“Vân Tu, thế nào rồi?” Nhạc Hoành vội kéo Vân Tu mới nhảy xuống khỏi lưng ngựa lại. “Phần mộ của Nhạc gia ta không có trở ngại gì chứ?”
Vân Tu xoa xoa mồ hôi nhỏ giọt trên trán, uể oải nói: “Nơi đó được cho là con đường trọng yếu để vào thành, cho nên canh phòng nghiêm mật, tôi đã đi tìm hiểu rồi, chưa chiếm được Thương Châ thì thiếu phu nhân cũng không vào được nơi đó.”
“Cha và mẹ ngay phía trước nhưng ta lại không thể đi qua nhìn một cái…” Đôi mắt long lanh của Nhạc Hoành ngập nước.
“Thiếu phu nhân không cần phải sốt ruột quá.” Vân Tu an ủi nói. “Chiếm được Thương Châu chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhất định cô sẽ nhìn thấy bọn họ.”
Ân Sùng Quyết lạnh lùng nhìn Vân Tu, từ tốn nói: “Vây nên người ta mới bảo Vân Tu ngươi là tên lỗ mãng.”
“Ngươi nói ai là tên lỗ mãng?” Vân Tu tức giận nhìn Ân Sùng Quyết nói: “Lặp lại lần nữa thử xem!”
Ân Sùng Quyết không chút sợ hãi, tay bắt đầu lau trường kiếm nói: “Điều A Hoành lo lắng không phải khi nào nhìn thấy phần mộ của gia đình mà là…” Ân Sùng Quyết vừa nói vừa nhìn về phía Sài Chiêu vẫn đang ngồi bất động. “Mà là, Kỷ Minh gian trá, có thể sẽ động chạm đến mộ phần của Nhạc gia…”
Sài Chiêu nghe Ân Sùng Quyết rành mạch chậm rãi nói ra suy nghĩ mà người khác khó có thể nghĩ ra được, mắt xám xẹt qua một tia u tối.
“Chuyện này …” Vân Tu cả kinh nói. “Vậy chuyện này phải làm thế nào mới được? Kẻ đó phải ác độc cỡ nào mới nghĩ ra chủ ý này. Ân nhị thiếu, huynh đang nói bừa lung tung rồi.”
“Ta cũng hy vọng bản thân mình đoán mò.” Ân Sùng Quyết thu trường kiếm lại. “Kỷ Minh khôn ngoan hơn ngươi nhiều, hắn sẽ làm gì, không ai có thể đoán trước được.”
“Có phải A Hoành làm sai rồi không…” Nhạc Hoành bất lực nhìn về phía Sài Chiêu. “Ta không nên khiêu khích Kỷ Minh...”
“Nàng không làm gì sai cả.” Sài Chiêu ôm lấy khuôn mặt lạnh như băng của Nhạc Hoành. “Mũi tên kia làm lòng Sài gia quân phấn chấn, đổi lại là nàng, ta cũng làm vậy.”
“Người nhà của ta an táng ở ngay đó, nhưng ta cũng không gặp được…” Đôi mắt Nhạc Hoành ảm đạm không chút ánh sáng. “Nếu tiểu đệ của ta còn sống, bây giờ đã biết chạy nhảy rồi.”
“Người mất đã lâu, người còn sống phải sống thật tốt.” Lý Trọng Nguyên xốc trướng lên nhìn nhìn. “Sài gia quân cách Thương Châu không xa nữa, sắp đến rồi.”
Ngày công thành, phía chân trời sấm rền không dứt, Kỷ Minh thân mặc kim ô giáp, chỉ lộ ra đôi mắt tà mị khó lường, nhìn Sài Chiêu phía xa xa, đôi môi khẽ cong lên cao ngạo.
Kỷ Minh giơ cao kim lưu cung trên tay, hướng Nhạc Hoành quơ quơ nói: “Nhạc tiểu thư, đây không phải đồ của cô sao?”
“Đó đích thật là đồ của Nhạc Hoành ta.” Nhạc Hoành không chút yếu thế đối diện ánh mắt khiêu khích của Kỷ Minh. “Trình diễn tài nghệ trước mặt thánh thượng ở Liêu châu, ta dùng kim lưu cung trong tay ngươi đang cầm, một phát ba tên thắng được ngươi, Sở vương chắc vẫn còn nhớ rõ chứ?”
Vân Tu khẽ hừ một tiếng, cắn mu bàn tay gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Kỷ Minh.
Kỷ Minh cầm kiếm chỉ lên chiếc chiếu trên mặt đất nói. “Sài gia quân muốn tiến vào Thương Châu vậy hãy đạp lên di hài của Nhạc gia mà vào đi. Hay là ngươi tiến lên bước đầu tiên đi?”
