Săn Tim Nàng

Chương 57



Lý Trọng Nguyên thấy Thẩm Khấp Nguyệt từ soái doanh đi ra, đi lên phía trước nói: “Cô gặp thiếu phu nhân rồi?”

Thẩm Khấp Nguyệt ngước đôi mắt sáng ngời, gật đầu nói: “Vừa mới gặp, sắc mặt thiếu phu nhân rất khó, coi là bị bệnh sao?”

Lý Trọng Nguyên thở dài một hơi như là độc thoại: “Tuy nói kế này của Kỷ Minh quá ác độc khiến người ta giận sôi máu, nhưng vì Nhạc gia mà dừng bước... Thật sự quá đáng tiếc. Thiếu chủ không nên làm như vậy...”

“Quận mã gia?” Thẩm Khấp Nguyệt gọi một tiếng. “Ngài đang nói với tôi sao?”

Lý Trọng Nguyên lấy lại tinh thần, chua xót nói: “Không có gì. Là ai mang thiếu phu nhân quay về doanh trại?”

“Là...” Thẩm Khấp Nguyệt dừng một chút nói. “Ân đại thiếu gia.”

“Là hắn sao...”khuôn mặt tuấn tú của Lý Trọng Nguyên có chút sửng sốt. “Ân Sùng Húc?”

Vén màn trướng, mơ hồ có thể nghe được tiếng sáo có chút quen thuộc, Vân Tu dùng bước. “Là hắn...”

Sài Chiêu xốc màn trướng lên, tiếng sáo liền dừng lại. Ân Sùng Húc đứng dậy lùi ra phía sau nói. “Thiếu chủ đã về.”

Sài Chiêu cúi đầu đáp một tiếng, thấy Nhạc Hoành như không cảm nhận được có người tiến vào, đau lòng cúi người gọi: “A Hoành, là ta đây.”

Nhạc Hoành mở lớn mắt nhìn phu quân, nức nở khóc lớn thành tiếng. Sài Chiêu vội ôm lấy nàng, dán bên tai nàng yêu thương mà hôn, miểng lẩm bẩm: “Ta hứa với nàng sẽ đem cha mẹ và huynh đệ của nàng về an táng thật tốt, ta hứa với nàng…”

Lần đầu tiên Sài Chiêu nhìn thấy Nhạc Hoành, y chỉ nhận thấy sự ngang bướng cùng quật cường của nàng, cho dù rơi xuống đáy cốc thương tích đầy mình cũng không chịu xuống nước với y. Ngày thành Thương Châu bị phá, quốc gia diệt vong, nàng theo Thôi Văn trèo đèo lội suối không một câu oán hận, cho dù ở Tuy Thành làm một thợ săn cực khổ cũng không nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt nàng.

Mà Nhạc Hoành giờ phút này, tựa như một đứa trẻ nước mắt rơi như mưa, hai mắt không còn vẻ ương bướng ngày xưa, bao trùm là ảm đạm tuyệt vọng. Cừu hận đau đớn đã chôn sâu trong ba năm nay không thể khắc chế mà dâng trào.

Vân Tu gặm ngón tay, nghiến răng tựa như muốn gặm chính da thịt của mình, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Thiếu chủ, cho tôi năm trăm người, Vân Tu tôi sẽ tự mình dẫn quân đoạt lại di hài của Nhạc gia.”

Sài Chiêu khẽ vỗ lưng Nhạc Hoành, không đáp lại Vân Tu.

“A Hoành.” Ân Sùng Quyết vội vã xốc màn trướng lên. “Muội nhìn xem ai tới này.”

Ân Sùng Húc còn chưa kịp trách sự lỗ mãng của đệ đệ, ánh mắt đã tràn ngập vui mừng. “Thôi thúc đến sao…”

“Thôi thúc.” Vân Tu vội vàng nhìn lại. “Đúng là Thôi thúc rồi?”

Sài Chiêu cúi đầu khẽ nói với Nhạc Hoành: “A Hoành, nàng mau nhìn coi...”

Nhạc Hoành ngừng khóc ngẩng đầu lên, thấy người đang đứng trong lều chính là Thôi Thúc lâu rồi không gặp mới hô một tiếng: “Thôi thúc.” Nước mắt cũng không ngừng được mà lại roi xuống.

Sài Chiêu ôm chặt lấy bờ vai gầy yếu của nàng, đứng dậy nói, “Ân bảo chủ nói Thôi Thúc rời Tuy Thành đi về hướng Thương Châu A Hoành và ta vẫn luôn lo lắng, tưởng là phải vào Thương Châu mới gặp được thúc, nay thấy thúc bình an vô sự trước mặt, thật sự là vui mừng.”

Thôi Văn mới mấy tháng mà như tang thương hơn rất nhiều, màu da đen hơn nhưng ánh mắt vẫn lợi hại như trước. Thấy Sài Chiêu gọi mình thân thiết, chắp tay nói, “Thôi mỗ làm việc tự do đã quen, luôn nghĩ gì là liền làm luôn, rời khỏi Tuy Thành cũng là ý của chính mình, không nghĩ chuyến đi Thương Châu này lại có thể làm được chút chuyện cho chủ nhân xưa…”

“Thôi thúc mau ngồi xuống nói chuyện.” Sài Chiêu nói.

