Săn Tim Nàng

Chương 10: Ân Gia Bảo



Băng qua khu rừng rậm rạp liền nhìn thấy những tòa nhà chạy dài, mái ngói cong vút trông hết sức tráng lệ. Nhạc Hoành dụi mắt. “Không ngờ Ân Gia Bảo lại hoành tráng đến thế. Ta và Thôi thúc cứu được một báu vật rồi.”

“Nhị thiếu gia!” Mười mấy tên gia đinh, từ xa nhìn thấy Ân Sùng Quyết nên vội vã chạy tới. “Bọn tôi đang định lên núi tìm ngài đây, ngài làm bảo chủ lo chết mất!”

“Ta không sao.” Ân Sùng Quyết cố làm ra vẻ thong dong. “Bị thương chút đỉnh mà thôi. Vị Thôi tráng sĩ này đã cứu ta, còn không mau mời ân nhân vào nhà?”

Thôi thúc vốn không muốn vào Ân Gia Bảo nhưng thấy nhạc hoành bên cạnh sớm đã mệt mỏi vì bôn ba, bản thân ông vốn là một người thô kệch, ngày xưa cũng là lãng tử giang hồ nhưng nói thế nào thì Nhạc Hoành cũng là một tiểu thư cao quý, bắt nàng phải chịu khổ như thế ông cũng không đành lòng.

Nhạc Hoành hơi do dự, lưỡng lự nhìn Thôi thúc, Ân Sùng Quyết níu ống tay áo của nàng, nài nỉ: “Nhạc Hoành, hai người đã cứu ta, lại tặng ta nhân sâm quý hiếm thế này, nếu cô nương cứ thế này mà đi thì ta sẽ không bỏ qua cho cô nương.”

“Cứu đệ đệ của ta, còn tặng nó nhân sâm mà nó mong ước, ân huệ này không phải là nhỏ, thế nào cũng phải vào Ân Gia Bảo ngồi chơi một lát đã.”

Một chàng trai cao lớn từ trong nhà đi ra. Người này khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc trang phục màu đen, rất oai phong anh tuấn. Thấy họ, hắn mỉm cười rồi chắp tay nói với Thôi thúc: “Không biết cao danh quý tánh của nghĩa sĩ là gì?”

“Ông ấy là Thôi thúc.” Ân Sùng Quyết giành nói trước. “Vị cô nương này là Nhạc Hoành. Đây là đại ca của ta, Ân Sùng Húc.”

“Tại là là Thôi Văn.” Thôi thúc chắp tay trả lời.

“Sùng Quyết gọi ông là Thôi thúc thì ông chính là Thôi thúc.” Ân Sùng Húc cười, nói: “Nhạc Hoành? Nhạc cô nương?”

Đứng trước một chàng trai khôi cô uy vũ thế này, Nhạc Hoành cũng không hề e ngại, chỉ mở to mắt nhìn hắn một lúc, sau đó trả lời. “Đúng vậy, ta là Nhạc cô nương.”

Ân Sùng Húc thấy cô gái trước mặt tuy còn nhỏ tuổi, người đầy bụi nhưng vẫn không che được vẻ thanh tú, quần áo bị gai góc trên đường đi làm rách vài chỗ nhưng đôi mắt vẫn ngời ngời vẻ cao quý, biết chắc chắn người này có một lai lịch không tầm thường, nên nói: “Thôi thúc, Nhạc cô nương, vào trong hãy nói.”

Mấy gia đinh đỡ lấy Ân Sùng Quyết. Tuy hắn bị thương một chân, đứng còn không vững nhưng vẫn ngỏng cô ra nhìn Nhạc Hoành, khẽ giọng căn dặn gia đinh. “Trông kỹ bọn họ, đừng để họ đi mất, đó là ân nhân của Ân Gia Bảo đấy.”

