Săn Tim Nàng

Chương 47



Mục Dung còn muốn xông tới xả thêm vài câu cho bớt giận, thấy Ân Khôn dẫn theo đám đông người Sài chiêu tới phòng khách, thở phào một hơi đè lấy cánh tay của Nhạc Hoành, thân thiết nói: “Nghe nói mấy ngày trước bọn muội lên đường gặp phải mưa to gió lớn, cuối cùng tất cả vẫn mạnh khỏe.

“Để đại tẩu phải quan tâm rồi.” Nhạc Hoành cúi đầu đáp.

Ân Sùng Húc thấy vợ đối đãi với Nhạc Hoành so với trước kia càng thân thiết không ít, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm.

Ân Khôn bước chậm lại kéo Ân Sùng Quyết, trầm giọng nói: “Mục Dung đã có cốt nhục Ân gia chúng ta, tính khí của con có thế nào cũng phải đối xử với nó tốt hơn một chút, dù sao cha nó cũng là người cầm trọng binh của Tuy Thành, nặng nhẹ thế nào, con tự hiểu.”

Con ngươi của Ân Sùng Quyết hơi chuyển động, gật đầu kính cẩn nói: “Sùng Quyết hiểu.”

“Ân bá bá.” Nhạc Hoành nhìn xung quanh một lượt, nghi hoặc: “Thôi thúc không biết hôm nay chúng con tới Tuy Thành sao? Sao lại không gặp thúc ấy?”

Ân Khôn sững lại, không lên tiếng.

“Thôi thúc…” Ân Sùng Húc bộc lộ chút hổ thẹn. “Thôi thúc, thúc ấy…”

“Thôi nghĩa sĩ đã rời khỏi Tuy Thành.” Giọng nói mạnh mẽ của Ân Khôn vang lên.

“Thôi thúc đi rồi?” Nhạc Hoành kinh ngạc hỏi: “Chuyện từ lúc nào? Rõ ràng Thôi thúc nói thúc ấy vẫn ở đây mà!”

“A Hoành.” Ân Sùng Húc tỏ vẻ thương xót. “Chỉ trách chúng ta không giữ được Thôi thúc. Muội cùng Sài thiếu chủ rời khỏi Tuy Thành không lâu, Thôi thúc liền nói phải về Thương Châu… Chúng ta và cha luôn muốn giữ thúc ấy ở lại, nhưng lòng thúc ây đã quyết… Chúng ta cũng không…”

“Đi Thương Châu?” Nhạc Hoành lùi lại mấy bước. “Thương Châu đã là địa phận của Lương Quốc, ông ấy đi vào đó làm gì? Thôi thúc là muốn…” Nhạc Hoành nhìn Sài Chiêu ở sau lưng.

Ân Sùng Húc cúi đầu buông tiếng thở dài nói: “Thôi Thúc nói, ngày nào đó Sài thiếu chủ lãnh binh công lương, cho dù có Tuy Thành làm cầu nối thì Thương Châu địa thế hiểm yếu cực kì then chốt. Thúc ấy đối với Thương Châu rõ như lòng bàn tay, cần phải giúp Sài gia và A Hoành.”

“Thúc ấy đơn độc một mình sao, giúp chúng ta thế nào chứ!” Nhạc Hoành cố giữ bình tĩnh. “Đại Ca, sao các huynh lại có thể để thúc ấy rời đi.”

“A Hoành.” Ân Sùng Húc vội la lên. “Thôi thúc nói, năm đó ông ấy bảo vệ muội vì muốn giữ lại huyết mạch Nhạc gia, mà nay muội đã có Sài thiếu chủ ở bên cạnh, ông ấy nghĩ muốn thay chủ cũ báo thâm thù. Thôi thúc là một nghĩa sĩ có bản lĩnh lớn, an nguy thế nào thúc ấy tự khắc hiểu rõ, ta và muội cũng không nên quá lo lắng..”

Nhạc Hoành lại thấy Ân Khôn và Ân Sùng Quyết trầm mặc không nói, giống như là không để tâm nhiều việc đi hay giữ lại, nhất thời trong lòng cảm thấy mất mát, khẽ nhếch môi muốn nói lại thôi, thở dài xoay người.

“A Hoành...” Ân Sùng Húc vẫn muốn an ủi vài câu, ống tay áo đã bị Mục Dung kéo lại, Mục Dung kéo kéo tay hắn, lắc đầu không cho phép hắn đi nữa.