Vân Tu ở bên cạnh vội vàng châm trà cho Thôi Văn, cung kính đưa lên, nói: “Thôi thúc, mời dùng trà.”

Thôi Văn cười khẽ, không vội mà đặt trà xuống bàn, nhìn thấy Nhạc Hoành ngồi trên giường vẫn đang nức nở khóc, thương tiếc nói: “A Hoành nhìn xem, Thôi thúc mang gì về cho con này.”

Nói xong, từ trong lồng ngực Thôi Văn lấy ra một khúc cây loang lổ, dùng tay áo yêu quí chà lau, đưa cho Sài Chiêu nói: “Sài thiếu chủ là thứ mà ngài lưu lại.”

“Đây là...” Vân Tu tò mò nhoài người ra nhìn: “Đồ của thiếu chủ sao?”

Sài Chiêu giơ tay tiếp nhận, mắt xám nhìn chữ viết trên thân cây, chậm rãi nhìn về phía Thôi Văn nói: “Thôi thúc, đây… thứ này ngài tìm được ở đâu thế?”

“Ái thê Nhạc Hoành chi mộ...” Vân Tu cố gắng đọc mấy chữ đã mờ đen khắc trên thân cây: “Ta nhớ ra rồi, đó là lần ta và thiếu chủ đến Thương Châu, thiếu chủ nghĩ Nhạc gia cả nhà hy sinh, ở bãi tha ma ngoài thành cắn tay dùng máu viết bia mộ cho thiếu phu nhân.”

Nhạc Hoành chậm chạp nhìn về phía tay Sài Chiêu. “Ái thê... Nhạc Hoành chi mộ...”

“Thôi thúc tìm được thứ này ở đâu?” Sài Chiêu nhíu mi nói. “Mộ phần của Nhạc gia… Không phải bị...”

Thôi Văn cũng không trả lời Sài Chiêu, chậm rãi bước đến gần Nhạc Hoành, thấp giọng nói: “A Hoành, thứ con nhìn thấy không phải là di cốt của cha và mẹ con. Tôn Nhiên phụng mệnh đi quật mộ nhưng không tìm được gì hết. Khi thúc vừa đến Thương Châu đã đem di cốt người nhà con lấy đi, hiện giờ đang giấu ở nơi an toàn rồi…”

“Thôi thúc..” Nhạc Hoành cắn chặt môi. “Thúc không có gạt con chứ?”

“Ngay cả bia mộ thúc cũng đã mang về đây, chẳng lẽ là giả sao?” Thôi Văn cười lớn. “Tiểu thư Nhạc gia, khóc như đứa trẻ con, thật là xấu hổ quá.”

Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành còn có chút nghi ngờ, đưa thân cây qua nói: “Nàng tự xem đi.”

Chữ viết bằng máu đỏ tươi trải qua năm tháng đã ngả màu đen tím, nhưng vị tanh thanh vẫn còn quanh quẩn chưa tiêu tan. ——”Ái thê Nhạc Hoành chi mộ.” Nhạc Hoành chạm vào từng nét chữ, khẽ lẩm bẩm: ——”Ái thê Nhạc Hoành chi mộ.”

“Ban nãy khóc rất dữ phải không?” Thôi Văn cười nói. “Còn không mau lau khô nước mắt đi, người ta đứng ngoài cả đám đang chê cười con đó.”

Nhạc Hoành thút thít nói: “Vân Tu, ngươi dám cười một tiếng thử xem.”

Vân Tu đang cắn ngón tay cười trộm bỗng ngẩn người, vội vàng xoay người qua: “Ai dám cười hả?”

Ân Sùng Húc yên lòng, ôm quyền cúi chào Thôi Văn, Thôi Văn đẩy tay hắn ra, hào sảng nói. “Đại thiếu gia không cần khách khí vậy, Thương Châu là chính ta kiên trì muốn tới, không liên quan đến chuyện của đại thiếu gia.”

Thôi Văn nhìn Sài Chiêu đầy ý tứ nói: “A Hoành đi theo Sài thiếu chủ, tướng quân cùng phu nhân trên trời có linh thiêng cũng có thể trấn an. Di hài của Nhạc gia được ta cất ở trong chùa Kỳ Ân, chỉ cần mọi người gặp chủ trì sư phụ là có thể biết được an trí ở đâu.”

“Thôi thúc định rời đi sao?” Sài Chiêu mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời Thôi Văn.

Thôi Văn gật đầu nói: “Ta còn muốn vào thành Thương Châu, cẩu tặc không giết ta không có mặt mũi nào gặp tướng quân. Thương Châu canh phòng nghiêm mật, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

Vân Tu tán thưởng nói: “Nếu hôm nay không gặp được Thôi thúc, đại quân chúng ta còn chưa biết tiến lui thế nào. Có ngài ở trong thành, xem ra chiếm được Thương Châu chỉ là chuyện sớm muộn.”

