Ân Sùng Quyết khẽ nhúc nhích mi tâm, cúi người nói: “Chuyện này quả là thật.”
“Khanh nghĩ rằng …” đột nhiên Sài Chiêu nhìn chằm chằm con ngươi loé sáng của Ân Sùng Quyết, “Nghĩ rằng trẫm sẽ không thả hắn ra? Đoán ý của trẫm …Khanh nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Ân Sùng Quyết nhìn ánh mắt không rõ hàm ý bên trong của Sài Chiêu, trong lòng cũng có chút bối rối, “Mạt tướng... Hoàng thượng, Lý Trọng Nguyên phạm vào tội tày trời, tuyệt đối không thể thả khỏi thiên lao. Mạt tướng làm như vậy, thật sự là suy đoán thánh ý … nhưng … chẳng qua là vì hoàng thượng, vì Đại Chu mà lo lắng, mong hoàng thượng thứ tội.”
Sài Chiêu ý vị thâm trường nói: “Khanh làm vậy không tính là có lỗi, thế nhưng…” Sài Chiêu liếc mắt nhìn Sài Tịnh và Vân Tu thấp thoáng vội vã đi đến Càn Khôn cung, chắp tay sau lưng thong thả bước mấy bước, “Mọi người sống ở Sài vương phủ lâu năm tình nghĩa sâu đậm, hành động này quá tuyệt tình, chỉ sợ, công chúa và người ngoài sẽ nói là trẫm ra chỉ thị cho khanh làm vậy …”
Ân Sùng Quyết căng thẳng, quỳ xuống nói: “Mạt tướng biết sai, xin hoàng thượng thứ tội!”
Sài Chiêu nhìn khuôn mặt trẻ tuổi ngạo khí của Ân Sùng Quyết, khẽ vỗ vai hắn nói: “Trung Nghĩa hầu tuy còn trẻ nhưng lập được đại công, tiền đồ rộng mở, chỉ là bước chân nên chậm một chút, nên như đại ca của khanh mới tốt.”
“Mạt tướng... xin nghe theo giáo huấn của hoàng thượng!” Ân Sùng Quyết động cũng là không dám động, ngừng thở khiêm tốn đáp.
Sài Chiêu thấy dáng vẻ khiêm thuận của Ân Sùng Quyết, thấp giọng nói: “Đồng nhi đã về bên cạnh trẫm và A Hoành, khanh thân là thúc thúc, sao không đi xem coi dáng vẻ thằng bé thế nào?”
“Mạt tướng không dám.” Ân Sùng Quyết nói, “Đồng hoàng tử cũng là chủ thượng của mạt tướng, mạt tướng làm sao dám tự xưng là thúc thúc của tiểu điện hạ...”
Sài Chiêu cười khẽ không đồng ý với hắn, đón Sài Tịnh và Vân Tu đi vào.
Ân Sùng Quyết thở phào một hơi, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Sài Chiêu, mới phát hiện lưng áo mình đã ướt đẫm một mảng.
—— “Bích Nhi?!” Vân Tu chỉ vào Bích Nhi đang cuống quýt, cười nói: “Sao cô cũng tới đây?”
Bích Nhi nhìn dáng vẻ oai hùng của Vân Tu hai mắt liền sáng lên, đỏ mặt reo mừng nói: “Thôi thúc muốn ta chăm sóc Đồng hoàng tử, cho nên giờ ở đây …”
Sài Tịnh không có bắt chuyện với người ngoài, bước nhanh đến bên cạnh Sài Đồng, mới nhìn qua vành mắt đã đỏ hoe, nức nở nói: “Huyết mạch Sài gia đơn bạc, ta vốn đã không thể trông cậy, may nhờ có đại ca và A Hoành…”
Vân Tu có chút đau lòng, nhanh miệng nói: “Công chúa, ai cũng có phúc phận của mình, công chúa còn có hồng phúc về sau … vẫn có thể trông cậy được chứ.”
Vừa dứt lời Vân Tu thấy không ai hưởng ứng với mình, gãi đầu 囧 nói: “Vân Tu ăn nói vụng về, có phải lại nói sai gì rồi không?”
Nhạc Hoành vừa bực mình vừa buồn cười ngẩng đầu lên giơ tay chỉ đầu của chính mình, làm ra bộ dáng thở dài xoay người không nhìn hắn.
