Đi lang thang được mấy bước, Nhạc Hoành tụa như đoán được nơi Sài Chiêu đi, túm chặt áo khoác lông cừu hướng về phía biệt uyển của Vân Tu đi tới.
“Cái gì!?” Vân Tu lớn giọng hét: “Thiếu chủ... và thiếu phu nhân... còn chưa, còn chưa… thành chuyện?”
Vân Tu nâng bầu rượu, rót đầy chén cho y. Sài Chiêu khẽ lắc lắc chén rượu trong suốt, từ từ ngửa đầu lên uống cạn sạch, thoáng nhìn tuyết bay ngoài trời, nhịn không được đứng lên đi đến bên của sổ, đẩy một cánh ra nhìn ra ngoài.
Trong viện, một bóng người chậm chạp đi tới càng lúc càng gần, dưới đêm đen đầy tuyết khuôn mặt xinh đẹp của nàng nổi bật lên, ánh mắt Sài Chiêu có chút lay động nhìn kỹ người đi tới… “A Hoành?”
Vân Tu còn chưa kịp ngẩng đầu, Sài Chiêu đã đẩy cửa bước nhanh đi ra ngoài.
“A Hoành.”
Nhạc Hoành thấy Sài Chiêu thực sự ở trong này, cũng khẽ thở phào một hơi. Sài Chiêu đỡ bờ vai của nàng, đau lòng nói: “Tuyết dày như vậy, nàng không ở trong phòng đợi, chạy đến đây là gì chứ?”
Nhạc Hoành muốn nói lại thôi, nhưng nhịn không được mở miệng nói: “Chàng không về phòng ngủ lại trốn ở đây làm gì hả?”
Thấy Sài Chiêu tránh né mình, hốc mắt Nhạc Hoành bắt đầu có chút mơ hồ, cũng không biết là nước tuyết tan ra hay là nước mắt, im lặng một lát, hít hít mũi nói, “Quên đi, chàng muốn ở đâu thì ở.”
Sài Chiêu nâng mắt nhìn thấy Nhạc Hoành bước chân không vững, đang muốn mở miệng nói gì đó đã nghe thấy Vân Tu trong phòng hô lớn: “Thiếu chủ, ta đóng cửa đi nghỉ đây, thật sự là mệt quá rồi.”
Nghe tiếng cửa đóng rầm lại, Nhạc Hoành cắn môi mới không bị Vân Tu làm cho cười ra tiếng.
Sài Chiêu bất đắc dĩ, không biết đi đường nào. Nhạc Hoành ảo não xoay người. “Nếu không còn nơi nào để đi, cũng không muốn chết cóng bên ngoài, chàng cũng chỉ có thể theo ta trở về.”
Nhạc Hoành há lớn miệng thở dốc, cũng không quản Vân Tu còn ở bên trong, nhịn không được lớn tiếng nói: “Chàng không chịu thử thì sao biết được bản thân sẽ nghẹn mà chết. Sài thiếu chủ không phải chỉ dám thử một lần thôi chứ, nếu chàng không trở về vậy để ta chết cóng đi.”
Sài Chiêu thấy nàng nổi giận, chỉ chần chừ giây lát rồi đột nhiên túm lấy cổ tay nàng, đi thẳng về tẩm phòng của mình. Lớp tuyết trên mặt đất kéo dài dấu chân hai người.
“Buông tay!” Nhạc Hoành vội la lên. “Chàng không biết nặng nhẹ gì cả, làm đau ta.”
Sài Chiêu vội vàng ôm choàng lấy nàng, cúi đầu dán vào hai gò má đông lạng của nàng, nóng bỏng nói: “Như vậy sẽ không đau chứ? Ta cùng nàng trở về được không?”
Giọng nói khàn khàn tựa như mang theo ma lực làm cho Nhạc Hoành an tĩnh lại, khuôn mặt tuấn lãng nổi bật dưới trời tuyết, cho dù là không nói lời nào cũng mang theo khí phách hơn người. Thời khắc đó Nhạc Hoành bỗng dưng hiểu được, điều nàng e ngại không phải là nam nhân trước mắt này mà là sợ hãi bản thân mình không giữ được y.
Nhạc Hoành cũng không giãy dụa, ra vẻ tự nhiên nói: “Chàng không sợ mệt vậy thì cứ ôm ta đi, làm phiền Sài thiếu chủ rồi.”
Sài Chiêu không nén được phải cười thành tiếng, không mấy khi Nhạc Hoành thấy được bộ dáng cười thoải mái của y, mở lớn mắt nhìn chằm chằm, cảm thấy y cười cũng rất điểm trai.
“Ta muốn ôm nàng mãi thế này không muốn buông.” Sài Chiêu ghé sát bên tai nàng lại cười nói. “Nhưng chuyện đó vẫn cứ phải buông nàng ra mới làm được.”
Sài Chiêu đâu còn lòng nào nghe nàng than thở, bàn tay đã sớm cởi hết những trói buộc trên người Nhạc Hoành, hơi thở dồn dập cứ ngơ ngác thưởng thức cơ thể nàng. Nhạc Hoành thừa dịp y ngây ngốc, vội kéo lấy chăn trùm lấy người, đôi mắt mở lớn kinh ngạc nhìn trần nhà.
Cổ họng Sài Chiêu khô khốc, cởi áo khoác của mình ra ném trên mặt đất, trung y màu trắng đơn giản bên trong cũng bị cởi ra ném xuống đất, không quan tâm trên người vẫn còn dính vài bông tuyết, vội vàng xốc lên cái chăn đang che lấp thân hình như ngọc của Nhạc Hoành.
Nhạc Hoành chưa kịp phản ứng, Sài Chiêu đã trở người đè lên người nàng, đôi mắt nhìn nàng chăm chú, cánh tay chống xuống nệm giường tựa như sợ làm đau nàng. Tiếp xúc với cơ thể nóng hầm hập của y, bỗng nhiên Nhạc Hoành có chút sợ hãi, vội vàng quay đi, không nhìn y.
Sài Chiêu xoay đầu của nàng lại, giọng nói trầm thấp như nỉ non: “A Hoành nhìn ta đi, ta muốn nàng nhìn ta.”
Nhạc Hoành có bướng nữa lúc này cũng không dám trái lời y, đành phải nhìn vào đôi mắt đỏ rực của y, cảm thấy toàn thân nóng như bị lửa thiêu đốt.
Sài Chiêu nuốt nước bọt, ôm chặt lấy thân thể Nhạc Hoành, ôn như nói: “Ôm lấy vai của ta.”
Nhạc Hoành do dự ôm lấy bờ vai dày rộng của y, lòng bàn tay không ngừng run rẩy. Sài Chiêu hít một hơi thật sâu, chôn đầu mình vào ngọn núi mình đã khát vọng từ lâu, không kiềm được khẽ rên lên một tiếng trầm thấp.
Nhạc Hoành cắn chặt bờ vai Sài Chiêu, từng viên nước mắt như chân trâu tuôn trào, Sài Chiêu vẫn còn thở gấp nói: “A Hoành, được rồi, A Hoành…”
Nhạc Hoành thầm nghĩ muốn xin tha, nhưng ngạo khí trong lòng không chịu thua, cho dù đã đau đến mức khóc ra tiếng, nhưng nhất định không chịu mở miệng xin một câu.