Săn Tim Nàng Nhạc Hoành cúi đầu xoay người, nhặt chiếc khăn dính đầy máu rơi trên mặt đất lên, chuyên tâm giặt sạch không hề phát ra tiếng động, Ân Sùng Quyết lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vẻ mặt tựa như mất hồn. “A Hoành.” Ân Sùng Quyết gọi: “Muội có biết vì sao nhị ca chưa bao giờ nói cho muội biết từ bé tim của nhị ca đã nằm ở bên phải?” “Chuyện như vậy, vẫn là ít người biết thì tốt hơn.” Nhạc Hoành giặt xong khăn, ánh mắt xẹt qua vẻ thất vọng của Ân Sùng Quyết, thản nhiên nói: “Nếu là người muốn ám hại huynh mà biết, nhị ca sẽ tránh không khỏi kiếp này.” “Ta chỉ mong có một ngày.” Ân Sùng Quyết kiên trì nói: “Có một ngày có thể ôm muội vào lòng, muội sẽ nghe thấy tiếng tim ta đập, khi đó muội sẽ biết tất cả.” “Hiện tại A Hoành đã biết rồi.” Nhạc Hoành nhìn miệng vết thương của Ân Sùng Quyết, thẳng lưng lên nói: “Trời cũng sắp sáng rồi, thậtl à mệt mỏi… Nhị ca nghỉ ngơi cho khoẻ đi, muội về ngủ một lát.” “Nhạc Hoành.” Ân Sùng Quyết cường ngạnh gọi. “Ta muốn hỏi muội một câu… Nếu là Sài Chiêu không tới Ân Gia Bảo, muội có thực sự muốn gả cho ta không.” Nhạc Hoành mới xoay người bỗng dừng bước, đôi mắt trong bóng đêm không chớp động tựa như nghĩ đến chuyện trước đây. Bất quá chỉ trầm mặc một lát, Nhạc Hoành liền hơi nghiêng người, môi đỏ khẽ cong lộ ra hàm răng đang cắn chặt, cụp mi thoải mái nói: “Thời gian không thể quay ngược lại, có phải không nhị ca?” Ân Sùng Quyết còn muốn nói gì nhưng Nhạc Hoành đã bước nhanh ra khỏi doanh trướng, màn hạ xuống, tựa như cánh cửa trái tim đã đóng của nàng không hề mở với hắn nữa. Phương đông đã có ánh mặt trời, mày kiếm nhíu chặt cả đêm của Lý Trọng Nguyên vẫn không giãn ra. “Tịnh Nhi, Tịnh Nhi, có phải muội cũng có chuyện gạt ta… Sài gia, từ đầu đã không coi ta là người nhà sao? Ngay cả Vân Tu và huynh đệ Ân gia đều biết, lại chỉ có ta không biết… Ta là con rể của Sài gia, quận mã gia của Sài gia.” Ngô Tá và Ngô Hữu thấy Lý Trọng Nguyên dựa vào thân cây không động đậy, sắc mặt tối tăm khó coi, cả hai huynh đệ cũng lo lắng. Có tiếng bước chân chậm rãi đi đến gần, Ngô Tá, Ngô Hữu nâng tầm mắt lên nhìn, thấy Thẩm Khấp Nguyệt nở nụ cười dưới ánh mặt trời mới mọc: “Nghe nói đêm qua đoạt được Ung Thành, sao trông vẻ mặt mọi người không ai vui vẻ vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?” Ngô Hữu lạnh lùng nói: “Ung Thành bị công hạ là thật, chẳng qua là giúp kẻ nào đó lên mặt, chỉ mong không làm lợi cho người ngoài.” “Lời này của Ngô tướng quân là có ý gì?” Thẩm Khấp Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lý Trọng Nguyên. “Thẩm cô nương nghe được thế nào thì ý tứ chính là như vậy.” Ngô Hữu vẩy vẩy áo khoác bị ướt, phẫn hận nói. “Đại ca, huynh và ta không mau dẫn quân chạy vào Ung Thành đi, xem người của Ân Gia Bảo làm gì, đệ không thể tin được.” Ngô Hữu vừa nói xong đã chạy đi xa, Ngô Tá lo lắng đệ đệ lỗ mãng lại xảy ra chuyện gì, cũng vội vàng chạy theo sau. Thẩm Khấp Nguyệt quay đầu lại nhìn mấy lần, lại lắc đầu