“Vân Tu ta kính trọng nhất chính là con người như Thôi thúc!” Vân Tu lên tiếng đánh tan sự im lặng. “Năm xưa bảo vệ huyết mạch của chủ công, hiện tại lại lập mưu báo thù thay, đây mới chính là đại trượng phu anh hùng thực sự. Thiếu phu nhân yên tâm, đợi quân đội của Sài gia ta mạnh như phá bão, Thôi thúc của người nhất định sẽ bình an vô sự.”

Ân Khôn thấy thế cười xòa mấy tiếng, hô hào mọi người vào trong phòng khách. Sài Chiêu đi mấy bước quay đầu lại tìm Nhạc Hoành, nhìn thoáng qua rồi lại xoay người cười nói với cha con Ân Khôn. Nhạc Hoành biết phu quân mình còn muốn dựa vào Ân gia, cũng không tiện oán giận điều gì.

“Thiếu phu nhân…” Vân Tu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Hoành lo nghĩ như vậy, thận trọng lên tiếng gọi. “Người không sao chứ?”

“Không sao.” Nhạc Hoành đáp qua loa.

Nhạc Hoành cũng không có lòng nghe cha con Ân gia ở trong phòng a dua lấy lòng, tìm một góc ngồi dựa vào.

“Thôi thúc mang tiểu thư đến một nơi tốt hơn. Tiểu Thư từng nói Giang Nam đẹp như tranh, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa được lãnh hội cảnh đẹp ở đó, hai ta cùng đi về Giang Nam, ở đó bốn mùa như xuân, tóm lại không có phong ba bão táp…”

Phía sau cách đó không xa, nơi hành lang nghỉ chân, Ân Sùng Quyết chỉ nhìn thấy bóng lưng bất động của Nhạc Hoành, ôm vai không nhúc nhích.

“Rõ ràng là bảo bối trong lòng mà lại chắp tay dâng cho người ngoài. Trong thiên hạ cũng chỉ có Ân Sùng Quyết ngươi là làm được.” Mục Dung đứng cười nói: “Ân nhị thiếu, có đúng hay không?”

Ân Sùng Quyết không muốn đấu khẩu với Mục Dung, đang muốn xoay người rời đi, Mục Dung lại nói: “Nàng gần trong gang tấc, lại như xa tận cuối chân trời, loại cảm giác này, có phải rất đau, rất đau hay không?”

“Đại tẩu…” Ân Sùng Quyết thấp giọng nói: “ Đừng nói nữa.”

“Đại tẩu?!” Mục Dung không thể tin vào tai mình: “Ân Sùng Quyết, Mục Dung ta gả vào Ân Gia, ngươi chưa từng gọi ta một tiếng đại tẩu? Cha coi trọng ngươi quả thực không sai, đại ca ngươi cả đời này cũng không thể thức thời hiểu nặng nhẹ như ngươi.”

“Đại tẩu.” Ân Sùng Quyết trấn định muốn nói thêm.

Mục Dung xoay người bỏ đi: “Một tiếng đại tẩu này, có phải ta cũng nên nể mặt ngươi. Cứ như vậy đi, ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Thấy Mục Dung rời khỏi, Ân Sùng Quyết lại nhìn về phía Nhạc Hoành, nhưng bóng dáng kia không biết đã đi đâu rồi, Ân Sùng Quyết phảng phất nhớ lại lần đầu tiên gặp Nhạc Hoành, hắn ghé vào lưng của Thôi Văn, thỉnh thoảng lại lén nhìn người thiếu nữ xa lạ có khuôn mặt cười thanh lệ. Hắn chưa từng gặp một cô gái nào xinh đẹp như vậy, chưa kể lúc bi thương trầm mặc không nói, cũng xinh đẹp biết mấy.

Hắn sợ bản thân mình lơ đãng sẽ đánh mất nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn đánh mất đi nàng ấy.

Trong phòng.

Mục Dung thấy người hầu đang thay phu quân dọn dẹp đồ đạc, vẫn là khuôn mặt rầu rĩ không vui, trong mắt tựa hồ vẫn nổi lên tức giận.

Ân Sùng Húc thấy nàng sầu não, phất tay ý bảo người hầu lui ra ngoài, tiến đến gần thê tử nhẹ nhàng đỡ lấy vai của nàng, ôn nhu nói: “Sao vậy? Lưu luyến ta sao?”

Nước mắt Mục Dung cứ thế mà tuôn xuống, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Thiếp cũng đã có thai rồi, sao cha vẫn để chàng đi theo quân Sài gia? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, thiếp sợ, thiếp sợ…” Mục Dung không dám nói tiếp nữa, ôm thật chặt lấy cơ thể của phu quân không ngừng nức nở.

