Săn Tim Nàng

Chương 67



Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng cao to oai hùng như ẩn như hiện, khoé môi cao ngạo cong lên làm cho người gặp đều sinh lòng kính sợ.

“Sao muộn thế này mới trở về?” Tô Thuỵ Thuyên trong đại sảnh khẽ hắng giọng một tiếng nói, “Thật sự là càng ngày càng không hiểu quy củ.”

“Cha...” Tô Tinh Trúc phục hồi tinh thần, vội vàng bước nhanh đi vào chính sảnh, vừa nhìn rõ khuôn mặt phụ thân đã bị người đứng bên cạnh ông làm cho giật mình. “...Sài... Quận chúa?”

Sài Tịnh khẽ cười đáp lại. “Tô tiểu thư, đã lâu không gặp.”

“Nhà ta có khách quý đến từ khi nào vậy?” Tô Tinh Trúc cố gắng trấn định nói: “Cha nên sớm thông báo cho nữ nhi một tiếng mới phải.”

“Cũng tới khá lâu rồi.” Không chờ Tô Thuỵ Thuyên lên tiếng, Sài Tịnh đã giành nói: “Cũng đã được hơn nửa tuần trà. Làm Tô tiểu thư sợ sao?”

Tô Tinh Trúc cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thấy có hơn chục người mặc đồ đen đứng gác cạnh góc tường, trong tay cầm đủ loại binh khí, đôi mắt đen sâu không chớp động, vừa nhìn qua đã biết là ám vệ của Sài gia huấn luyện.

Nhất thời Tô Tinh Trúc hiểu ra sợ rằng trong nhà mình lúc này không chỉ có những người này thôi, trong ngoài đều nằm trong lòng bàn tay Sài gia. Tô Tinh Trúc lập tức cười lớn nói: “Sài quận chúa và Sài thiếu chủ là có chuyện muốn bàn với cha tiểu nữ sao? Vậy Tinh Trúc cũng không tiện quấy rầy nữa, trước tiên…”

Thấy Tô Tinh Trúc xoay người muốn rời đi, Sài Chiêu thong thả bước tới chắn trước người nàng ta, hạ giọng nói: “Tô tiểu thư mời dừng bước, ta cùng quận chúa tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói với Tô Thái úy, nhưng tối nay đến đây… người muốn gặp chính là Tô tiểu thư.”

“Ta?” Tô Tinh Trúc phất tay áo che mặt cười lên tiếng. “Sài Thiếu chủ thực sự nói đùa rồi, ngài trước kia không thèm liếc ta một cái, nói chuyện thì chưa từng quá nửa câu, hôm nay lại là vì Tinh Trúc mà đến sao? Có phải Tinh Trúc nghe lầm rồi hay không?” nói xong, Tô Tinh Trúc lại nhìn thẳng y: “Sao không thấy phu nhân Nhạc Hoành của ngài đâu? Xem ra lần này ta nên tin Sài thiếu chủ rồi, ái thê cũng không bên cạnh, xem ra quả là vì Tinh Trúc.”

Nàng ta ra vẻ ôn nhu nũng nịu, ánh mắt chớp động đầy khiêu khích, Sài Tịnh chán ghét lườm Tô Tinh Trúc, khẽ khụ một tiếng.

Sài Chiêu cong khoé miệng, cũng không đáp lại nàng ta, ánh mắt liếc sang nhìn Tô Thuỵ Thuyên nãy giờ vẫn ngồi bất động nói: “Tô Thái úy có một nữ nhi đắc lực như thế này chả trách có thể tự nhiên ra vào hoàng cung, so với thái phó, thường tướng cùng đám văn võ trong triều xem ra được sủng ái hơn nhiều.”

Mặt Tô Thuỵ Thuyên trắng bạch, ấp úng không nói nên nửa câu.

“Sài Chiêu cùng quận chúa cũng không muốn làm phiền quý phủ hơn nữa, có mấy câu, hỏi xong chúng ta sẽ tức tốc rời đi.” Sài Chiêu tung vạt áo thoải mái ngồi xuống, “Hoàng Thượng... Có khoẻ không?”

Tô Tinh Trúc tuy là ra vẻ bình tĩnh, nhưng nghe nói như thế sống lưng bất giác cứng còng, vẻ mê hoặc trong đáy mắt cũng xẹt qua tia ớn lạnh.

