Săn Tim Nàng

Chương 97



Soái phủ Ung Thành.

Khi Ân Sùng Quyết trở lại Soái phủ, trời đã tối đen, trăng rằm đang lên toả ánh sáng lộng lẫy. Ân Sùng Quyết vuốt chiếc khóa vàng cất trong người, lòng rất nặng nề.

“Vương phi ở đâu?” Ân Sùng Quyết mở miệng hỏi một hạ nhân đi ngang qua.

“Bẩm Ân tướng quân, vương phi dùng bữa tối xong đang đi tản bộ ở hậu viện.” Hạ nhân trả lời.

“Một mình sao?” Ân Sùng Quyết hỏi tiếp.

“Vương gia đang nghị sự với mấy vị tướng quân ở thư phòng, vương phi có tì nữ đi hầu bên cạnh, tướng quân không cần phải lo lắng.”

“Được rồi.” Ân Sùng Quyết khẽ đáp lời rồi hướng thẳng phía phòng mình mà đi.

Mới rảo bước tiến vào cửa viện của mình, tâm trạng Ân Sùng Quyết đã căng thẳng, hít một hơi xoay người đi về hậu viện.

Đèn dầu ở hậu viện đã tàn, Sài Chiêu rất sợ Nhạc Hoành khi đi vì tối quá mà vấp ngã cho nên sai người cứ cách một cột lại treo một cái đèn lồng, đủ để không gian sáng tỏ như ban ngày, ánh sáng chói lọi chiếu khắp bốn phía.

Nhạc Hoành đi được một lúc thì dừng bước, vỗ vỗ cái bụng nhô cao, cười nói tựa như đang chơi đùa với hài tử vậy, dáng vẻ ngây thơ khiến cho Ân Sùng Quyết đứng nhìn từ xa cũng không khỏi cong cong khoé môi, đúng là không muốn đi lên quấy rầy sự an nhàn của nàng.

“Nhị ca?”

Ân Sùng Quyết đang định xoay người rời đi lại bị Nhạc Hoành gọi lại, đành phải dừng bước xoay người lại.

“Nhị ca đến lúc nào vậy?” Nhạc Hoành thong thả bước tới cười nói, “Sài Chiêu cũng có thể để cho huynh được thanh nhàn sao?”

Ân Sùng Quyết cười nói: “Vương gia cùng mấy vị tướng quân khác có việc cần bàn luận, chắc là đại sự tấn công vào hoàng cung Lương quốc… Ta đã ở lại Ung Thành, tất nhiên là cứ an tâm mà ở đây thôi, được an nhàn là chuyện tốt mới đúng.”

Nhạc Hoành mím môi cười, mắt to giống như trăng non cong cong xinh đẹp, “Nhị ca dọc đường trải qua nhiều chuyện, cho nên cũng đã trưởng thành không ít.”

Ân Sùng Quyết sóng vai cùng nàng đi bộ trong sân, cụp mi thản nhiên nói: “Ý A Hoành là trước đây nhị ca là người không hiểu chuyện sao?”

Nhạc Hoành hơi sửng sốt, nhưng chỉ là trong nháy mắt, sau đã tự nhiên nói: “Nhị ca nhận được thư ỏ Tuy Thành chứ? Mục Dung sinh con trai. Ân bá bá có trưởng tôn nhất định rất vui mừng. Đại ca biết nhất định cũng sẽ vui lắm, mới đó mà đã làm cha trẻ con rồi… thực sự là… thời gian thấm thoát như thoi đưa…”

Ân Sùng Quyết khẽ cười, phụ họa nói: “Đúng vậy, nhoáng lên huynh cũng trở thành nhị thúc rồi, nên có dáng vẻ của bậc trưởng bối thôi. A Hoành… Cũng sắp làm mẫu thân... trong khoảng thời gian ngắn ta đã có hai đứa cháu gọi là thúc thúc, sao có thể không tiến bộ được… A Hoành nói xem có đúng không?”

“Nhị ca thấu hiểu như vậy, Sài Chiêu không ít lần khen huynh đắc lực với muội…” Nhạc Hoành vẫn duy trì đúng khoảng cách với Ân Sùng Quyết, coi như là cùng đi dạo với Ân Sùng Quyết nhưng hắn làm thế nào cũng không theo kịp bước chân nàng, chỉ cần nhoáng đến gần Nhạc Hoành đã kịp thời tránh ra, chỉ có tà áo lướt qua đầu ngón tay Ân Sùng Quyết, nhưng chưa kịp đợi hắn nắm được đã mềm mại lướt qua, tựa như chưa từng chạm vào.