xoay người lại, thấy Lý Trọng Nguyên tay cầm một mũi tên dính đầy vết máu, tiến đến gần nhìn kỹ, khuôn mặt nhất thời giật mình. “Thẩm cô nương sợ máu sao?” Lý Trọng Nguyên buồn bã nói. Thẩm Khấp Nguyệt vội lùi ra sau hai bước, mở lớn mắt hạnh nói: “Cũng không hẳn, nhưng mới nhìn cũng hơi sợ… chuyện này…. Đây chính là mũi tên thiếu chút nữa lấy mạng Ân nhị thiếu sao?” “Đúng.” Lý Trọng Nguyên thấp giọng đáp, “Chính là mũi tên này. Nhưng người bắn không biết, tim Ân Sùng Quyết vốn không giống người bình thường… nằm bên phải. Hắn mạng lớn, thoát được lần này.” “Như vậy...” Thẩm Khấp Nguyệt lẩm bẩm nói, nhịn không được liếc nhìn lại mũi tên quen thuộc trên mặt đất. “Người sử dụng tên ngắn, phần lớn là sát thủ hành tẩu giang hồ, tuy là hành vi có chút bỉ ổi, nhưng rất hữu ích. Kỷ Minh không hổ là kẻ tiểu nhân, người bên cạnh hắn cũng không quang minh chính đại gì.” Lý Trọng Nguyên tuỳ ý nói mấy câu, thấy Thẩm Khấp Nguyệt có chút sững sờ, tự giễu nói: “Ta nói nhảm thôi, không nói nữa.” Thẩm Khấp Nguyệt phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: “Quận mã gia là người làm đại sự, chẳng qua là Khấp Nguyệt nghe mà không hiểu được thôi.” Thấy nữ nhân này vẫn luôn tỏ ra kính cẩn ngưỡng mộ bản thân mình, Lý Trọng Nguyên cũng có chút thoả mãn, vẻ lo lắng trên mặt cũng tán đi một chút. Thẩm Khấp Nguyệt thấy mày kiếm của hắn giãn ra, đúng lúc mình tiến lên mấy bước, ngẩng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt dễ nhìn của Lý Trọng Nguyên, thương tiếc nói: “Trận này dốc lòng dốc sức, ngài cũng gầy đi nhiều rồi…” Nói xong liền lấy khăn từ trong ngực áo ra kiễng chân lau trán cho Lý Trọng Nguyên. “Toàn là sương sớm, quận mã gia không có cảm giác gì sao?” Khăn lụa mềm mại mang theo mùi thơm của nữ tử dịu dàng chà lau mặt mình, nữ nhân trước mắt dịu dàng xinh đẹp động lòng người, tựa như chỉ cần chớp mắt một cái là có thể in sâu vào lòng mình. Hắn nghĩ muốn đẩy ra, rồi lại không đành lòng làm tổn thương tâm ý của nàng, chỉ đành phải đứng yên cương cứng cho nàng lau trán, hai gò má…. Mắt long lanh của Thẩm Khấp Nguyệt cụp xuống, nắm chặt khăn lụa trong tay ghé lên mũi, bỗng cười lên tiếng. “Thẩm cô nương cười gì thế?” Lý Trọng Nguyên ngơ ngác hỏi. “Ta cười…” Thẩm Khấp Nguyệt xoay người không nhìn hắn. “Luôn nghe người ta nói, nam tử thô lỗ, mùi mồ hôi rất khó ngửi. Nhưng quận mã gia… thật sự không khiến người ta ghét bỏ, tấm khăn này tưởng là sẽ quăng mất, xem ra cũng có thể lưu lại.” Ban đầu Lý Trọng Nguyên sửng sốt, lát sau liền bật cười, ảo não nói: “Cô lại đùa ta rồi.” “Ít nhất quận mã gia cũng đã cười.” Thẩm Khấp Nguyệt ngây ngốc nhìn hắn nói: “Điều Khấp Nguyệt có thể làm cũng chỉ có vậy.” Hai người tiêu sái mà đi dạo trong rừng, Thẩm Khấp Nguyệt đi theo Lý Trọng Nguyên dần chậm lại bước chân, Lý Trọng Nguyên thấy bên người không có ai liền quay đầu nhìn lại. “Quận mã gia.” Thẩm Khấp Nguyệt vò góc áo mím môi nói: “Trong quân Khấp Nguyệt cũng nghe được ít chuyện, thiếu chủ và mấy người lừa