“Chúng ta và Sài Gia đã chuẩn bị tất cả, lần này tấn công Lương đã nắm chắc phần thắng, tuyệt đối không có chuyện gì.” Ân Sùng Húc trấn an lòng thê tử: “Sao nàng vẫn không tin ta?”

“Thiếp đương nhiên là tin chàng!” Mục Dung nghẹn ngào nói: “Mục Dung ta yêu, là người đàn ông tốt nhất thế gian. Đệ đệ chàng nóng lòng kiến công lập nghiệp, có hắn đi là đủ rồi, hà cớ gì chàng còn đi theo, không bằng, thiếp đi cầu xin cha…”

Ân Sùng Húc nắm chặt bờ vai của nàng, lắc đầu nói: “Nàng cũng nói Ân Sùng Quyết nóng lòng, cha và người đại ca như ta đây, sao có thể yên tâm để nó một mình theo quân Sài gia. Nàng yên tâm, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ bình an trở về.”

Mục Dung bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, lau lau khóe mắt nhìn chồng nói: “Sùng Húc, Sùng Quyết mặc dù là đệ đệ của chàng nhưng hắn ta từ nhỏ đã khéo nịnh, thường ngày nhìn hắn nịnh nọt cha vui là biết…” Mục Dung nhìn thấy mặt phu quân lộ vẻ không vui, âm thanh càng ngày càng thấp, có chút không dám nói cho hết.

Khuôn mặt dịu dàng của Ân Sùng Húc thoáng cứng lại, chậm rãi buông cánh tay đang ôm Mục Dung ra.

Mục Dung hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Nếu là huynh đệ, nên lớn nhỏ có thứ bậc, chàng là đại ca, là con trưởng của Ân gia, hắn là đệ đệ, bất luận làm cái gì, hắn cũng nên tôn trọng chàng. Lòng chàng nhân hậu, từ nhỏ đã cực bảo vệ người đệ đệ này, thiếp chỉ là không muốn… Không muốn chàng bị Sùng Quyết..”

“Đừng nói nữa.” Ân Sùng Húc ngắt lời của nàng. “Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai phải khởi hành rồi, nên đi nghỉ sớm đi.”

“Sùng Húc…” Mục Dung lại cố gọi nhưng chỉ đành miễn cưỡng nuốt những lời khó nói vào đầy bụng

Đêm dài chậm chạp, rồi lại như ánh sao băng, thoáng cái mà đã qua.

Sáng sớm hôm sau.

Rừng rậm bên ngoài Tuy Thành, đã rất lâu không thấy nhiều người ngựa như vậy, những đám chim sẻ lớn bị kinh động bay nháo nhác lên cao, cả bầu trời đều bị điểu vũ che lấp, tiếng hót thanh thúy, quân sĩ đều ngẩng cao đầu nhìn, tấm tắc không ngừng bên tai.

Nhạc Hoành mau chóng rút cung vàng ra, một tay đặt ba mũi tên lên cung, chỉ trong nháy mắt, ba mũi tên đã xẹt qua chân trời, ba mũi tên xuyên qua đôi mắt chim ưng, chim ưng hí lên vài tiếng, rồi rơi bịch xuống mặt đất.

Vân Tu nhảy xuống ngựa nhặt ba con chim ưng của Nhạc Hoành đã bắn hạ, giơ cao lên trên đỉnh đầu nói: “Trời giúp Đại Chu ta, trời bảo vệ Sài gia, lại có thiếu phu nhân có tài bắn cung độc nhất vô nhị, Sài gia ta lo gì không thắng.”

Quân sĩ Sài gia chưa tận mắt thấy được tài bắn cung vang danh thiên hạ của Nhạc Hoành, hiện tại tận mắt nhìn thấy đều phấn chấn không ngừng, giơ cao binh khí trong tay cùng hô lên: “Tất thắng! Tất Thắng!!” Thanh âm vang dội càng làm tăng sĩ khí, Ân Khôn và Mục Phổ cũng âm thầm kinh hãi về tư thế xuất chinh hiếm thấy như vậy

Mục Phổ nói một cách sâu xa: “Ân huynh, trước đây việc lựa chọn Sài gia làm chủ, ta còn có chút do dự bất an, lần này được tận mắt nhìn thấy trên thế quân đội Sài gia, thực là không thể không phục. Vẫn là con mắt của Ân huynh nhìn xa trông rộng, thay Mục gia ta tìm được một còn đường quang minh chính đại.”