Trong lúc người hầu đi mời cha đến, Ân Sùng Húc đích thân châm trà rót nước cho hai người. Nhạc Hoành cũng không khách sáo, uống ừng ực vài hơi hết sạch, sau đó dứt khoát giật lấy bình trà trên tay hắn, dốc lên rót thẳng vào miệng mình, lại cầm ống tay áo lau miệng một cái, lúc ấy mới cảm thấy dễ chịu một chút. Thấy Ân Sùng Húc ngẩn ngơ nhìn mình, nàng ngượng ngùng nói: “Ta hơi khát, mong huynh đừng chê cười.”

“Sao lại cười cô nương chứ.” Ân Sùng Húc ra hiệu cho người hầu châm thêm nước. “Nhạc cô nương tính cách bộc trực, đúng là vừa thú vị vừa đáng yêu.”

“Cứu được con trai của Ân Khôn ta à? Để ta xem thử là người thế nào!” Ngoài cửa vang lên một giọng nói trầm ấm.

“Cha.” Ân Sùng Húc nghe tiếng nên quay đầu qua, thấy cha nên đứng dậy ra ngoài nghênh đón.

Vào nhà là một người đàn ông trung niên, cằm để râu dài, vừa nhìn có vẻ hơi đáng sợ nhưng trong đôi mắt uy nghiêm kia lại hàm chứa vẻ ôn hòa độ lượng, pha thêm chút hào kiệt. Nhìn thấy Thôi thúc, Ân Khôn ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Là ông? Thôi Văn? Thật là ông sao?”

“Cha, người quen biết Thôi thúc ư?” Ân Sùng Húc nghi hoặc hỏi.

Dường như Ân Khôn không nghe thấy câu hỏi của hắn, chỉ đi thẳng đến gần Thôi thúc, vịn vai ông ngắm nhìn khá lâu rồi mừng rỡ nói: “Chính là ông, ông chính là Thôi Văn! Bảy năm trước ở Lưu Sa Than, ta dẫn đoàn ngựa áp tải khá nhiều đồ quý giá, không ngờ lại trúng mai phục của Thương Hải Bang, huynh đệ kẻ chết người bị thương hơn một nửa, sắp phải chôn thân dưới lớp cát vàng thì Thôi Văn ông, dẫn theo gia tướng của Tĩnh Quốc Công phủ đi ngang qua, thấy chuyện bất bình nên thay ta đẩy lùi đám người độc ác của Thương Hải Bang, cứu mạng Ân Khôn ta.”

“Thôi thúc chính là vị ân nhân mà cha thường nhắc đến ư?” Mặt Ân Sùng Húc lộ ra vẻ kính trọng, hất vạt áo lên, quỳ trước mặt Thôi thúc. “Sùng Húc xin ra mắt ân nhân của Ân Gia Bảo, xin hãy nhận của Sùng Húc một lạy.”

Nhạc Hoành trợn tròn mắt, ngơ ngác nói: “Thôi thúc, thúc không chỉ cứu Ân Sùng Quyết mà còn cứu cha huynh ấy?”

“Vị này là?” Ân Khôn nhìn Nhạc Hoành. “Là con gái yêu của Thôi nghĩa sĩ ư?”

“Không phải.” Thôi thúc kéo Nhạc Hoành qua, xoa đầu nàng với vẻ yêu thương.

“Ừm…” Ân Khôn suy nghĩ một chút. “Thôi nghĩa sĩ làm việc trong Tĩnh Quốc Công phủ, nghe nói Thương Châu đã bị công phá, cả nhà Tĩnh Quốc Công hy sinh vì nước. Một vị anh hùng chết trận, ta cũng cảm thấy thương tiếc thay. Ta còn sai người nghe ngóng tin tức của Thôi nghĩa sĩ nhưng không có tin tức chính xác nào. Cuối cùng trời cao có mắt, khiến cho ân nhân đến Ân Gia Bảo!”

Ân Sùng Húc lập tức hiểu ra. “Cha, vị này là Nhạc cô nương… Cô ấy họ Nhạc, lẽ nào là…”

“Nhạc cô nương?” Ân Khôn cả kinh, nói: “Là huyết mạch của Tĩnh Quốc Công ư?”

Mắt Nhạc Hoành lập tức ướt đầm, nàng cố nén nước mắt, nói: “Cả nhà đều không còn, chỉ còn lại một mình Nhạc Hoành, chẳng qua là sống lay lất qua ngày thôi.”