Trong Càn Khôn cung, vì Sài Đồng trở về mà vô cùng vui vẻ, Ân Sùng Quyết thức thời đứng một bên, tựa như cách xa với sự vui vẻ nơi đây, tất cả đắc y đều thuộc về nam nhân Sài Chiêu bên cạnh Nhạc Hoành kia.
Chợ Huy Thành.
Sắc trời đã muộn, anh em họ Ân mới rời hoàng cung, thấy trăng mới lên, ánh đèn chợ đêm rã rời, Ân Sùng Húc vừa đi vừa nhìn xung quanh, vẻ mặt đều mang ý cười, thấy đệ đệ như có tâm sự, Ân Sùng Húc vỗ vai hắn nói: “Đại cục đã định, thấy A Hoành cuối cùng cũng an ổn, đệ nên vui vẻ cho muội ấy mới phải. Ân Gia Bảo cũng nhận đại ân của hoàng thượng, một nhà tam phong coi như đáng giá, ngẫm lại đều là chuyện tốt, đại ca cho tới bây giờ đều chưa từng vui như vậy.”
Ân Sùng Quyết cười có lệ, thấy đèn lồng sáng lạng đầy đường, bấm ngón tay nói: “Thời gian như thoi đưa, nhoáng cái đã đến năm mới rồi…”
Ân Sùng Húc gật đầu nói: “Qua năm nay Sùng Quyết cũng đã 21 tuổi. Bây giờ mọi chuyện cho đều được như ý, điều duy nhất còn vướn bận chính là chung thân đại sự của Sùng Quyết, trong thư đều đã nhắc với huynh chuyện này. Đã là hầu gia, việc này cũng nên tiến hành nhanh chóng.”
Ân Sùng Quyết bất mãn nhìn trái nhìn phải, nhàn nhã nhìn bách tính Huy Thành về đêm, ngẫu nhiên có mấy cô nương xinh đẹp liếc nhìn hắn, thiếu nữ nhìn thấy hầu gia tuấn mỹ như vậy, hai gò má đều đỏ bừng, ánh mắt không ngừng xoay quanh anh em nhà họ Ân.
Ân Sùng Quyết lại không thèm để vào mắt, tiện tay nhặt chong chóng giấy của quầy hàng ven đường lên, hai tay xoay xoay cán chong chóng nói: “Hoa cỏ trong thiên hạ xinh đẹp nhiều như vậy, nhìn đến là hoa mắt, nhưng cũng không tìm được một người. Nếu cha lại viết thư giục dã, đại ca cứ coi như không biết là được.”
“Sùng Quyết.” Ân Sùng Húc khuyên nhủ, “Đại ca biết trong lòng đệ vẫn không buông được A Hoành …”
“Đại ca suy nghĩ nhiều rồi.” Ân Sùng Quyết ngắt lời nói, “Người ta bây giờ là hoàng hậy Đại Chu, bậc mẫu nghi thiên hạ, bậc thần tử như đệ sao dám để trong lòng nữ tử như vậy? Nếu ngay cả đại ca ruột thịt của đệ cũng nghĩ như vậy, Ân Sùng Quyết đệ sao có thể đứng vững trong triều được?”
“Đệ biết là tốt rồi.” Ân Sùng Húc quả quyết nói, “Cứ coi như đệ có thể đứng vững trong triều, để hoàng thượng thực sự an tâm với đệ … đệ phải … sớm chọn hôn sự đi. Ý tứ của cha và đại ca đều là vậy, đệ vốn thông minh hơn người, không phải không biết gần vua như gần hổ.”
Ân Sùng Quyết khẽ động lòng bàn tay, chong chóng đã bay khỏi, phiêu đãng lên mấy thước … liền rớt xuống, Ân Sùng Quyết tức giận giậm chân một cái, bước tới khom lưng định nhặt chong chóng lên. Mới cúi người xuống, một bàn tay trắng nõn đã chạm đến chong chóng, đầu ngón tay xinh đẹp vuốt qua cánh chong chóng rồi mới đưa đến trước mặt Ân Sùng Quyết.
“Là đồ của Trung Nghĩa hầu sao?”
Ân Sùng Quyết nghe giọng nói như chuông bạc này đứng thẳng người nhìn lại … dưới ánh đèn mờ ảo, hé ra khuôn mặt tươi đẹp như ánh bình minh, ánh mắt cười cong cong như trăng rằm, mũi thẳng như đỉnh núi xa, da trắng như tuyết, môi đỏ mọng tựa chu sa, cánh môi khẽ cong lên lộ ra hàm răng trắng như ngọc, liếc mắt đưa tình.
