“Dân nữ xin bái kiến công chúa…” Thẩm Khấp Nguyệt hơi khuỵ gối xuống nói.
Sài Tịnh hừ một tiếng: “Dáng vẻ xinh đẹp nhưng lại làmchuyện không có thể diện. Trong quân không cho nữ quyến đi theo, ngươi có thể khiến cho Lý Trọng Nguyên giữ ngươi ở lại, cũng là ngươi có bản lĩnh hơn người…”
Thẩm Khấp Nguyệt im lặng quỳ rạp xuống nền tuyết, yếu ớt nói: “Phò mã một lòng yêu công chúa, tất cả đều là sai lầm của dân nữ, công chúa không nên trách phò mã…”
“Đủ rồi.” Sài Tịnh khẽ phẩy tay áo quay lưng lại, “Bổn cung làm việc quang minh chính đại, ngươi làm thế này là muốn người bên ngoài nói bổn cung đố kị ngươi, gây khó dễ cho ngươi và nghiệt chủng trong bụng ngươi sao?”
“Dân nữ không dám!” Băng tuyết lạnh thấu xương, đầu gối Thẩm Khấp Nguyệt quỳ xuống nền tuyết lạnh giá đau nhức, thấy Sài Tịnh không có ý cho mình đứng dậy, Thẩm Khấp Nguyệt run rẩy mang theo tiếng khóc nói: “Là dân nữ có lỗi với công chúa, đợi đứa bé trong bụng dân nữ sinh ra, nhất định dân nữ sẽ đi thật xa, sẽ không bước vào Huy Thành dù chỉ nửa bước nữa.”
“Bổn cung đã gặp không ít kẻ tâm địa hiểm ác đáng sợ.” Sài Tịnh nhìn mái hiên Phi Dương cung nói: “Cứ tưởng người bên gối kia trong sạch như băng tuyết trên hồ Thương Sơn, nhưng chưa từng nghĩ đến, đáy hồ băng lắng nhiều bùn cát như vậy, đá cuội cũng bị bụi bẩn.”
Thẩm Khấp Nguyệt tưởng tượng ra vô số cảnh Sài Tịnh gặp mình: là nổi giận đùng đùng, ăn nói ác độc, hay là hung dữ bạt tai mình… Thanh mai trúc mã hơn chục năm tình ý thâm sâu, làm sao có thể tha thứ cho chuyện một nữ nhân không rõ trên đường đem về làm ố bẩn? Nhưng Sài Tịnh trước mắt, tuy rằng lòng đầy oán hận, hai mắt trong veo như ngọc châu đáy biển, sắc mặt bình thản không hề nhiều lời, khiến nàng thương tích đầy mình.
Thẩm Khấp Nguyệt biết, bản thân mình không bao giờ có thể sánh bằng Sài Tịnh.
“Hắn hứa với ngươi điều gì?” Giọng Sài Tịnh cô đơn nhưng không mất đi vẻ bình tĩnh.
“Chàng…” Thẩm Khấp Nguyệt gục đầu xuống, “Không có hứa hẹn gì cả.”
Sài Tịnh cười lạnh nói, “Hắn hứa không được ý chứ. Nếu ngươi cho rằng mình đã leo lên mình rồng mình phượng thì ngươi hoàn toàn sai rồi. Lý Trọng Nguyên là con rể ở rể Sài gia, tất cả những gì hắn có đều có dấu ấn của Sài gia, cuộc đời này không xoá sạch được.”
Thẩm Khấp Nguyệt chợt thấy bụng co thắt, ôm bụng nói không ra lời.
“Huy Thành lớn như vậy, sẽ không tiệt đường sống của một đứa bé.” Sài Tịnh chán ghét liếc nhìn Thẩm Khấp Nguyệt, “Nhưng của cung chật hẹp, không chứa nổi tiện nhân qua cửa.” Thấy vẻ mặt Thẩm Khấp Nguyệt nhăn nhó đau đớn không ngừng, Sài Tịnh tiếp tục nói, “Cánh cửa này, không nói gì ngươi, Lý Trọng Nguyên cũng không được tiến vào nửa bước.”