Ân Sùng Húc nhìn gương mặt kiên cường của nàng, bỗng chốc cảm thấy rung động, không kiềm lòng được nên đưa tay lau giọt nước mắt sắp rơi xuống của nàng, nhỏ giọng an ủi. “Chỉ cần còn sống thì sẽ có hy vọng. Nhạc cô nương nhất định phải sống thật tốt!”

Thấy dường như cha mình còn có chuyện muốn nói với Thôi thúc, Ân Sùng Húc dẫn Nhạc Hoành ra nhà sau, căn dặn nhà bếp chuẩn bị một bàn thức ăn. Nhạc Hoành chịu cảnh màn trời chiếu đất đã lâu, nay nhìn thấy cơm canh nóng hổi thì cũng không e ngại nữa, vùi đầu ăn như hổ đói. Ân Sùng Húc cảm thấy xót xa, múc một chén canh đưa đến bên cạnh nàng. “Ăn chầm chậm thôi, coi chừng mắc nghẹn.”

Nhạc Hoành nuốt cơm xuống, một giọt nước mắt tròn xoe bỗng trào ra, rơi thẳng vào chén canh nóng. Ân Sùng Húc không ngờ nàng sẽ khóc nên vội vã nói: “Sao lại khóc thế?”

“Đại thiếu gia.” Nhạc Hoành nghẹn ngào nói: “Bộ dạng này của ta, làm sao giống con gái của Nhạc gia chứ. Có phải đã để huynh chê cười không?”

Ân Sùng Húc không khỏi bật cười. “Đừng gọi đại thiếu gia, nếu Nhạc cô nương không chê thì gọi ta một tiếng Ân đại ca là được. Sao Ân đại ca lại chê cười muội chứ, mau ăn nhiều một chút đi.”

Nhạc Hoành bưng chén canh lên, đang định ăn thì nghe thấy tiếng nạng gỗ ngày càng gần, một người thò đầu vào nhìn. “Thì ra đại ca dẫn cô ấy đến đây.”

“Sùng Quyết?” Ân Sùng Húc khẽ cau mày. “Chân đã bị thương mà còn không chịu nằm nghỉ, bọn gia đình trông đệ kiểu gì thế?”

“Đại ca đừng sốt ruột.” Ân Sùng Quyết xua tay nói. “Là tự đệ lén mò qua đây đấy, đừng trách người khác.”

Thấy Nhạc Hoành ăn chén canh xong, sắc mặt cũng hồng hào hơn, Ân Sùng Quyết nằm xoài lên bàn ngắm nhìn nàng, cười ngây ngô. Rồi hắn bỗng ngẩng đầu lên nói: “Đại ca, hình như Mục Dung đang tìm huynh ở bên ngoài, hay là huynh ra xem sao đi.”

“Mục Dung?” Ánh mắt Ân Sùng Húc bỗng lóe lên vẻ khác thường, nghĩ một chút rồi cũng đứng lên, đi được vài bước thì quay người lại, nói: “Nhạc cô nương, Ân đại ca ra ngoài một lát, chút nữa sẽ trở lại thăm muội.”

“Ân đại ca cứ gọi muội là A Hoành đi.” Nhạc Hoành thoáng cong môi cười.

“A Hoành…” Ân Sùng Húc thì thầm một tiếng, cụp mắt mỉm cười rồi đi ra ngoài.

“A Hoành?” Ân Sùng Quyết bĩu môi một cái. “Vậy ta cũng gọi muội là A Hoành. A Hoành, A Hoành!”

Nhạc Hoành bận ăn canh, cũng không để ý đến hắn. Ân Sùng Quyết chống cằm, ngắm nhìn nàng, ngây ngốc nói: “Ta vừa nhìn là đã nhẫn ra muội không phải là người thường, không ngờ lại là tiểu thư của Tĩnh Quốc Công phủ… Sau này muội cứ ở lại Ân Gia Bảo đi, như thế chẳng những có đại ca mà còn có nhị ca ta chăm sóc muội, cả Thôi thúc nữa.”