“Tô tiểu thư... Tô tiểu thư?” Sài Tịnh thấy Tô Tinh Trúc sửng sốt đứng đờ người, gọi mấy tiếng, “Là đại ca ta nói khó hiểu sao? Hoàng thượng hiện giờ có khoẻ không?”

“Bệnh của hoàng thượng…” Tô Tinh Trúc ngập ngừng nói: “Vẫn đang điều trị, cũng không đáng lo ngại.”

“Cũng không đáng lo?” Sài Tịnh lắc đầu. “Chưa chắc đâu, bệnh đậu mùa tuy không phải không thể trị, nhưng nhoáng cái đã hơn 1 tháng, nếu là có thể khỏi hẳn, vì sao ngay cả mấy người thái phó cũng không thể gặp hoàng thượng? Nếu chưa có chuyển biến tốt…. Độc tố tích tụ trang cơ thể hoàng thượng lâu như vậy, người lại còn nhỏ tuổi sao có thể kháng cự nổi chứ? Tô tiểu thư... Ta cùng đại ca hận nhất là kẻ nói dối, lời nói dối này của Tô tiểu thư… lỗi cũng không nhỏ. Ta khuyên cô nên nghĩ lại cho kỹ… bệnh của hoàng thượng rốt cuộc như thế nào?”

Tuy lời nói của Sài Tịnh ôn hoà không doạ người, nhưng rất chắc chắn, kẻ lão luyện như Tô Tinh Trúc cũng thoáng run người.

“Hai người nếu muốn biết...” Tô Tinh Trúc hít một hơi thật sâu nói, “Trưởng công chúa cũng đã triệu kiến hai người vào cung, vì sao không đợi gặp trưởng công chúa đến hỏi người cho rõ, không chừng trưởng công chúa sẽ đồng ý cho gặp mặt hoàng thượng.”

Sài Chiêu đập mạnh lên cạnh bàn, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm khiến Tô Tinh Trúc vì sợ mà đỏ bừng mặt, khàn khàn nói: “Tô tiểu thư!”

“Vâng..” Tô Tinh Trúc run giọng đáp.

“Tô tiểu thư... Cô không thành thật!” Sài Chiêu ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nữ nhân khó đoán này; “Trưởng công chúa gửi mật thư triệu ta hồi kinh. Sài gia quân chinh chiến nơi xa trường, đúng lúc trọng yếu lại triệu chủ soái lui binh việc này nặng nhẹ thế nào, chỉ cần sơ ý một chút Kỷ thị Lương Quốc sẽ nhân cơ hội, tiếp tục xâm chiếm Đại Chu ta. Chuyện cơ mật như vậy… Tô tiểu thư … thế nhưng cô cũng biết? Xem ra, trưởng công chúa thật sự rất coi trọng cô rồi.”

Tô Tinh Trúc tự biết mình lỡ lời, lưng toát đầy mồ hôi, thở phì phò không nói ra lời, cúi đầu không dám đối diện với Sài Chiêu.

Tô Thuỵ Thuyên đang muốn giải vây thay nữ nhi, đúng lúc đó Sài Tịnh cầm bình trà trước chắn trước mặt ông ta, mắt hạnh chớp động nói: “Tô Thái úy, ta thay ngài châm trà.”

Tô Thuỵ Thuyên chỉ có thể nuốt xuống lời muốn nói, nhìn bốn phía đều là ám vệ của Sài gia đứng bất động nhìn chăm chú vào cha con ông ta, khẽ dậm chân lùi về sau không dám tiến lên.

Thấy Tô Tinh Trúc thật lâu không có nói gì để chống đỡ, Sài Chiêu khẽ cười một tiếng nói. “Tô tiểu thư không nói được, thì để ta nói thay cô, Hoàng Thượng... Chỉ e là đã... quy thiên đi.”

Lời vừa nói ra, cha con họ Tô tái mép mặt, Tô Thuỵ Thuyên đang muốn uống hớp trà để lấy lại bình tĩnh thì tách trà rơi xuống đất ‘choang’ một tiếng khiến người ta sợ hãi vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh văng trên đại sảnh.

“Sài Chiêu...” Tô Tinh Trúc cắn chặt môi cố đè nén run rẩy. “Không thể ăn nói bậy bạ!”

Sài Chiêu bỗng nhiên vỗ tay ba tiếng, tiếng bước chân dồn dập hướng về chính sảnh, Tô Tinh Trúc nang tầm mắt nhìn lại… chỉ thấy hơn trăm ám vệ đang bày binh bố trận ở trước sân nhà mình, binh khí sắc lạnh thấu xương loé sáng dưới màn đêm.