“Cho dù Thôi thúc không trở về Thương Châu, Sài Chiêu ta cũng sẽ chỉ huy tiến về hướng nam công thành, đem Kỷ Minh cùng Tôn Nhiên băm thành trăm mảnh ngươi không cần phải lo chuyện chúng ta lâm vào hiểm cảnh.” Sài Chiêu khẩn thiết nói.

“Thôi Văn đi làm chuyện mình muốn, tâm ý của Sài thiếu chủ ta xin ghi nhận.” Thôi Văn không nhiều lời thêm, lập tức ra khỏi doanh trướng, hiên ngang mà đi.

Nhạc Hoành còn chưa kịp lên tiếng giữ lại, màn trướng đã hạ xuống, tay vẫn nắm bài vị bằng thân cây mà Sài Chiêu viết luyến tiếc không buông.

Sấm rền nổ vang cả ngày, hoàng hôn là lúc mưa to trút xuống, không khí nóng hầm hập cả ngày cuối cùng cũng được thanh mát, Vân Tu hít một hơi lớn hơi mưa ẩm ướt, thích ý múa máy hai tay.

Thấy Ân Sùng Quyết đi về hướng mình, Vân Tu đang định xoay người đã bị Ân Sùng Quyết gọi lại.

“Vân tướng quân xin dừng bước.”

Vân Tu dù không thích hắn nhưng vẫn nhớ những lời Nhạc Hoành đã nói với mình cho nên đành thu chân, hơi gật đầu.

“Mấy chữ bằng máu kia...” Ân Sùng Quyết cụp mắt hỏi: “Thật sự là thiếu chủ lập sao?”

Vân Tu có chút bực mình nói: “Ngươi không tin?”

“Ý của ta không phải vậy.” Ân Sùng Quyết tự giễu lắc đầu. “Thiếu chủ đối đãi với A Hoành có nhật nguyệt chứng giám, làm cho người ta động lòng. Mang theo mấy người ngàn dặm lao tới Thương Châu... đổi lại là người khác chỉ sợ theo không kịp rồi”

“Ân nhị thiếu cũng không thể vì ai đó mà làm vậy được sao?” Vân Tu bĩu môi cười.

Vẻ mặt Ân Sùng Quyết trấn định, nói “Không phải có làm được hay không, mà là có nguyện ý đi làm hay không, Vân tướng quân, huynh nói có phải không?”

“Trời mưa lớn thế này, chuyện gì cũng không làm được, thật là chán quá đi.” Vân Tu chà chà chân. “Ta về nằm nghỉ đây, Ân nhị thiếu cũng mau về nghỉ đi, ngày mai đánh Thương Châu, ta còn còn muốn cá sự dũng mãnh của tráng sĩ Ân gia. Kiến công lập nghiệp từng bước đều phải nắm chắc mới được.”

Ân Sùng Quyết căm giận nói: “Vân Tu ngươi không nghĩ Kiến công lập nghiệp sao? Ngươi cùng thiếu chủ nhà ngươi vào sinh ra tử, chuyện gì cũng đều coi như chuyện vặt vậy.”

Vân Tu cười lớn ra tiếng, quơ quơ ngón tay nói: “Ân nhị thiếu tin hay không cũng tuỳ, Vân Tu ta vào sinh ra tử trên chiến trường không phải vì công danh lợi lộc. Ta chỉ là một kẻ cô độc, ngay cả áo giáp trên người còn ngại nặng, còn phải biểu diễn cho ai xem chứ? Ta làm gì, đều chỉ vì một chữ nghĩa mà thôi. Thôi thúc là người trung nghĩa, Vân Tu ta thân mang ân nghĩa. Cũng gần như vậy.” Nói xong tay lại đưa lên che miệng ngáp, cụp mắt đi vào màn mưa.

Ân nhị nhị thiếu dời mắt khỏi màn mưa nhìn theo bóng dáng vô cùng lông bông của Vân Tu, sâu kín ngẩng đầu lên.

Trong doanh trướng

Thấy Nhạc Hoành cả buổi tối đều ngây ngốc nhìn thân cây kia, Sài Chiêu buồn cười nói: “Nàng có xem ngàn lần, vạn lần chữ trên đó vẫn có vậy, nàng nhìn mãi làm gì thế?”

Nhạc Hoành cũng không đáp lại y, vạn lần yêu thương vuốt ve chữ khắc trên thân cây, lại nhìn đầu ngón tay mình, hốt hoảng nói: “Trên đây lưu nhiều máu thế này… chàng làm thế nào?”

Sài Chiêu khẽ cười đưa ngón tay lên miệng, đùa với thê tử nói: “Thì là… Như vậy đó...”

Nhạc Hoành lại không cười, “Nhất định là rất đau.”

“Không đau.” Sài Chiêu dựa vào Nhạc Hoành ngồi xuống, ngắm nàng thật kỹ nói: “Mắt đến giờ còn đỏ, sưng mọng lên như… quýt ở Tuy Thành vậy…” Nói xong, Sài Chiêu đứng dậy đi lấy khăn ấm cho Nhạc Hoành, đang muốn đắp lên thì cả người đã bị Nhạc Hoành ôm chặt lấy. “A Hoành...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.