh quốc tế sẽ được hứng dẫn cách tránh thai và phía tôn giáo cực đoan ở Mỹ không thích như thế.

Và lý do số một cho thấy bạn nên trở thành thanh niên nước Mỹ.

1. Vì đây vẫn là một trong những nơi hiếm hoi trên trái đất mà bạn có thể đề cập đến những điều cực kỳ tồi tệ và không bị tống vào trại giam.

Tôi muốn nói trừ trường hợp bạn là Dauntra và bạn lên tiếng bằng cách giả chết nằm thẳng đơ giữa đường phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.