“Vì sao để đệ ở lại Ung Thành?” Đầu ngón tay Sài Chiêu khẽ gõ vào bàn đá. “Ở lại Ung Thành, có gì không tốt?”
“Vương gia...” Lý Trọng Nguyên muốn nói lại thôi
“Để cho kẻ muốn nhanh chóng lập công được như toại nguyện, đền bù mong muốn của Ân gia huynh đệ, có gì không tốt chứ?” Sài Chiêu đầy thâm ý nhìn Lý Trọng Nguyên. “Trọng Nguyên nghĩ lại cho kỹ coi, có phải hay không?”
“Ý của vương gia, Trọng Nguyên hiểu rồi.” Nhưng Lý Trọng Nguyên vẫn nói: “Nhưng hoàng thượng và công chúa... Cũng hy vọng có thể nhìn thấy đệ làm chút việc gì đó cho Sài gia…”
Lý Trọng Nguyên nhất thời không biết nên ứng phó thế nào, sợ hãi đầu càng cúi thấp xuống.
“Hoàng thượng phong Sài Tịnh là Vĩnh Lạc công chúa, cũng là muốn công chúa cả đời có thể yên vui, không phải ưu phiền.” Sài Chiêu chậm rãi nói. “Cuộc đời con người, mong cầu lớn nhất cũng chỉ là hai chữ yên vui. Chiến trường hung hiểm khó dò, đệ nhìn Ân Sùng Quyết liền biết, liều mạng như vậy, may mắn hắn khác với người thường, mới có thể tránh được kiếp nạn này. Cho dù cả đời anh hùng, nếu là chết sa trường, công tích vang danh thiên hạ thì cũng để làm gì? Nếu không phải thời thế bắt buộc, ai muốn bước lên con đường đầy máu này?”
Thông minh như Lý Trọng Nguyên đương nhiên hiểu được ý khuyên bảo trong lời của Sài Chiêu, thấy vẻ mặt khẩn thiết của y, trong lòng cũng có chút xúc động, thở dài một tiếng đỏ mặt nói. “Vương gia nói chí phải… là do Trọng Nguyên nghĩ nhiều rồi.”
“Đệ còn nhớ không?” Sài Chiêu uống trà tiếp tục nói: “Thương Sơn rét lạnh gian nan, cuộc sống gian khổ, nhưng khi đó chúng ta ở trên núi vui đùa ầm ĩ, săn thú vui vẻ biết mấy? Hoàng thượng đồng ý đem công chúa gả cho đệ, mà không gả cho vương hầu nào khác, chẳng qua cũng muốn cầu mong tuổi già được bình an vui vẻ. Mà nay hoàng thượng nắm thiên hạ, đệ đã là phò mã của Đại Chu, từ nay về sau cùng công chúa vui vẻ cả đời thật tốt biết mấy. Con đường chinh phục giang sơn hiển hách nhưng cũng hiểm ác… Tội gì đi tranh giành hiểm nguy với người khác chứ?”
Lý Trọng Nguyên nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, đặt mạnh xuống nói: “Vương gia nói phải, Trọng Nguyên biết phải làm thế nào mới tốt.”
Sài Chiêu vừa lòng nhấc ấm trà tới, tiếp tục rót trà cho Lý Trọng Nguyên. “Lúc nào ta cũng nghĩ đến những ngày vui vẻ mà ta, đệ, Ngô Tá, Ngô Hữu, còn có cả Vân Tu và Tịnh Nhi nữa… Không có tôn ti, không có khúc mắc... đối với ta ơn dưỡng dục của thúc phụ, thân tình huynh muội với công chúa, huynh đệ cùng sinh hoạn nạn, tất cả ta đều không bao giờ quên.”
“Vương gia...” mũi Lý Trọng Nguyên có chút cay cay. “Trước đây có nhiều chuyện Trọng Nguyên đã gây lỗi…”
Lý Trọng Nguyên còn muốn nói tiếp, bả vai đã bị Sài Chiêu đè lại, Sài Chiêu lắc đầu nói: “Con người ai cũng có lúc sai, đệ không cần phải giải thích thêm gì với ta nữa. Tình nghĩa bao năm nay, sao ta có thể không tin đệ được.”
Bàn tay trên vai có lực tựa ngàn cân, Lý Trọng Nguyên không khỏi gật đầu không nói lên lời.
Hắn còn nhớ rõ, khi cả nhà Sài Chiêu gặp chuyện không may, mấy năm đó Sài Chiêu không biết tung tích, Sài vương phủ vắng lặng tịch liêu, gia tướng trong phủ cũng có mấy người con, nhưng người thông minh nhất trong số đó chính là hắn, cho nên Sài Dật phái hắn ở cạnh Sài Tịnh, dạy nàng đọc sách viết chữ, cưỡi ngựa luyện võ, mặc dù tiếc nuối chỉ có một đứa con gái là Sài Tịnh, nhưng rất mãn nguyện với thiếu niên họ Lý là hắn.