Trái tim Thẩm Khấp Nguyệt nhưng bị dẫm nát dưới đất, Sài Tịnh chậm rãi bước đi, dư âm lượn lờ, “Ngươi nguyện ý sinh con cho hắn, chắc là cũng động lòng rồi. Bổn cung tò mò nếu Lý Trọng Nguyên không còn là phò mã, chỉ là một thứ dân bình thường ở Huy Thành của Đại Chu, thì giai nhân tuyệt sắc như ngươi có cam tâm cùng hắn chịu nỗi khổ nhân gian hay không? Huy Thành mùa đông lạnh giá, ngươi qua được một mùa, mấy chục năm băng hàn, ngươi một lòng cuồng si, nhất định là có thể sống qua cả đời….”
Tiếng thở dốc hoảng hốt phía sau cho thấy tâm trạng bàng hoàng của Thẩm Khấp Nguyệt, khoé môi Sài Tịnh khẽ cong lên, mắt hạnh nhìn thẳng mái ngói thâm cung nói: “Thiên hạ Đại Chu mang họ Sài, bây giờ họ Sài, tương lai cũng vậy.”
Lồng ngực Thẩm Khấp Nguyệt co thắt đau đớn, hai bàn tay siết chặt bị hoa tuyết đâm như dao cắt, “Sài Tịnh… Sài Tịnh…”
Tiếng bước chân Sài Tịnh vang lại kéo dài, Thẩm Khấp Nguyệt muốn đuổi theo nhưng cũng không có sức bò dậy, như một con thú lâm vào tuyệt cảnh, trong lòng cho dù căm giận cũng không có sức chống đỡ.
Thôn Hoài.
“Các ngài phải đi rồi sao?” Phong tẩu xoa xoa cánh tay áo ẩm ướt nói, “Phu nhân còn chưa hết cữ, làm sao có thể đi xa chứ? Ở lại nghỉ ngơi mấy ngày nữa mới được.”
Nhạc Hoành khởi động gân cốt cười nói: “Phong tẩu nhìn xem, ta mạnh khỏe hơn những phụ nữ khác nhiều, sớm mấy ngày cũng không sao.”
Phong Bích Nhi thấy Vân Tu lưng đeo trường kiếm tay dắt ngựa, bĩu môi nói: “Phu nhân đi rồi, Đồng Nhi phải làm sao bây giờ, em bé còn nhỏ như vậy…”
Vân Tu quay mạnh người lại, chỉ vào chóp mũi Phong Bích Nhi cười ha ha nói: “Đang chờ Bích Nhi cô nương nói mấy lời này đây. Tiểu chủ nhân nhà ta còn chưa đầy tháng, tất nhiên là không theo chúng ta chịu khổ cực được. Hay là để lại cho cô nương nuôi được không?”
“Xùy xùy…” Bích Nhi nói với Vân Tu: “Ta là hoàng hoa khuê nữ, dựa vào đâu mà phải nuôi con hộ người khác. Nếu là truyền ra ngoài, ta còn có thể lập gia đình sao?”
Thấy cháu gái giậm chân, Phong tẩu liền ôm lấy Sài Đồng trìu mến, khẩn thiết nói: “Phu nhân đã tin tưởng Phong gia, tiểu thiếu chủ Đồng Nhi ở lại đây thì sao chứ? Thôn Hoài này ta quen không ít người, cũng có mấy người mới sinh, sẽ không lo tiểu thiếu chủ bị đói đâu.”
Hai mắt Nhạc Hoành long lanh ửng hồng, cảm kích nói: “Phong tẩu không mở lời thì A Hoành cũng muốn nhờ chuyện này. Chúng ta còn có chuyện quan trọng cần làm, Thôi thúc và Đồng Nhi còn ở đây quấy rầy thêm một thời gian… Có nhiều chỗ bất tiện, mong Phong bá Phong tẩu thông cảm.”
“Bà nội.” Phong Bích Nhi vội la lên, “Cháu sẽ không đi xin sữa cho Đồng Nhi đâu, mắc cỡ muốn chết.”
“Ngốc à.” Phong tẩu liếc mắt nhìn Vân Tu rồi nháy mắt với Bích Nhi: “Tiểu thiếu gia Đồng Nhi ở đây, bọn họ nhất định sẽ trở về có phải không? Đúng là nha đầu chết tiệt ngu ngốc, đầu chứa toàn bùn đất…”
Phong Bích Nhi đỏ bừng hai tai, mắt to không ngừng chớp chớp, như ngộ ra điều gì liền giậm chân thầm nói: “Đúng vậy... thế nào mình lại không nghĩ tới chứ...”
