Vợ chồng Ân Khôn và vợ chồng Mục Phố cười rạng rỡ, Ân Sùng Húc nắm tay Mục Dung định đi vào phòng thì bỗng nhiên có một chàng trai trẻ trán đeo dải gấm đen tiến vào đại sảnh. Đôi mắt sắc như mắt ưng lãnh đạm lướt nhìn Ân Khôn và Mục Phố rồi dừng lại nhìn Ân Sùng Húc – người đang mặc đồ cưới.
Ân Khôn không biết lai lịch của người này nên đưa mắt ra hiệu cho con trai thứ. Ân Sùng Quyết hiểu ý, bước lên một bước, mỉm cười hỏi. “Không biết quý khách từ phương nào đến. Đến đúng lúc lắm, hôm nay Ân Gia Bảo có việc vui, vừa vặn có thể uống chén rượu mừng…”
“Không cần đâu…” Vân Tu ngắt lời hắn. “Đi ngang qua Tuy Thành, chủ nhân nhà ta thấy Ân Gia Bảo và Mục phủ đều có việc vui, lý nào lại vờ như không thấy nên có lòng ra lệnh cho Vân Tu ta đến tặng lễ vật cho tân lang tân nương.” Nói xong thì lấy từ trong lòng ra hai đĩnh vàng, đẩy đến trước mặt Ân Sùng Quyết.
“Cái này…” Ân Sùng Quyết quay đầu nhìn cha mình.
Ân Khôn thấy Vân Tu ra tay hào phóng, mặt lại có vẻ kiêu căng ngạo nghễ thì biết người này chắc chắn có lai lịch không tầm thường nên chắp tay nói: “Vân Tu tráng sĩ, không biết chủ nhân nhà cậu là vị anh hùng hào kiệt nào?”
“Hào kiệt?” Vân Tu bật cười thật to. “Hai chữ hào kiệt vẫn chưa xứng với chủ nhân nhà ta. Ân bảo chủ, đợi thời cơ đến, tự nhiên ông sẽ biết chủ nhân nhà ta là người thế nào. Vân Tu xin cáo từ.”
Ân Sùng Húc nhìn hai đĩnh vàng óng ánh trên bàn, khẽ nhíu mày nói: “Cha, có cần phái người…”
Ân Khôn lắc đầu. “Vân Tu này chẳng qua chỉ đến tặng lễ vật, xem ra không hề muốn gây sự với Ân Gia Bảo, tạm thời cứ thế đã.”
Nhạc Hoành bị lấn ra ngoài sảnh, nhón chân lên cũng có thể nhìn thấy gã Vân Tu đến và đi như gió này. Thấy hắn vội vội vàng vàng đi khỏi Ân Gia Bảo, nàng nhất thời tò mò nên cũng đi theo. Vân Tu cảm thấy có người đi theo mình nên bất ngờ quay người lại. Hắn quay nhanh như chớp, Nhạc Hoành không kịp trốn, vội vàng dừng bước, bối rối đứng nguyên tại chỗ.
Thấy là một cô gái, Vân Tu nhìn nàng từ trên xuống dưới, hừ khẽ một tiếng, nói: “Cô nương có việc gì sao?”
Nhạc Hoành gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu. “Ta chỉ muốn thay mặt Ân Gia Bảo cảm ơn… cảm ơn chủ nhân của huynh.”
“Cô cũng là người của Ân Gia Bảo?” Vân Tu nhíu mày quan sát Nhạc Hoành thật kỹ. Thấy nàng ăn mặc gọn gàng và hiên ngang, không giống với những tỳ nữ ăn mặc tơ lụa xinh đẹp trong Ân Gia Bảo thì trong lòng nổi lên sự nghi hoặc.
Nhạc Hoành không trả lời hắn, quay người chạy đi mất.
Vân Tu định gọi nàng lại hỏi thêm vài câu nhưng nghĩ thế nào lại thôi, quay người đi gặp Sài Chiêu.
“Ân Khôn có nhẫn lễ vật không?”
Vân Tu gật đầu, nói: “Ta không đến để gây chuyện, hai đĩnh vàng đủ để cha con nhà họ Ân nở mặt nở mày, có lý nào lại không nhận. Thiếu chủ đúng là anh minh, Ân gia nhận lễ vật của người, sau này người đến thăm Ân Gia Bảo thì cũng dễ ăn nói hơn.”
Sài Chiêu khẽ mỉm cười. “Dễ nói chuyện không có nghĩa là sẽ đàm phán thành công. Nhưng thử một lần cũng tốt.”
“Chuyện mà Sài thiếu chủ muốn làm, không có gì là không thành.” Lý Trọng Nguyên thấy trời đã tối nên ngóng ra ngoài cửa thành. “Thiếu chủ, đêm nay có về doanh trại không?”
“Màn trời chiếu đất đã lâu, ta rất nhớ chiếc giường êm ái ở nhà.” Khóe môi Sài Chiêu khẽ nhếch lên. “Doanh trại có huynh đệ họ Ngô, chúng ta tìm khách sạn nào tốt một chút để nghĩ ngơi thôi.”
Vân Tu và Lý Trọng Nguyên vui mừng ra mặt. “Phải có cả rượu ngon nữa!”
Sài Chiêu cụp mắt cười khẽ. “Chúng ta phải cảm ơn Ân Gia Bảo. Trong thời loạn lạc thế này mà Tuy Thành vẫn có thể bình yên và phồn hoa như thế, có rượu có thịt, công của Ân gia không nhỏ đâu. Đi thôi!”