Hắn cũng chưa bao giờ làm cho Sài Dật thất vọng, xuất thân mặc dù không được coi là sang quý, nhưng lại là người biết tiến biết lùi, khôn khéo hơn người, phụng mệnh Sài Dật làm việc cũng có tiếng, lại làm bạn với Sài Tịnh sớm chiều… có được sự chung tình của Sài quận chúa khiến những người khác hâm mộ.
Cho đến một ngày… Sài Chiêu trở về như từ trên trời rơi xuống.
Từ đó người đắc lực nhất bên cạnh Sài Dật đã không còn là Lý Trọng Nguyên hắn.
“Không phải đi theo phụ vương ra ra vào vào là chuyện tốt.” Sài Tịnh cười như nắng ban mai. “Cũng may có đại ca trở về chàng mới có thể ở bên cạnh ta nhiều hơn, thật tốt quá.”
Hắn không muốn như thế, cho dù là được Sài quận chúa ưu ái, nhưng không bì được ở cạnh Sài Dật. Nam nhi chí ở thiên hạ, sao lại có thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh một nữ nhân ngắm trăng thưởng hoa được.
“Phụ vương đã ân chuẩn hôn sự của chúng ta, Trọng Nguyên, chàng có vui không?”
“Rất vui…” Lý Trọng Nguyên gật đầu cười, ánh mắt có tia loé sáng.
“Trong lòng chàng có tâm sự sao?” Sài Tịnh dựa sát vào vai hắn. “Chúng ta sắp thành vợ chồng, có chuyện gì chàng mau nói cho ta biết đi.”
“Tịnh Nhi.” Lý Trọng Nguyên chần chờ rồi nói: “Hay là… ta ở rể Sài gia, có được không?”
Thân hình mềm mại của Sài Tịnh bỗng cứng đờ, bàn tay nõn nà vội tìm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lý Trọng Nguyên cầm chặt lấy, khẽ nói: “Trọng Nguyên, không cần phải vậy đâu. Ta can tâm tình nguyện gả cho chàng, chuyện ở rể thật sự làm khó cho chàng rồi…”
“Không sao cả…” Lý Trọng Nguyên ôm lấy Sài Tịnh, nhìn vào đôi mắt hạnh lấp lánh của nàng nói: “Ta không bao giờ thấy khó xử cả. Lý gia ta hai đời làm phó tướng ở Sài gia, Lý Trọng Nguyên ta đã sớm coi mình là người của Sài gia, ở rể Sài gia, ta tuyệt không bao giờ khó xử cả.”
“Trọng Nguyên…” Mắt Sài Tịnh đỏ hoe. “Chàng không cần phải vì ta mà làm như vậy.”
Làm gì có chuyện hắn vì Sài Tịnh mà làm như vậy… Nhưng hắn đã đánh giá cao vị trí quận mã gia rồi, cho dù là con rể hắn vẫn không được quý trọng như người họ Sài. Tất cả coi trọng trước đây Sài Dật dành cho hắn giờ đây đều đặt lên vai Sài Chiêu, cho dù Sài Chiêu thân là thị vệ, nhưng khí phách thế nào cũng không bị át đi. Ai cũng gọi y là thiếu chủ, cũng chỉ có ý là thiếu chủ duy nhất của Sài gia.
“Kháng Lương Sài gia quân đại thắng, Tịnh Nhi con nói cho phụ vương biết giữa đường huynh và phu quân của con, ai có công lớn hơn?” Sài Dật vuốt râu nhìn Sài Tịnh hỏi.
Sài Tịnh khẽ cười, bóp vai cho Sài Dật nói: Phụ vương muốn thử con sao? Một bên là đường huynh, một bên là phu quân, ai tốt ai xấu con cũng không thể tự nói ra được.”
“Trong phòng chỉ có hai cha con ta, phụ vương con sẽ không nói cho hai đứa nó, chẳng qua con cứ coi là đang nói chuyện phiếm với phụ vương thôi.”
Sài Tịnh bĩu môi nghĩ, ngừng cười nói: “Hai người bọn họ một văn một võ, một nội một ngoại… Kể công mà nói… nếu phụ vương muốn Tịnh Nhi nói thật, thì công lớn hơn hẳn là đại ca rồi.”
“Vậy sao?” Sài Dật ra vẻ kinh ngạc nói: “Tịnh Nhi thế mà không giúp phu quân mình giành chút công lao sao?”