Sài Chiêu thấy bộ dáng thiếu nữ ngây thơ pha trò của Bích Nhi, buồn cười nói, “Nếu ở thôn Hoài Bích Nhi không tìm được người vừa ý, thiên hạ rộng lớn lo gì không có nam nhân tốt, Vân Tu ngươi nói xem có đúng không?”
Vân Tu sững sờ một chút, nắm cương ngựa, nói, “Thiếu chủ nói gì cũng đúng cả. Nam nhân tốt nhiều không kể xiết, nhưng đáng tiếc Vân Tu ta đây mệnh số cô độc, không xứng được với Bích Nhi cô nương đây…”
Nói xong lôi kéo cương ngựa cũng không quay đầu lại đi ra khỏi Phong gia, khoé miệng cong lên ý cười cương quyết.
Sài Chiêu nhìn Nhạc Hoành đầy ẩn ý, Nhạc Hoành tránh ánh mắt y, kéo Bích Nhi đang ngây ngốc, nắm tay nàng khẽ nói, “A Hoành tỷ tỷ cám ơn muội trước, còn nhiều thời gian, tâm ý này ta và Sài Chiêu nhất định sẽ không quên.”
Thôi Văn vỗ đầu Bạch Long, đem cương ngựa nhét vào tay Nhạc Hoành, thấp giọng nói: “Thời gian không còn sớm, sớm đi sớm trở lại, cứ yên tâm để Đồng Nhi ở đây.”
Nhạc Hoành thấy sống mũi cay cay, không dám nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Sài Đồng, hít một hơi thật sâu nói: “Đi thôi!”
Sài Chiêu khẽ gật đầu với vợ chồng Phong gia, bước dài, dáng người lẫm liệt.
“Thôi thúc.” Phong Bích Nhi nháy mắt nói, “A Hoành tỷ tỷ bọn họ... Rốt cuộc là ai a?”
Không đợi Thôi Văn mở miệng, Phong tẩu đã bấm mạnh tay cháu gái nó, “Nhạc Hoành đầu chết tiệt lắm lời này, chuyện của quý nhân chớ có hỏi, còn không mau đi cửa tây xin chút sữa về cho tiểu thiếu chủ đi, nhanh lên.”
Bích Nhi mở miệng la oai oái, Thôi Văn cười lắc đầu, nhìn bóng lưng Sài Chiêu và Nhạc Hoành rời đi, một lúc lâu không có rời bước.
Sài Chiêu nóng ruột sợ trong triều có chuyện xấu, thúc ngựa bay nhanh không có trễ nải, thấy Nhạc Hoành theo sát phía sau mình, cũng thương xót nàng, túm chặt cương ngựa dừng bước nói, “Nghỉ một chút lại đi!”
Nhạc Hoành cười xinh đẹp, đá bụng Bạch Long nói: “Bạch Long của ta ngày có thể chạy hơn trăm dặm, chàng coi thường Bạch Long sao?”
Sài Chiêu thấy ái thê nói vậy đang vung roi định thúc ngựa đi trước thì thấy cách đó không xa có một đội người ngựa đang đến gần, cánh tay đang giơ cao liền dừng lại nói, “Chờ một chút lại đi.”
Vân Tu “Ờ” một tiếng dừng lại, móng ngựa cắm sâu xuống nền đất tung không ít bụi, “Thiếu chủ, làm sao vậy?”
“Nhìn trang phục của đội người kia có phải rất quen không?” Sài Chiêu giơ roi ngựa nhắm thẳng phía trước nói.
Vân Tu nheo mắt nhìn lại, dụi mắt vừa mừng vừa sợ: “Thiếu chủ, là người của chúng ta! Thị vệ thân tín của Sài vương phủ.”
Nhạc Hoành giơ tay che ánh nắng ban trưa chiếu thẳng vào mắt, thấy đám người tới gần thực sự là thị vệ của Sài vương phủ, đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhìn kìa. Là thiếu chủ, là thiếu chủ cùng Thiếu phu nhân!” Tướng lĩnh đi đầu chỉ vào mấy người Sài Chiêu hô cao giọng, “Thiếu chủ còn sống!!”