ngài, ngài không có chút oán thán nào sao?” Lý Trọng Nguyên ngẩng đầu nhìn cánh chim bay ngang trời, khẽ nói: “Oán hận thì sao, dù sao ta cũng họ Lý, nếu ta là thiếu chủ thì cũng làm vậy thôi.” “Nhưng thê tử của ngài là con gái duy nhất của Sài vương gia.” Thẩm Khấp Nguyệt cố lấy dũng khí nói: “Sao cô ấy lại cùng đường huynh lừa gạt ngài, ngài cũng không trách cứ sao?” “Tịnh Nhi…” Lý Trọng Nguyên có chút buồn bã. “Từ lúc còn nhỏ Tịnh Nhi đã là người biết nặng nhẹ, nàng chỉ biết làm theo lý lẽ chứ không màng tình cảm, cho dù là trượng phu yêu quý của nàng, đối với nàng mà nói cũng không bằng nghiệp lớn của Sài gia.” Lý Trọng Nguyên nhìn theo cánh chim bay từ trong rừng. “Ta không trách nàng...” “Sài quận chúa có phu quân là nam nhân tốt nhất trên đời này, nàng không nên đối đãi với ngài như vậy.” Thẩm Khấp Nguyệt nức nở nói. “Nam nhân tốt nhất trên đời?” Lý Trọng Nguyên lại buồn cười, nhưng nhìn thấy bờ mi ngập nước cùng dáng vẻ cắn môi nghẹn ngào của Thẩm Khấp Nguyệt trong lòng cũng có chút không nỡ, đến gần dùng tay áo lau khoé mắt cho nàng ta. “Ta cũng không thấy uỷ khuất gì, cô sao lại ấm ức mà khóc chứ. Cô ngốc cho nên mới có thể như vậy…” Thẩm Khấp Nguyệt bỗng ôm chặt Lý Trọng Nguyên, khóc nức nở. Lý Trọng Nguyên nhớ đến Sài Tịnh, nhưng dù sao cũng là nam tử máu huyết sôi trào, từ khi biết đến tình yêu nam nữ cũng chỉ có một mình Sài Tịnh, trước mắt lại có một thân thể như hoa như ngọc kiều diễm ôm lấy mình, đẩy ra cũng không được mà ôm cũng không xong, chỉ đành vỗ vỗ lung nàng ta, ngơ ngác chờ đến khi nàng ta buông tay. Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Khấp Nguyệt mới ôm mắt đứng thẳng người, quay đầu xoay người chạy đi, Lý Trọng Nguyên giơ tay muốn bắt lấy gì đó nhưng cũng chỉ có thể lướt qua cổ tay áo mềm mại của nàng ta. Chợt thấy lồng ngực ẩm ướt, đầu ngón tay chạm lên, tất cả đều là nước mắt. Lý Trọng Nguyên bỗng sầu não, tên Sài Tịnh lại lần lượt mặc niệm trong lòng, nhưng ánh mắt lại không thể rời đi, toàn bộ đều là bóng dáng ôm lấy mình không ngừng rơi lệ động lòng người kia. Hoàng cung Chu Quốc – Huy Thành Điện Trạch Thiên. Đại Chu thành lập ba mươi lăm năm, thiếu đế Nam Cung Thần kế vị mới được ba năm liền nhiễm bệnh đậu mùa chết yểu, tính hết năm cũng mới tròn 10 tuổi. Vị hoàng đế thứ ba của Đại Chu cũng không phải họ Nam Cung. Sài Dật, vị vương gia khác họ duy nhất của Chu Quốc, được Nam Cung gia nhường ngôi, văn võ bá quan đề cử, xưng đế năm thứ 35 của nhà Chu, quốc hiệu vẫn là Đại Chu, hiển nhiên không quên ơn tri ngộ của tổ tiên hoàng đế. Nữ nhi duy nhất của Sài Dật là Sài Tịnh được phong là Vĩnh Lạc công chúa, cháu trai Sài Chiêu phong làm nhất phẩm thượng tướng, Kỳ vương. Văn võ bá quan trong triều đều tăng một bậc, hoàng thân quốc thích Nam Cung gia đều thưởng ngàn lượng hoàng kim, tỏ rõ trọng ân của Sài gia. Ngự thư phòng “Mạt tướng tham kiến… hoàng thượng.” Sài Chiêu quỳ gối xuống nói. Sài Tịnh đứng một bên cười khanh khách nói: “Bộ dáng này của đại ca thực