“À…” Tô Thuỵ Thuyên có chút đăm chiêu tiếp lời. “Sài tướng quân còn chưa kịp vén khăn voan của tân nương tử, lão phu tuy là tò mò vẻ xinh đẹp của Nhạc tiểu thư nhưng sợ hôm nay vô phúc không thể nhìn thấy rồi, may mà lão phu chưa đi vội, ngày mai lại đến quý phủ, hy vọng có thể gặp được Nhạc Hoành Nhạc tiểu thư năm xưa làm kinh động thánh giá mới không uổng công chuyến đi này.”
Nam tử tuấn mỹ phía sau Tô Thuỵ Thuyên nhìn chằm chằm Nhạc Hoành đang đội mũ phượng khăn voan, tựa như muốn vạch khăn voan của nàng lên vậy, hai mắt phượng có chút ghen ghét không cam lòng trong giây lát sau lại thu hồi ánh mắt, kiêu ngạo nhìn quét mọi người trong đại sảnh.
——”Kết thúc buổi lễ!”
Lý Trọng Nguyên và Sài Tịnh nhìn nhau cười, Vân Tu cắn mu bàn tay, kề vào thì thầm với Ngô Tá: “Ta và huynh đi uống rượu mừng đi. Thiếu chủ chưa từng có kinh nghiệm, ngay cả nha hoàn thân cận chút cũng không có. Trên chiến trường thiếu chủ túc chí đa mưu, giết địch không ai sánh bằng, nhưng màn động phòng hoa chúc này …” Vân Tu nhịn cười. “Có lẽ so với đánh giặc còn khó khăn hơn nhiều.”
Ngô Tá liếc mắt nhìn hắn nói. “Lời này nếu đến tai thiếu chủ, huynh nói coi thiếu chủ có ghi hận trong lòng không?”
Mặt Vân Tu biến sắc, cuống quít nói: “Coi như ta chưa nói gì hết… ta chưa nói gì hết.”
Trên đường về tân phòng, Lý Trọng Nguyên đi theo sau vài bước, Sài Chiêu dừng chân, nhìn hắn nói: “Hôm nay là đại hôn của ta, ngươi theo ta làm gì, có chuyện gì thì nói đi.”
Lý Trọng Nguyên hít vào một hơi, đỏ mặt nói: “Còn không phải do Tịnh Nhi không yên tâm, bảo ta dặn dò huynh vài câu sao. Nàng ấy nói … huynh, huynh phải biết thương tiếc Nhạc tiểu thư… đừng … đừng doạ người ta.”
Sài Chiêu có chút buồn cười, cau mày đẩy Lý Trọng Nguyên ra nói: “Lắm chuyện.”
Bên ngoài tân phòng, hai vị nhũ mẫu thấy Sài Chiêu tới liền hành lễ rồi xoay người lui xuống. Cách một cánh cửa, bên trong chính là nữ nhân mà mình nhớ thương, Sài Chiêu nhất thời có chút hoảng hốt, bàn tay khẽ dùng sức, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, trong lòng hai người đều run lên.
Một bước này, tựa như muôn sông nghìn núi, Nhạc Hoành nhìn người đang tới gần mình, sợ hãi cúi thấp đầu không dám nhìn.
“A Hoành.” Sài Chiêu kéo Nhạc Hoành ôm vào trong ngực. “Cuối cùng nàng cũng đã về bên cạnh ta.”
Sài Chiêu cảm nhận được nàng đang run rẩy, cánh tay buông ra, tựa nàng vào cạnh gường rồi ngồi xuống, nghiêng người nhìn nàng không thôi, hồi lâu sau mới nói: “Người ta thường nói phụ nữ đẹp vì ăn diện, A Hoành của ta lại khác với bọn họ, thanh tú không trang điểm cầu kỳ mới càng động lòng người.”
Sài Chiêu nâng gò má nàng lên, khẽ hôn nhẹ lên trán nàng. “Ý của ta là nàng vẫn như vậy, trong lòng ta cho tới bây giờ nàng chưa từng thay đổi.”
Nội thành Liêu Châu hắc y nhân lướt qua người; ban đêm trong thâm cốc để lại trên cơ thể mình những dấu vết; trong rừng Tuy Thành đôi mắt màu xám nhìn thấu kiếp trước kiếp này của nàng… Người đàn ông nàng đã từng muốn dùng một tiễn bắn chết hắn lại trở thành trượng phu sẽ gắn bó suốt đời với nàng.