Vân Tu buông cương ngựa ra nói, “Lúc này còn có người tìm chúng ta? Vân ông nội ta không tin là Lý Trọng Nguyên phái tới... Chắc là...”
Đám người mặc đồ đen đều nhảy xuống lưng ngựa, ước chừng hơn mười người, quỳ xuống trước ngựa của Sài Chiêu, thủ lĩnh ôm quyền cúi đầu cung kính nói: “Thuộc hạ tới chậm, mong rằng thiếu chủ thứ tội!”
Sài Chiêu khẽ phất tay, đám thị vệ đứng dậy nhìn chăm chú vào Sài Chiêu và Nhạc Hoành đại nạn không chết, vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ.
“Ta và A Hoành mất tích gần một tháng.” Sài Chiêu xoay người xuống ngựa, đến gần Bạch Long giơ tay đỡ Nhạc Hoành, Nhạc Hoành dựa tay y khẽ nhảy xuống khỏi lưng Bạch Long, Sài Chiêu ngắm gò má ửng đỏ của nàng, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán nàng, “Trong gần 1 tháng này, đều không có người tìm tới.” Sài Chiêu nhìn đám thị vệ hỏi: “Là ai sai các ngươi đi tìm chúng ta.”
“Là công chúa…” Mắt Tống Khả lộ ra sự tôn kính nói: “Công chúa cho gọi huynh đệ chúng thần, dặn dò dọc theo bờ sông Hoài tìm từng tấc đất, nhất định phải tìm về thiếu chủ và thiếu phu nhân.”
“Công chúa… cũng chỉ có công chúa…” Vân Tu đờ người, vẻ mặt lạnh lùng hồi lâu lộ ra tia nhu hoà, nhất thời có chút luống cuống hoảng loạn, “Công chúa có khoẻ không?”
Tống Khả tiếp lời nói, “Hoàng thượng và công chúa nghe tin hai người mất tích dưới sông, vô cùng bi ai, hoàng thượng ba ngày không ăn uống chút gì, công chúa… cũng gầy ốm đi nhiều Nếu là biết mọi người bình yên vô sự, nhất định hoàng thượng sẽ mặt rồng vui vẻ.”
Đang nói, thị vệ bên cạnh Tống Khả đã đưa lên tín hàm, Tống Khả thận trọng đem thư hàm gấp gọn lại mắc vào ống treo trên chân chim bồ câu mang theo bên mình, vuốt ve chim rồi tung lên trời.
Chim bồ câu tung cánh, nhằm thẳng hướng Huy Thành mà bay.
Tống Khả vỗ tay một cái nói nhỏ, “Trước khi đi công chúa có lệnh, có tin tức của thiếu chủ liền cho bồ câu báo tin về ngay cho công chúa và hoàng thượng, không được trễ nải. Tin thiếu chủ và thiếu phu nhân còn sống là tin tốt, phải cho công chúa biết ngay.”
Nhạc Hoành kéo tay Sài Chiêu nói: “Chàng nhớ nhà đi như tên bay, hoàng thượng cũng ngóng trông chàng trở lại, chúng ta mau lên đường thôi.”
Sài Chiêu nhìn theo hướng chim bồ câu bay, thu hồi tầm mắt đáp, “Đi thôi.”
Huy Thành, hoàng cung
Lý Trọng Nguyên nặng nề bước về phía Trường Nhạc cung của Sài Tịnh, đợi một hồi cũng không thấy Sài Tịnh trở về, chợt nghe từ trên trời truyền đến tiếng chim tước kêu to, liếc mắt liền nhận ra là con chim bồ câu do mình và Sài Tịnh nuôi từ bé.
“Chim bồ câu đưa thư… Tịnh Nhi thả bồ câu đưa thư làm gì chứ?” Lý Trọng Nguyên nhíu chặt mày kiếm, đầu ngón tay đưa lên môi, hút một tiếng.
Chim bồ câu nhận ra là Lý Trọng Nguyên, thấy có người gọi cũng vui mừng bay đến trên tay Lý Trọng Nguyên. Lý Trọng Nguyên thấy trên chân chim có ống thư, tò mò mở ra xem.
Chỉ một cái liếc mắt, khuôn mặt của hắn đã tối sầm lại… “Sài Chiêu… Chưa chết.”