là buồn cười. Mạt tướng? Phụ vương... Không đúng không đúng, nên gọi phụ hoàng, người nghe có buồn cười không?” “A Chiêu mau đứng lên.” Sài Dật vuốt chòm râu hoa sương cười nói: “Trẫm... Thật sự là hối hận đã nuông chiều Tịnh Nhi quá, nhìn cái dạng này xem, có chút dáng vẻ nào của công chúa không? Vẫn nên học hỏi A Chiêu mới được, đúng cấp bậc lễ nghĩa, ai nhìn cũng thích.” Sài Chiêu mỉm cười không nói, yên lặng đứng lên, Sài Tịnh nhếch miệng cười, đứng sát vào sau lưng Sài Dật, cẩn thận đấm lưng cho phụ thân. “Nghe nói...” Mắt Sài Dật sáng ngời. “Ung Thành đã thuộc về chúng ta rồi sao?” “Mạt tướng cũng đã nghe nói.” Sài Chiêu cúi đầu xuống nói. “Người nhà họ Ân nhân đêm mưa lớn đánh bất ngờ, đã đoạt được Ung Thành.” “Làm tốt lắm!” Sài Dật vừa lòng nói, “A Chiêu quả nhiên có mắt nhìn người, Ân Gia Bảo không chỉ trợ giúp tài lực cho chúng ta, mà hai người con của Ân Khôn… cũng có bản lĩnh, có tương lai. Con rời quân doanh cũng hơn tháng rồi, 10 vạn đại quân vẫn có thể bày mưu nghĩ kế công được Ung Thành như trước, tuy rằng uy doanh chủ soái của A Chiêu quan trọng, nhưng bản lĩnh của Ân gia huynh đệ cũng không thể khinh thường, thật sự khiễn trẫm cảm thấy kinh ngạc.” Sài Tịnh gật đầu phụ hoạ nói: “Tuy rằng con cũng không hiểu biết huynh đệ bọn họ lắm, nhưng nhìn qua trận này, hai người bọn họ cũng đã có đại ân với chúng ta, phụ hoàng có thể thuận lợi đăng cơ, cũng nhờ vào lòng quân ổn định, sau là uy hiếp vận mệnh Lương quốc, mỗi cành cây ngọn cỏ trong triều này mới nguyện ý nghiêng về phía phụ hoàng.” “Thiên thời địa lợi nhân hoà đều không thể thiếu.” Sài Dật khẽ ho nói: “Số trời đã định, quyết không thể đảo ngược, tất cả là bọn họ nợ Sài gia, hiện giờ cũng đến lúc trả lại cho đầy đủ rồi.” “Phụ hoàng.” Sài Tịnh nhớ đến chuyện gì đó, vẻ mặt vui mừng nói. “Mấy ngày trước bận quá con quên mất không nói với phụ hoàng, còn có một chuyện vui nữa.” “Còn có chuyện vui?” Sài Dật đầy hào hứng nhìn về phía nữ nhi. “Còn có chuyện gì vui? Nói cho phụ hoàng nghe thử xem.” Sài Tịnh cười hì hì, mắt hạnh liếc qua Sài Chiêu nói: “Phụ hoàng hẳn là nên hỏi Kỳ Vương đại ca.” “Thế sao?” Sài Dật nhìn Sài Chiêu nói: “Là chuyện vui của A Chiêu?” Mắt xám của Sài Chiêu khó nén tràn ra vui mừng, khuôn mặt anh tuấn xẹt qua tia nhớ nhung: “Thưa hoàng thượng, A Hoành… có thai rồi.” Thế nhưng Sài Dật không có lộ ra vẻ vui mừng giống như Sài Tịnh dự đoán, chỉ khẽ cười nói: “Quả thực là chuyện vui lớn. Sài gia ta cuối cùng cũng đã có người nối dõi. A Chiêu, cha mẹ con trên trời có linh thiêng, nhìn thấy con bây giờ cũng rất vui mừng.” Sài Chiêu thuận thế nói: “Rời xa A Hoành lâu như vậy, trong lòng thần cũng rất nhớ thương, ngày mai con định trở về.” Sài Tịnh có chút đăm chiêu nói: “Đại ca cũng cần phải về rồi, A Hoành nhất định cũng nhớ huynh, sợ là không đêm nào ngủ ngon…” “A Chiêu còn có dự định công Lương nữa không?” Giọng nói già nua của Sài Dật như sấm sét ngắt lời Sài Tịnh.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.