“Sài Chiêu! Ngươi...”

“Chắc Tô thái uý và Tô tiểu thư sẽ không thực sự cho rằng… lần này Sài Chiêu ta nhập kinh, chỉ vì gặp trưởng công chúa một mặt thôi đúng không?” Khuôn mặt không chút gợn sóng của Sài Chiêu khiến người ta không rét mà run. “Cơ trí như người nhà họ Tô, tất nhiên sẽ không nghĩ như vậy. Nếu người họ Tô có thể dùng, lần này ta và quận chúa đến đây tuyệt không có nửa điểm ác ý, ngược lại…” Sài Chiêu vuốt cằm cười nói. “Sẽ cấp Thái uý phủ món đại lễ thật lớn.”

“Đại lễ thật lớn…?” Tô Thuỵ Thuyên ngã ngồi xuống ghế gỗ khẽ lẩm bẩm.

Sài Tịnh mỉm cười ôn nhu nói. “Ngày thường phụ vương không ít lần nhắc với ta và đại ca, trong triều người bội phục nhất là Tô thái uý ngài. Sài gia quân có thể lãnh binh công Lương, phần công không thể bỏ qua Tô thái uý, còn có…” Sài Tịnh nhìn Sài Chiêu nói. “Hôn sự của đại ca ta và A Hoành, Tô thái uý còn đích thân tới chúc phúc… phần ân tình này, Sài gia chúng ta đều khắc sâu trong lòng, chưa từng dám quên.”

“Sài quận chúa... Khách khí rồi.” Tô Thuỵ Thuyên nâng tay áo lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

“Ta không phải khách khí với Tô thái uý ngài đâi.” Sài Tịnh vuốt ve hoa văn chạm khắc trên bàn. “Có điều đại lễ sánh ngang trời này, Tô thái uý ngàn vạn lần đừng có khách khí mà từ chối. Tính của đại ca ta, nếu là người khác từ chối đại lễ của huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ…”

“Không khách khí... Không khách khí!” Rốt cuộc Tô Thuỵ Thuyên cũng không biết bản thân ông ta đang nói gì, chỉ có thể ứng phó lung tung.

“Tô tiểu thư có bằng lòng thay phụ thân cô nhận đại lễ này hay không?” Sài Chiêu nghiêng người hỏi.

“Đại lễ này nếu thật sự to lớn, nhất định cũng sẽ bị dẫm nát dưới lòng bàn chân, vĩnh viễn không thể sống nổi rồi.” Tô Tinh Trúc cắn chặt miệng nói. “Đại lễ thật sự quá nặng, Thái úy phủ... Chỉ sợ khó có thể thừa nhận.”

Tô Tinh Trúc bỗng nổi lên thù hận thấu xương đối với chàng trai trước mắt này. Trước đây nàng đã từng coi y là kẻ nghèo túng không muốn liếc mắt dù chỉ một cái, vì cái gì, vì cái gì càng ngày càng... khiến người ta ngưỡng mộ, cho dù bản thân nàng có thể ngẩng cao đầu tự hào vì sắc đẹp của mình cũng không lọt vào con ngươi sâu không đáy của y.

“Nếu Sài Chiêu đã không muốn làm hiền tế của Tô gia, vậy khiến ngươi phải chết già ở Thương Sơn không thể bước ra dù chỉ nửa bước.”

“Tinh Trúc!” Tô Thuỵ Thuyên run rẩy nói. “Không được vô lễ!”

Sài Chiêu liền xoay tầm mắt nhìn chính sảnh đầy đồ quý hiếm của Tô gia, cuối cùng dừng ở khuôn mặt đã già nua của Tô Thuỵ Thuyên. “Chẳng lẽ thúc phụ nhìn lầm người rồi sao? Tấm lòng trung thành của Tô thái uý có nhật nguyệt chứng giám, không hổ là Nam Cung gia xương cánh tay chi thần, thề sống chết không từ.

“Vậy đại ca tính như thế nào?” Sài Tịnh cầm lấy một quả nhỏ khẽ tung tung, rồi từ từ bóc vỏ. “Để Tịnh Nhi nếm trái cây đã rồi tính sau.”

Sài Tịnh khẽ nhếch môi, vị mật ngọt ngào ùa vào miệng. Tô Thụy Thuyên nhìn thấy càng thêm run sợ, không dám nhìn nữa.