Sài Tịnh trừng mắt hạnh nói: “Trọng Nguyên phu quân con, giúp đại ca bày mưu tính kế quả thật công lao không nhỏ, nhưng cầm quân giết giặc đổ máu nơi sa trường, nói đến công lao người trong thiên hạ đều nói đến Sài thiếu chủ, liều chết cố thủ Vân Đô không lùi bước cũng là Sài thiếu chủ. Thời loạn chuộng võ, vón gựa giành giang sơn, Trọng Nguyên là kẻ thư sinh, trị quốc an bang làm tốt, nhưng tài năng dùng binh điều người thì… Phụ vương, TỊnh Nhi đã nói đến đây, người còn muốn con nói tiếp sao?”
Sài Dật vui vẻ đè lại tay con giá, vừa lòng cười nói: “Không hổ là con gái do đích thân Sài Dật ta dạy dỗ, mỗi một chữ mỗi một câu đều nói đúng ý trong lòng phụ vương. Không thiên vị người thân, không thiên vị tình cảm, được, tốt lắm.”
Ngoài thư phòng, Lý Trọng Nguyên chậm rãi xoay người dựa vào vách tường lạnh như băng, trong lòng cảm thấy buốt giá.
Cho dù ta bán mạng cho Sài gia, ta vĩnh viễn cũng không bằng Sài thiếu chủ của các ngươi.
Sài Chiêu thấy Lý Trọng Nguyên có chút xuất thần, cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy vỗ nhẹ nhẹ vai hắn, thấp giọng nói: “Nếu vẫn không nghĩ thông, thì bất cứ lúc nào đệ cũng có thể tới tìm ta. Ta cũng ở lại Ung Thành giống như đệ.”
Không đợi Lý Trọng Nguyên đáp lại, Sài Chiêu đã rời đi. Lý Trọng Nguyên mân mê chén trà hơi bốc lên nghi ngút, kinh ngạc đưa gần bên miệng nhấp một ngụm, không nóng không lạnh rất vừa nhưng không có mùi vị gì.
Trong buồng.
“Chỉ bằng mấy lời mà chàng nói Lý Trọng Nguyên đã hiểu ra, không có bất mãn gì sao?” Nhạc Hoành hếch mặt cười hì hì nhìn Sài Chiêu.
“Nàng còn muốn ta nói với hắn gì nữa?” Sài Chiêu hỏi ngược lại. “Lời này mặc dù không nhiều lắm, nhưng kẻ xuề xoà như nàng còn hiểu ra, Trọng Nguyên vốn hiểu biết, tất nhiên biết được ý ta là gì.”
“Không nói hắn nữa.” Nhạc Hoành bỗng nhíu mày: “Sao chàng lại để Vân Tu dẫn quân đánh trận? Hắn là người nâng tên cho ta, chàng cũng không thèm hỏi ý của ta sao?”
“Vân Tu cũng trưởng thành rồi.” Ánh mắt Sài Chiêu tràn ra sự bao dung của huynh trưởng. “Rõ ràng thân là đại tướng, lại cả ngày chỉ lượn lờ trong quân, cứ như vậy mãi cũng không hay. Có chúng ta thì hắn cứ quẩn quanh hai chúng ta, bây giờ để hắn đi theo Ân Sùng Húc, ta và nàng cược coi, Vân Tu nhất định có thể nâng cao thân thủ.”
“Chàng thật biết tính toán thay hắn.” Nhạc Hoành giãn mày liễu. “Chàng cũng muốn hắn thành gia lập nghiệp giống chàng sao?”
“Chúng ta…” Sài Chiêu cười nói: “Ta cũng mong hắn được như ta, chẳng qua lãng tử lang thang như Vân Tu, sợ là không có cô nương nhà nào chịu được.”
“Công chúa chẳng phải cũng bảo chàng tính tình quái đản không ai chịu được đó là gì?” Nhạc Hoành vội la lên.
“Ta quái dị sao?” Sài Chiêu ôm vai Nhạc Hoành, buồn cười. “Người bên ngoài nhìn thấy có thể nói như vậy, nhưng với nàng, ta luôn nhường nhịn nuông chiều, nàng còn nói ta như vậy sao?”
“Vân Tu vốn tự do không bị kiềm chế, nhưng…” Nhạc Hoành dừng lại. “Nhưng chắc là chưa gặp được người mình ngưỡng mộ mà thôi.”
Sài Chiêu đứng lên cầm lấy hộp tên của Nhạc Hoành, cười nói: “Nếu A Hoành lo lắng không có Vân Tu bên cạnh sẽ không có người cầm tên cho nàng, vậy ta tự mình làm có được không?”