Nhạc Hoành thoảng ngẩn người, rồi đặt chén canh xuống, nói: “Ta không cần ai chăm sóc, Thôi thúc sẽ dẫn ta đi.”

Sự cố chấp của Ân Sùng Quyết bỗng nổi lên, mặt đỏ gay, nói: “Khắp nơi chiến tranh loạn lạc, muội có thể đi đâu được chứ? Ân Gia Bảo ở Tuy Thành là một nơi an toàn, muội phải ở lại đây, không được đi đâu cả.”

“Ta không phải đứa què, huynh ngăn được ta sao chứ?” Nhạc Hoành cúi người nhìn chân trái bị quấn băng gạc của hắn. “Vết thương có nặng không?”

Ân Sùng Quyết thấy nàng vẫn quan tâm đến mình thì cong môi cười. “Không sao, bị thương da thịt mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ôn. Đại phu nói nếu chữa trị chậm trễ một chút thì cái chân này bị tàn phế luôn rồi. Ân tình lớn như thế, ta không cho hai người đi đâu cả.”

Nhạc Hoành cúi đầu không nói gì nữa, chỉ vốc cơm trắng ăn, ngừng một chút rồi nói: “Mục Dung mà huynh vừa nói là ai vậy?”

“Mục Dung à?” Ân Sùng Quyết cười hì hì, nói: “Cô ấy là một người rất khó giải quyết, cũng chính là… vị hôn thê của đại ca ta. Cứ dăm ba bữa lại đến tìm đại ca ta chơi đùa, tuy đại ca hơi phiền nhưng nể mặt tình cảm giữa hai nhà nên không dám nặng lời với cô ấy. Nhưng vừa nãy… Mục Dung hoàn toàn không đến, ta chỉ dọa đại ca mà thôi, ha ha ha!” Ân Sùng Quyết cười ha hả. “Thấy huynh ấy quýnh lên như vậy, thật là tức cười!”

“Chẳng tức cười chút nào cả.” Nhạc Hoành lườm hắn một cái. “Ai lại trêu ghẹo đại ca mình.”

“Muội không vui à?” Ân Sùng Quyết nghiêng người qua nhìn nàng. “A Hoành không thích đùa thì sau này ta cũng không đùa nữa.”

Nhạc Hoành đặt chén xuống, nhanh chân chạy ra ngoài. Ân Sùng Quyết đang chống nạng nên không sao đuổi theo được, gọi với vài tiếng rồi đành hậm hực ngồi đó.

***

Trong thư phòng

“Thôi nghĩa sĩ dự tính thế nào?”

“Dự tính?” Thôi thúc lắc đầu. “Thật tình là chưa có dự tình gì cả, chỉ muốn A Hoành được sống tiếp, lưu lại giọt máu cuối cùng của Nhạc gia.”

“Hay là…” Ân Khôn khẩn khoản nói. “Ông và Nhạc tiểu thư ở lại Ân Gia Bảo đi. Hiện giờ thiên hạ quần hùng phân tranh, Tấn Quốc sắp diệt vong, Chu Quốc cũng không vững chắc. Ân Gia Bảo ở Tuy Thành chiếm địa lợi, nhân hòa, coi như là một nơi yên bình hiếm thấy, ông và Nhạc tiểu thư ở lại đây còn gì thích hợp hơn. Tuy Ân Gia Bảo không thể bì được với Tĩnh Quốc Công phủ nhưng cũng là nơi có thể che chở anh hùng hào kiệt, nhất định sẽ đối xử tử tế với ông và Nhạc tiểu thư.”

Thôi thúc có vẻ hơi băn khoăn. Thông minh như ông, đương nhiên là biết Ân Khôn không chỉ muốn báo đáp ân tình của mình. Quần hùng sắp tranh giành thiên hạ, những thế lực có chút căn cơ ở các nơi đều định nổi dậy, giờ còn nhìn thời cơ để hành động, chiếm chút lợi giữa thời loạn lạc này. Ân Gia Bảo thành lập mấy chục năm, người và của dồi dào, cũng có can đảm, Ân Khôn tung hoành giang hồ bao năm cũng có phong thái của người lãnh đạo, trong vòng trăm dặm quanh đây cũng có chút uy tín, nhiều năm nay ở Tuy Thành cũng chiêu mộ không ít anh hùng hào kiệt, người sáng suốt đều có thể nhận ra được cha con họ Ân cũng là một thế lực không thể xem nhẹ giữa đám quần hùng này.