“Thật ngon.” Sài Tịnh tấm tắc khen. “Đại ca, kinh thành đúng là kinh thành, mọi thứ đều tốt, ngay cả trái cây cũng ngọt thơm hơn ở Vân Đô rất nhiều, Tịnh Nhi thích, nên mang nhiều nhiều về Vân Đô từ từ thưởng thức mới được.”

Thấy Tô Tinh Trúc vẫn đứng không nhúc nhích, Sài Chiêu nhìn chăm chú vào hai má trắng tựa có thể nhìn thấy mạch máu của nàng ta nói. “Một khắc khi thúc phụ quyết định vào cung, liền đã tính toán rất chu toàn đến trường hợp một khi thúc cháu ta không thể gặp mặt. Thúc phụ tình nguyện chết cũng muốn Sài gia hoàn thành một tâm nguyện. Một khi hổ phù vẫn nằm trên tay ta, Sài gia quân tuyệt đối không lui binh. Tay ta nắm 10 vạn hùng binh, hiện tại có thể vây kín Thái uý phủ ngươi... Thắng bại chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu. Tô tiểu thư thông minh vô song, cha con hai người còn tiền đồ rộng mở... Có thể tốt cho bản thân mình, vậy vì Nam Cung gia mà uổng mạng thì có đáng không?”

Tô Tinh Trúc không cam lòng nghiến răng nói: “Loạn thần tặc tử, nhất định không chết tử tế được. Sài Chiêu ta không tin ngươi và thúc phụ ngươi thực sự dám. Người Sài gia trung dũng hùng mạnh, nếu thật sự các ngươi muốn chiếm ngôi đoạt vị, ắt bị người đời nguyền rủa muôn đời, mãi mãi không được bình an.”

“Ha ha ha ha ha ha!” Sài Chiêu cười to ra tiếng.

Tiếng cười này lọt vào tai, Tô Thuỵ Thuyên sợ tới mức thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, gắt gao túm chặt tay vịn mới miễn cưỡng chống đỡ thân mình.

“Ngươi cười cái gì?” Tô Tinh Trúc nghi hoặc căm giận nói.

Sài Tịnh nuốt miếng quả cuối cùng, còn thèm thuồng liếm liếm môi, vỗ vỗ tay nói. “Để ta nói cho Tô tiểu thư nghe… Sài gia trung dũng, thay Nam Cung gia bảo vệ giang sơn Đại chu, mở mang bờ cõi, thế nhân đều ca tụng. Nhưng hoàng thượng và trưởng công chúa không biết nghe theo đám nịnh thần nào bắt nhốt Sài vương gia không biết sống chết thế nào, lại lấy tính mạnh Sài vương gia uy hiếp tuyên mật chỉ ép Sài thiếu chủ lui binh quay về kinh, chủ mưu bắt sống thúc cháu Sài gia, để giải nỗi hận đố kị trung lương gian nan khổ cực.”

Sài Tịnh vừa nói vừa đi đến gần Tô Tinh Trúc, ghé sát vào bên tai nàng ta cười nói: “Tô tiểu thư, cô nói xem, Sài gia có oan hay không oan?”

“Các người …” Mắt Tô Tinh Trúc khó tránh khỏi trợn ngược lên nói: “Các ngươi... Là cố ý, cố ý... Bức trưởng công chúa sa vào kế này!”

Sài Tịnh vỗ tay thật mạnh nói: “Tô tiểu thư quả là thông minh sắc sảo, làm nên chuyên lớn.”

Tô Thuỵ Thuyên nuốt yết hầu khô khốc đã sớm nói không ra lời, hai mắt vô thần đã mất hết khả năng suy nghĩ.

“Như vậy…” Con ngươi Tô Tinh Trúc đột nhiên tối sầm. “Sài gia các người vì bị mưu hại mà rút kiếm phòng bị, nói trưởng công chúa tin kẻ phản loạn mưu hại Sài gia, không quản an nguy của Đại Chu và triều cương rối loạn….”

“Cô còn thiếu một câu.” Sài Tịnh bổ sung nói: “Sài gia ta, là vì hộ quốc… một thân trong sạch.”

“Tô tiểu thư.” Sài Chiêu cao giọng: “Ta hỏi lại cô một lần cuối cùng… Hoàng thượng, thế nào rồi?”

“Hoàng thượng...” Tô Tinh Trúc tuyệt vọng quay đầu nhìn thẳng vào mắt phụ thân nói: “Hoàng thượng... hơn 10 ngày trước… đã… đã băng hà rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.