Tuy là cô gái có dung nhan xinh đẹp, nhưng trên người lại mặc áo sa tanh con nhà thế gia, khoác áo bào trắng, thêu hoa văn tối màu, toát lên khí thế oai hùng.
Ân Sùng Quyết nhìn khuôn mặt có chút quen quen của cô gái này, đầu mày giật giật, tựa như không nhớ nổi nàng ta là ai.
“Trung Nghĩa hầu không nhớ tiểu nữ sao?” Nữ tử lắc tay nói, “Xem ra cũng chỉ là kẻ phàm tục, còn tưởng rằng người người nhìn thấy ta đều khó quên, nhưng không ngờ … ai ai nhìn xong cũng đều ném sau lưng, thực sự là đau lòng mà.”
Ân Sùng Quyết nhìn khuôn mặt quen quen này nói: “Ta vẫn nhớ cô nương, cô là con gái của Tô thái uý, đã gặp cô trong Thái uý phủ rồi.”
Ánh mắt Tô Tinh Trúc tỏ vẻ vui mừng, “Ngài vẫn nhớ tiểu nữ? Trung Nghiã hầu quả là tinh tường hơn người, rõ ràng có người nhớ rõ nhưng lại làm vẻ như không nhớ.”
Ân Sùng Quyết cũng biết người mà Tô Tinh Trúc ám chỉ là ai, cười khẽ muốn xoay người rời đi, lại bị Tô Tinh Trúc gọi lại.
“Quốc thái dân an, Hầu gia không thể chậm một chút rồi lại đi sao?” Tô Tinh Trúc dịu dàng nói, “Chợ đêm Huy Thành nổi danh náo nhiệt, Hầu gia hẳn là nên đi khảo sát dân tình nhiều hơn mới phải.”
“Ngày khác đi.” Ân Sùng Quyết xoay người nói, “Đại ca vẫn đang chờ ta.”
Tô Tinh Trúc nhìn bóng lưng oai hùng của Ân Sùng Quyết, khẽ mỉm cười gật đầu, Ân Sùng Húc nhận ra Tô gia nữ nhi cải trang thành nam, kéo đệ đệ qua thấp giọng nói: “Đừng có mà lằng nhằng với Tô gia, chúng ta đi thôi.”
“Hồ nước phủ Thái uý này quá sâu, đệ biết.” Ân Sùng Quyết đi mấy bước mới nhớ ra chong chóng còn chưa có lấy về, không tự chủ được quay đầu nhìn lại, trên con đường dài người qua lại không ngừng, Tô Tinh Trúc đang cụp mi xoay xoay chong chóng trong tay, tựa như cảm giác được có người nhìn mình, nâng lên ánh mắt quyến rũ đáp lại, giơ chong chóng hướng hắn, khoé môi tràn ngập ý cười.
“Tô Tinh Trúc quả là xinh đẹp.” Ân Sùng Húc nói, “Nhưng nữ nhân quá đẹp, lòng dạ lại càng khó lường, đệ cứ nhìn Thẩm Khấp Nguyệt là biết. Nam tử thành thân là chọn vợ hiền, đại ca biết cô nương làm đệ vừa lòng rất khó, nhưng như vậy sẽ tốt cho Ân gia.”
Ân Sùng Quyết quay đầu nhìn Ân Sùng Húc cười hì hì nói: “Đại ca, cưới vợ là phải cưới vợ hiền? Mục Dung của huynh hiền lắm sao?”
“Đệ …” Ân Sùng Húc tức cười nói: “Dám chế giễu đại ca hả?”
“Ha ha ha ha....” Ân Sùng Quyết cười ra tiếng nói, “Chính là cười đại ca đó...”
Trên đường lớn, anh em nhà họ Ân truyện trò cười đùa không ngừng, lúc này đây khiến Ân Sùng Húc chợt nhớ lại thuở thiếu thời cùng với đệ đệ, hai nam đồng vui đùa ầm ĩ đuổi nhau trên đường lớn Tuy Thành … cũng chỉ chớp mắt, đệ đệ của hắn đã muốn tránh thoát khỏi lòng bàn tay của hắn,nó chạy nhanh như vậy, nhanh đến mức bản thân hắn cũng đuổi không kịp …