Ân Sùng Quyết túm chặt cương ngựa chần chừ không dám tiến lên, xoay người nhìn Nhạc Hoành, chỉ thấy bả vai Nhạc Hoành run rẩy, cường ngạnh chống chọi nói: “Tôn Nhiên, năm đó cha ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi hại chết nhiều người Nhạc gia như vậy, bây giờ lại có thể đào lên di hài của bọn họ sao?”
Tôn Nhiên run rẩy đứng một chỗ, hận không thể có chỗ chôn thân, nào dám đáp lại Nhạc Hoành.
Tim Nhạc Hoành dâng lên từng trận co thắt đau đớn, nhưng vẫn cố nói một cách mạnh mẽ: “Tôn Nhiên, chuyện ác tán tận thiên lương này, Nhạc Hoành ta không tin ngươi sẽ làm. Bất quá là ngươi làm cho có lệ lời chủ thượng của ngươi thôi. Kỷ Minh ngươi ngốc biết bao.”
Tôn Nhiên kinh sợ quỳ xuống đất, cao giọng biện bạch: “Vương gia, mạt tướng làm sao dám làm cho có lệ, trên mặt đất chính là di hài của Nhạc gia.”
Nhạc Hoành lạnh lùng khinh thường nhìn Kỷ Minh không nói được lời nào, xoay người Bạch Long đi ra phía sau của đoàn quân.
Ân Sùng Quyết tìm bóng dáng Nhạc Hoành, nhưng thân hình cực lực che giấu bi ai đã chậm rãi tiến vào sâu trong đám quân sĩ, khó mà tìm thấy.
Nhạc Hoành cũng không biết bản thân mình đi rất xa, bỗng nhiên ôm ngực thở dốc, hai mắt tối sầm, ôm chặt lưng Bạch Long từ từ ngã xuống ngựa ….
“A Hoành…”
Nhạc Hoành dựa vào cánh tay mạnh mẽ của hắn, gian nan mở hai mắt “... Đại ca...” mới kêu một tiếng, lệ đã tràn mi.
“Thiếu chủ!” Lý Trọng Nguyên khó nén được vẻ lo âu. “Cái chiếu này nếu như nằm ở ngoài thành Thương Châu, vậy chẳng lẽ chúng ta cũng không đạp lên mà tiến về Thương Châu sao?”
“Là người thân của A Hoành, đệ muốn ta phải làm thế nào?” Sài Chiêu hỷ giận khó đoán nhìn Lý Trọng Nguyên, Lý Trọng Nguyên do dự lùi về sau mấy bước, vội cúi đầu xuống. “Nếu đó thực sự là thân nhân của A Hoành, kỵ mã Sài gia sao có thể đạp lên. Cho dù Sài gia quân ta đi đường vòng 30 dặm cũng tuyệt đối không làm chuyện đại nghịch bất đạo này.”
“Vạn mã ngàn quân ngay ở phía sau, gióng một tiếng trống cổ vũ sĩ khí thẳng tiến Thương Châu.” Lý Trọng Nguyên vì nóng vội mà bất chấp. “Thiếu chủ, người chết đã chết, dù cho đó thực sự là di hài của Nhạc gia, gia đình TIĩnh quốc công trên trời linh thiêng cũng sẽ hiểu cho nỗi khổ của chúng ta…”
“Im miệng!” Sài Chiêu nổi giận nói. “Lý Trọng Nguyên, ngươi là chủ soái hay Sài Chiêu ta mới là chủ soái. Hay là ta đem hổ phù giao cho ngươi nhé?”
Lý Trọng Nguyên nhất thời đờ người, không cam lòng xoay người qua, ủ rũ nói: “Trọng Nguyên không dám, mong rằng thiếu chủ thứ cho đệ tội lỡ lời. Trước mắt không thể làm gì, chỉ còn cách lui quân trước rồi thương lượng sau.”
Sài Chiêu rút bội kiếm bên hông ra, mũi kiếm chỉ thẳng lên hướng cái đầu cao ngạo của Kỷ Minh: “Sài Chiêu ta xin thề, ngày khác Kỷ Minh ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ rút gân róc xương ngươi, cho ngươi vạn kiếp không thể tái thế làm người mới có thể giải hận cho thê tử cùng thâm cừu cả nhà nhạc phụ của ta.”
Sài Chiêu nắm vạt áo choàng xoay người qua chỗ khác, quân sĩ phía sau nhất tề nhường đường, mắt xám tựa như có lửa thiêu đốt, không ai dám nhìn.
Trong doanh trướng, Nhạc Hoành vùi mình trong chăn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán, môi mấp máy nhưng không nói ra lời nào.
Thẩm Khấp Nguyệt bưng nước ấm tới, xoắn chặt khăn trong tay, cẩn thận thăm hỏi Nhạc Hoành đang không ngừng sợ hãi. “Ân tướng quân, Thiếu phu nhân bị sao vậy?”