“A Hoành…” Ân Sùng Quyết ngập ngừng nói, “cung vàng mà vương gia đưa cho muội có phải phỏng theo cây cung trước đây của muội không?”

“Hả?” Nhạc Hoành quay sang nhìn Ân Sùng Quyết, gật đầu nói, “Lúc trình diễn tài nghệ trước thánh thượng Sài Chiêu đã từng nhìn thấy cung của muội, mặc dù không thể làm giống y hệt, nhưng cũng có bảy tám phần tương tự… nhất là…” Nhạc Hoành cười cười nói: “Chàng nhớ rõ hoa văn dây leo khắc trên cây cung… thật là giỏi.”

“Hoa văn dây leo...” Ân Sùng Quyết cứng đờ người, cố gắng trấn định nói, “Nhị ca nhớ trên cây đoản đao tuỳ thân của A Hoành cũng có khắc hoa văn ấy.”

Nhạc Hoành cười hì hì trượt cây đao trong tay áo ra, quơ quơ trước mặt Ân Sùng Quyết nói: “Không phải ở ngay đây sao?”

Nương theo ánh sáng đèn lồng, cây đao trong tay Nhạc Hoành mỏng như cánh ve, sáng rực rỡ, ngón tay cầm chuôi dao tinh mỹ xảo diệu, hoa văn quấn quanh quả là khéo léo.

“Qủa nhiên là hoa văn dây leo…” Ân Sùng Quyết khẽ lẩm bẩm.

“A Hoành rất thích hoa văn hình dây leo sao?” Ân Sùng Quyết tuỳ ý hỏi.

“Không phải vậy.” Nhạc Hoành nói thẳng, “Muội thích hoa Mạn Đà, không thích dây leo. chẳng qua là vì cha rất thích, cha luôn nói nó bền bỉ, sức sống mãnh liệt cho nên làm người cũng phải giống như nó, vì thế trong phủ ở Thương Châu nhiều nhất là dây leo. Hoa Mạn Đà xinh đẹp, lại mềm mại dễ tàn, đẹp lại khó nuôi sống, cha không thích muội như vậy...” tiếng Nhạc Hoành dần dần thấp xuống, con ngươi lấp lánh tựa hồ có chút xuất thần.

Ân Sùng Quyết biết mình đã chạm đến nỗi đau của Nhạc Hoành, nhưng vì chuyện vẫn còn hoài nghi nên đành phải hỏi tiếp, Ân Sùng Quyết chờ một lát liền tiếp tục nói: “Cung vàng và đoản đao đều vậy, thế còn đồ vật của người thân trong nhà muội thì sao? Cũng đều khắc hoa văn ấy sao?”

Nhạc Hoành ngạc nhiên nhìn Ân Sùng Quyết, “Hôm nay nhị ca hỏi muội về nó để làm gì?”

“Chẳng qua là…” Ân Sùng Quyết giả vờ nhàn tản nói, “Chẳng qua là nhắc đến cung vàng của A Hoành, cho nên mới tiện hỏi thêm mấy câu. Nhị ca sùng bái bậc anh hùng, Tĩnh quốc công cùng Nhạc thiếu tướng là đều anh hùng trong lòng nhị ca.”

Tuy Nhạc Hoành thấy hôm nay Ân Sùng Quyết hơi khác thường, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Cung vàng có khắc nó, thanh giáo của đại cai cũng thế…” Nhạc Hoành như là nhớ ra chuyện gì đó viền mắt có chút ẩm ướt, thấp giọng nói, “Tiểu đệ còn quấn tã, tất nhiên không thể có binh khí… cho nên mẹ muốn cha vui vẻ, đã làm cho tiểu đệ một chiếc khóa vàng cầu phúc… cũng có khắc hoa văn ấy, cha nhìn thấy đã rất vui mừng…” Nhạc Hoành tựa như nhìn thấy gia đình hoà thuận yên vui trước đây, lẩm bẩm nói: “Cha nói, tiểu đệ từ nhỏ cũng phải giống với dây leo, thẳng tiến về phía trước, lướt qua muội và đại ca…”

“A Hoành không cần nói đến chuyện cũ khiến mình đau lòng nữa.” Ân Sùng Quyết ngắt lời nói: “Đều là nhị ca không tốt, không nên hỏi muội… những chuyện này, đừng nói nữa.”

Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tĩnh lặng đầy hối hận tự trách của Ân Sùng Quyết, cặp mắt kiêu ngạo mơ hồ hiện tia bi thương, tay Ân Sùng Quyết không kiềm chế được sờ chiếc khóa vàng trong người.

“Nhị ca?” Nhạc Hoành thấy Ân Sùng Quyết nhìn mình sững sờ, liền gọi, “Nhị ca?”

“Ừm...” Ân Sùng Quyết giật mình lấy lại tinh thần, tự giễu lắc đầu, “A Hoành...” Ân Sùng Quyết đang định lấy chiếc khóa từ trong người ra, chợt thấy từ phía bên kia hậu viện có một dáng người oai hùng đang thong thả đi tới, bàn tay lại hạ xuống, cúi đầu cung kính nói, “Vương gia tới.”

“Trời đã tối như vậy, hiếm khi mới thấy Sùng Quyết đến giải buồn với A Hoành.” Sài Chiêu tự nhiên nói, “Bản vương cũng có chút không quan tâm đến nàng rồi.”

Ân Sùng Quyết chậm rãi bước đi, trầm ổn nói: “Cũng là đến hỏi xem A Hoành còn cần phải chuẩn bị gì thêm không, cũng đang định đi về, vương gia và A Hoành cũng đi nghỉ sớm đi.”

Sài Chiêu cũng không giữ lại, khẽ gật đầu cho phép Ân Sùng Quyết rời đi.

Đi ra khỏi hậu viện, Ân Sùng Quyết liền lấy chiếc khóa ra, dựa vào ánh trăng mà nhìn thật kỹ, hắn có thể khẳng định, đây là đồ của tiểu đệ Nhạc Hoành, nhưng hắn không dám mở miệng… Đối với người nhà, Nhạc Hoành vốn đau đớn ghi tạc trong long, hắn muốn nói, nhưng cũng không thể là lúc này.

A Hoành… Ân Sùng Quyết thu chiếc khóa vào trong lòng, khẽ lẩm bẩm, nếu đứa bé kia thực sự là tiểu đệ của muội, nhị ca sẽ trông coi cho muội, lần này, muội nhất định phải tin nhị ca.

Sáng sớm hôm sau

Ân Sùng Quyết bước nhanh đi tìm Lục Quang Vinh, mới vừa thấy mặt đã vội hỏi: “Nói mau, hài tử kia, nghe ngóng được gì không?”

Lục Quang Vinh cẩn thận nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói: “Thủ hạ đã đi tìm hiểu qua, đứa bé trai kia tên là Liễu Đồng, mặc dù không họ Nhạc nhưng tên vẫn như nhau. Phu thê Liễu thị cũng mới dọn tới Ung Thành hai, ba năm trước, về thời gian cũng gần trùng với lúc Thương Châu bị công phá… Xem ra…. Có lẽ nó chính là đứa bé kia. Nhị thiếu gia...”

Ân Sùng Quyết nắm chặt lòng bàn tay nói: “Các ngươi bất động im lặng theo dõi Liễu gia, chớ để người ngoài bàn tán. Trước khi A Hoành lâm bồn, việc này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.”

“Nhị thiếu gia phân phó, thuộc hạ luôn nhớ kỹ.” Lục Quang Vinh gật đầu nói.

“Nhạc Đồng... tiểu đệ của A Hoành...” Ân Sùng Quyết khẽ thì thào, “Đi, dẫn ta đi xem nó một chút.”

Thấy hai người Ân Gia Bảo vẻ mặt căng thẳng vội vã phóng ngựa đi, Ngô Hữu thò người ra, đứng thẳng người nhìn chăm chú vào đám bụi cuồn cuộn, “Đám người Ân gia kia sao hôm nay lại thần thẩn thần quỷ quỷ thế không biết? Xảy ra chuyện gì sao?”

Thị vệ đi cùng nhìn theo, lắc đầu nói: “Tướng quân cũng biết rồi đấy, người Ân Gia Bảo không ở cùng một chỗ với chúng ta, chuyện bọn họ làm quái đản là thường tình, chẳng qua chưa có ai nhắc nhở… Ân nhị thiếu và mấy người bọn Lục Quang Vinh từ hôm qua đi tuần thành trở về thuộc hạ thấy bọn họ đều lẩn tránh hết mọi người. Đêm qua Lục Quang Vinh mang theo mấy người mãi khuya mới trở về, vừa rồi đi cùng với Ân nhị thiếu chắc cũng là làm chuyện tối hôm qua rồi.”