Ân Gia Bảo
Ân Sùng Quyết kéo Nhạc Hoành lẻn vào sân vườn phòng tân hôn của Ân Sùng Húc và Mục Dung, chỉ vào ánh nến chập chờn trong phòng, cười khì khì. “Động phòng hoa chúc, rốt cuộc đại ca cũng được nếm thử….”
Nhạc Hoành kéo ống tay áo của hắn, thẹn thùng nói: “Đi thôi, ngày đại hỉ của người ta, chúng ta đến đây làm gì chứ. Bị đại ca phát hiện ra thì không hay đâu.”
“Muội sợ gì chứ?” Ân Sùng Quyết nói xong lại đến gần phòng tân hôn vài bước. “Huynh ấy là đại ca ruột thịt của ta, nhìn vài cái cũng đâu có sao.”
Nhạc Hoành quýnh lên, vung tay hắn ra, xoay người đi. Ân Sùng Quyết nói với vẻ bất đắc dĩ. “Thôi vậy, chúng ta đi.” Vừa đi được vài bước, nến trong phòng bỗng bị thổi tắt, hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, ngẩn ra giây lát rồi bật cười.
Ân Sùng Quyết kéo Nhạc Hoành đi đến chỗ vắng vẻ mới dừng lại, kề sát vào tai nàng, thì thầm: “Không bao lâu nữa huynh và muội cũng sẽ có đêm động phòng hoa chúc như vậy.”
Nhạc Hoành xoay người đi, đẩy hắn ra xa, chần chừ hỏi: “Nhị ca, huynh có thấy Mục Dung đeo một cái khóa vàng không? Trên đó có khắc hai chữ “yên vui”.”
“Khóa vàng?” Ân Sùng Quyết nhớ lại. “Hôm nay cả người Mục Dung toàn là vàng bạc châu báu nhưng không thấy chiếc khóa vàng nào. Sao vậy? Muội tặng cô ấy à?”
“Vâng.” Giọng Nhạc Hoành nhỏ hơn một tí. “Nhờ đại ca tặng cho cô ấy, xem ra Mục Dung cũng không thích…”
“Mục Dung nào thiếu những thứ ấy. Một chiếc khóa vàng, muội phải săn bao nhiêu thú mới đủ?” Ân Sùng Quyết bực bội. “Tặng cũng như không. Lẽ nào Mục Dung sẽ nhớ lòng tốt của muội sao?”
Nhạc Hoành vân vê vạt áo. “Của hồi môn của Mục gia trải dài cả nửa con phố…”
Nghe ra vẻ mất mát trong giọng nói của nàng, Ân Sùng Quyết vội vàng dỗ dành. “A Hoành là tiểu thư của Tĩnh Quốc Công, đây là điều mà Mục Dung có làm thế nào cũng không bằng. Của hồi môn dài cả nửa con phố thì thế nào, ta cần chính là người còn gái mà mình thích. Ân Sùng Quyết ta có thể ở cạnh người mình yêu, đại ca phải ngưỡng mộ ta mới đúng.”
Nhạc Hoành cố nén cười. Ân Sùng Quyết kéo nàng đến gần mình, thì thầm. “Muội biết không, hình như chú cháu nhà họ Sài sắp đến Tuy Thành đấy. Tên Vân Tu đến tặng lễ vật hôm nay… Ta cảm thấy rất có thể là người của Sài gia!”
“Hắn là người của Sài gia?” Nhạc Hoành kinh ngạc nói.
Ân Sùng Quyết hít sâu một hơi, nói: “Dám ăn nói cao ngạo thế ở Ân Gia Bảo, cũng chỉ có Sài gia ở Thương Sơn mà thôi. Chú cháu nhà họ Sài nhờ loạn thế mà khôi phục thế lực, muốn đối kháng với Lương Quốc thì chỉ có thể dựa vào Tuy Thành này. Tiếng tăm Ân Gia Bảo hùng cứ Tuy Thành đã vang xa, phàm là những người có tầm nhìn thì đều sẽ đến thăm Ân gia ta. Có lẽ Sài gia cũng không ngoại lệ.”
“Cha và đại ca huynh nghĩ thế nào?” Nhạc Hoành thử thăm dò.
“Họ…” Ân Sùng Quyết thả tay nàng ra. “Cha vẫn muốn tự hùng cứ một phương, không muốn phụ thuộc người khác. Đại ca thì chuyện cũng nghe theo cha… Nhưng A Hoành, muội nên biết là Tuy Thành tuy dễ thủ nhưng khó phát triển rộng được. Nói thế nào thì nơi này bất quá cũng chỉ có hơn một vạn binh mã, có thể làm nên nghiệp lớn gì chứ? Cha con huynh nếu thật sự muốn làm nên nghiệp lớn thì nhất định phải bắt đầu từ việc tìm một minh chủ chứ không phải chỉ không phải xưng vương xưng bá ở cái chốn ngửa mặt không thấy trời này.”
“Huynh muốn đi theo chú cháu Sài gia à?” Nhạc Hoành vội vàng hỏi.
Ân Sùng Quyết gật đầu, tiếp tục nói: “Loạn thế xuất anh hùng, đây cũng là cơ hội của Ân gia ta. Thủ một cái Tuy Thành bé xíu thì làm ra trò trống gì chứ. Ân Sùng Quyết ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tạo dựng sự nghiệp!”