Ân Khôn vuốt râu nói “ Có mắt nhận chủ cũng chưa tính là có bản lĩnh…” Nói như vậy, Ân Khôn liếc nhìn Nhạc Hoành đang lau cây cung vàng trong tay.

Mục Phổ tỉnh ngộ nói: “Ân huynh giữ Nhạc Hoành ở lại phủ Tĩnh Quốc công, mới là bản lĩnh làm cho người khác nể phục.”

Huynh đệ nhà họ Ân quay đầu lại nhìn phụ thân đưa tiễn, cha con cùng nhìn nhau khẽ gật đầu, cũng không nói thêm bất cứ lời nào.

Đại quân càng ngày càng tới gần biên giới Lương Quốc, trên đường Lý Trọng Nguyên đều rất dè dặt, thỉnh thoảng cũng có vẻ thất thần, giống như là có tâm sự nặng nề.

“Quận mã gia.” Đại quân phía sau có người vội vã tới cấp báo.

“Chuyện gì?” Ngô Hữu hỏi thay Lý Trọng Nguyên.

Người đến liếc nhìn Sài Chiêu ở phía trước cách đó không xa, cúi thấp giọng nói: “Khởi bẩm quận mã gia, Ngô tướng quân, có một cô gái, vẫn đi theo sau đại quân của chúng ta.”

“Cô gái?” Ngô Hữu kinh ngạc nói: “Chuyện này… đuổi đi là được rồi, đi theo chúng ta làm gì?”

Người tới lộ vẻ mặt khó xử nói: “Đã đuổi đi nhiều lần rồi, ngăn cũng ngăn rồi, nhưng cô gái này vẫn không chịu đi đường vòng, các huynh đệ cũng không thể thật sự ra tay đánh cô ta được.”

“Trọng Nguyên đại ca...” Ngô Hữu nhìn về phía Lý Trọng Nguyên.

Lý Trọng Nguyên cau mày lại “Đại chiến sắp tới gần, có thể là trà trộn vào thám thính gì đó, trước tiên đừng kinh động đến thiếu chủ, Ngô Hữu, người đi cùng ta xem sao.”

Vừa nói, Lý Trọng Nguyên cùng Ngô Hữa quay ngựa đi về phía cuối của đội quân.

“Chính là người đó.” Quân sĩ chỉ vào một cô gái mặc áo đỏ phía sau: “Ra khỏi Tuy Thành liền đi theo chúng ta, sức đôi chân cũng có hạn, nhìn đang rất mệt mỏi, nhưng vẫn luôn thấy cô ta.”

Lý Trọng Nguyên thúc ngựa đi về phía cô gái áo đỏ. Cô gái nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần, giương mắt lộ ra vẻ chờ đợi.

“Cô là ai, vì sao đi theo quân của Sài gia ta?” Lý Trọng Nguyên đè chặt cương ngựa lớn tiếng hỏi.

Ngô Hữu nheo mắt nhìn theo, đó là một khuôn mặt mỹ lệ ôn nhu, mày liễu xinh đẹp phấn chấn, đuôi mắt long lanh ẩm ướt, dáng người yểu điệu thướt tha như cành liễu.

Ngô Hữu nhìn có một lúc mà ngây ngốc, ngẩn người ra mới nói: “Còn không nói nhanh, rốt cuộc cô là ai?”

Cô gái chợt quỳ xuống hướng về phía Lý Trọng Nguyên nói: “Tôi vốn là người Thương Châu Lương Quốc, biết quân đội Sài Gia muốn tấn công Lương, tất phải đi qua Thương Châu. Ba năm trước người nhà đều chết trong một trận đánh ở Thương Châu, chỉ còn lại một mình tôi lưu lạc tha hương, cực khổ nhiều năm. Cầu… cầu xin quân đội Sài gia hãy dẫn tôi cùng quay về Thương Châu, tôi chỉ cần đi từ xa, chắc chắn sẽ không quấy rầy đến quân đội Sài gia.”

Nói được vài câu, nước mắt hoa đào đã thi nhau chảy xuống, khiến cho người nhìn thấy cũng không nhẫn tâm làm tổn thương cô gái yếu đuối.

“Cô..” Lý Trọng Nguyên đánh giá khuôn mặt đẹp đẽ của nàng. “Họ tên của cô là gì, nói cho ta nghe.”

“Tôi.” Cô gái nhìn chằm chằm vào Lý Trọng Nguyên. “Tôi họ Thẩm, tên là Thẩm Khấp Nguyệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.