“Trọng Nguyên đại ca mới gặp vận rủi…” Ngô Hữu phẫn hận nói, “Người Ân gia không biết sắp làm chuyện quái quỷ gì nữa, vương gia tin bọn họ Ngô Hữu ta cũng không tin. Sợ là Trọng Nguyên đại ca cũng là mắc mưu của hắn. Đi cùng ta xem coi thế nào.”

Ngô Hữu vừa nói tay đã kéo cương ngựa, bay người lên ngựa chạy theo hướng ngoài thành Ân Sùng Quyết và Lục Quang Vinh mới đi.

Ân Sùng Quyết và Lục Quang Vinh đi đến bờ sông Hoài ngày hôm qua, một đám hài đồng vẫn đang chơi đùa ở đó như là không có thấy hai người lớn đang đứng nhìn. Ân Sùng Quyết nhảy xuống khỏi lưng ngựa, mắt tìm kiếm đứa bé trai kia, chỉ thấy nó vẫn mặc áo choàng ngắn như ngày hôm qua, vết bùn đất dính đã khô cứng lại, nhưng nó vẫn hồn nhiên chẳng biết gì cười vui vẻ.

Thấy huyết mạch hầu môn lại lưu lạc đến tận đây, Ân Sùng Quyết cũng có chút chua xót, vẫy vẫy tay với Liễu Đồng nói, “Cháu … đến đây với thúc thúc.”

Liễu Đồng ngừng đuổi theo bạn cùng chơi, nhìn Ân Sùng Quyết hít hít nước mũi, lại dùng ống tay áo bẩn thỉu lau mũi, lắc đầu như trống bỏi nói: “Không đến.”

Ân Sùng Quyết không còn vẻ mặt chán ghét như hôm qua mới nhìn thấy nói nữa, lấy chiếc khóa vàng từ trong ngực áo ra, quơ quơ với nói nói: “Cái này có phải đồ của cháu làm rơi mất không?”

Liễu Đồng mở lớn mắt nhìn, thật thà nói: “Là của cháu, của cháu. Thúc lượn đồ của cháu, mau trả lại cho cháu.”

“Cháu qua đây, thúc thúc sẽ trả lại cho cháu.” Ân Sùng Quyết mỉm cười nói: “Còn không mau tới.”

Liễu Đồng chầm chậm đi đến trước mặt Ân Sùng Quyết, giơ tay muốn giật lấy chiếc khóa, Ân Sùng Quyết liền giơ tay lên nói: “Cháu tên gì.”

Liễu Đồng cúi đầu suy nghĩ một chút, mở mắt to nói: “Liễu... Đồng...”

“Cái khóa vàng này ….” Ân Sùng Quyết nhìn kỹ nói: “Là ai cho cháu đeo ở trên người?”

Liễu Đồng chợt có chút sợ hãi, nuốt nước bọt không dám lên tiếng, Lục Quang Vinh thấy vậy liền sốt ruột, nắm lấy bả vai gầy yếu của nói nói: “Nhị thiếu gia hỏi cháu mau nói đi, cái khóa vàng này, cháu mang từ nhỏ sao? Hay là cha mẹ cháu nhặt được ở đâu rồi đưa cho cháu?”

“Đừng có doạ nó.” Ân Sùng Quyết cau mày cản Lục Quang Vinh nói.

Lục Quang Vinh vội vàng lùi ra sau mấy bước tỏ vẻ từ ái, ôn hoà nói: “Cháu trả lời chúng ta, xong thúc sẽ mua kẹo đường cho cháu ăn.”

Nghe nói có kẹo đường ăn, mắt Liễu Đồng sáng lên, liếm liếm môi nói: “Đây là...”

“Khá khen cho Ân Sùng Quyết ngươi.”

Lời còn chưa dứt, một roi ngựa đã quăng về bàn tay đang cầm chiếc khóa  vàng của Ân Sùng Quyết, Ân Sùng Quyết tê rần cánh tay không khỏi buông lỏng, chiếc khóa bị đánh bay lên không trung, Ngô Hữu đạp lưng ngựa phóng người lên, vững vàng đón được chiếc khóa sắp rơi xuống đất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.