Giữ ông lại có thể dùng được, Nhạc Hoành lại là giọt máu của bậc trung tướng, sau này có thể mang thanh danh đến cho Ân Gia Bảo… Nhưng nếu không ở lại, dẫn theo Nhạc Hoành thì có thể đi đâu được đây…

“Ta và A Hoành có thể ở lại.” Thôi thúc chần chừ nói. “Những sẽ không ở trong Ân Gia Bảo.”

“Nhạc tiểu thư chưa từng chịu khổ như thế, ở lại Ân Gia Bảo mới là lựa chọn tốt nhất.” Ân Khôn kiên trì nói.

“Không cần đâu.” Giọng của Thôi thúc dứt khoát không thương lượng. “A Hoành ở bên cạnh ta là đủ rồi. Ta và nó sẽ dừng chân bên bờ rừng, sau này phải nhờ vào sự che chở của Ân Gia Bảo rồi.”

Ân Khôn biết ông chịu ở lại thế này là không dễ dàng nên nghĩ ngợi một lúc rồi không cố chấp nữa. “Thế cũng được, dù sao cũng có thể chăm sóc nhau.”

Đã gần đến giờ tuất (7 – 9 giờ tối), thấy Thôi thúc còn bàn bạc với Ân Khôn, Nhạc Hoành đi đạo khắp ân gia bảo một lượt, sau đó ngồi xuống bậc thang của một khu nhà vắng, dựa vào một cây cột, ngửa đầu ngắm bầu trời sao, thất thần.

Cứ ngồi ngây ngốc như thế khá lâu, nàng bỗng cảm thấy bên cạnh có thêm một người, nhờ ánh sao nhìn sang thì thấy: “Ân đại ca?”

“A Hoành nghĩ gì mà thất thần như thế, huynh đến gần mà vẫn không biết?” Ân Sùng Húc mỉm cười ngồi xuống.

“Nghĩ lại cũng chỉ thấy đau lòng, thà rằng không nghĩ.” Nhạc Hoành bất lực cùi gằm mặt xuống.

“Huynh đã nghe nói rồi.” Ân Sùng Húc lảng sang chuyện khác. “Nhạc Hoành của Tấn Quốc có tài bắn cung không ai bằng, mười hai tuổi đã có thể bắn rơi chim sẻ bay trên trời. Đầu năm nay trong lễ mừng thọ, Vũ Đế chỉ đích danh Nhạc Hoành ở Thương Châu. Tài năng của muội khiến người người kinh ngạc, thắng cả Sở Vương Kỷ Minh.”

“Huynh cũng nghe nói à?” Nhạc Hoành mở to mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ân Sùng Húc. “Tai họa xảy ra từ sau khi ta vào kinh, cứ thế không dứt. Bây giờ ngay cả gia đình cũng không còn…”

“Vốn định nói những chuyện vui, ấy mà lại khiến muội nhớ đến chuyện đau lòng.” Ân Sùng Húc tự trách mình. “Chỉ tại ta nhiều chuyện, không nói thì hơn.”

“Ân đại ca không gặp cô Mục Dung kia ư?” Nhạc Hoành nghiêng đầu qua, hỏi.

Ân Sùng Húc ngẩn ra một chút, cúi đầu nói: “Chắc là Sùng Quyết đã kể với muội. Sắc trời không còn sớm nữa, để ta bảo người dẫn muội đi nghỉ ngơi.”

Thấy hắn né tránh trả lời chuyện Mục Dung, những không lên tiếng nữa, ngoan ngoãn theo sau hắn. Ân Sùng Quyết thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nàng, giống như sợ rằng chỉ lơ đãng một tí thôi là sẽ để mất cô nương từ trên trời rơi xuống này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.