Sân Trường Toàn Năng Cao Thủ

Chương 2: Chương 2: Trời Giáng Dị Năng




Quý Phong nằm trên giường bệnh, vẫn còn trong trạng thái hôn mê. Trên thực tế, trong đầu hắn lúc này không ngừng có những giọng nói vang lên.
“Khởi động dòng điện sinh học gây kích thích não bộ, tìm kiếm cơ hội dung hợp…”

“Sóng điện não dao động bình thường, hoàn tất kết nối các xung thần kinh.”

“Hoàn tất dung hợp với khu thần kinh đại não trung ương của chủ thể…”

“Bắt đầu tiến trình dung hợp trí não Nhất Hào với chủ thể…”

“Dung hợp hoàn tất, bắt đầu khởi động kho số liệu… Đinh!”


“Bắt đầu khởi động tiến trình cường hóa thân thể của chủ thể…”

Không biết trải qua bao lâu, Quý Phong chậm rãi từ trong hôn mê tỉnh lại, đập vào mắt hắn chính là một gương mặt đầy nước mắt.
“Mẹ…” Quý Phong theo bản năng gọi một tiếng, chợt kịp phản ứng liền ngồi dậy, giật mình nhìn hoàn cảnh xung quanh.
“Mẹ, đây là bệnh viện? Sao con lại ở đây?”
Ngồi bên cạnh giường bệnh chính là mẹ của Quý Phong, Tiếu Tố Mai.
“Phong nhi, con tỉnh rồi sao?” Nhìn thấy Quý Phong ngồi dậy, Tiếu Tố Mai quá đỗi vui mừng, vội lau đi những giọt nước mắt đọng trên má, nắm lấy tay con trai hỏi: “Phong nhi, con cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Quý Phong theo bản năng gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, người làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Tiếu Tố Mai khẽ lau nước mắt, nói: “Con... cái thằng bé này, ngay ngày đầu tượu trường đã trốn học, sau lại bị cảm nắng nên bất tỉnh ngã xuống đường. Nếu như không phải có một người hảo tâm đem con đến đây, sợ rằng mẹ phải mất đi đứ con này rồi!”
“Trốn học? Bị cảm nắng?”
Sắc mặt Quý Phong nhất thời trắng bệch. Hắn hồi tưởng lại, mình sở dĩ bỏ học rời khỏi trường chẳng qua là vì không muốn tiếp tục ở đó nữa, sợ lại nghe thấy Hồ Tuyết Tuệ nói ra ba chữ “con tư sinh”, hơn nữa, vì quá đau lòng khi chia tay nên hắn mới rời khỏi trường học.

Thấy sắc mặt con mình tái nhợt, Tiếu Tố Mai ân cần hỏi thăm: “Phong nhi, sắc mặt con sao khó coi đến vậy, có phải có chỗ nào trong người không thoải mái không?”
“Mẹ, con không sao!”
Quý Phong vội vàng kéo mẫu thân lại, không cho người gọi y tá đến. Nhìn thấy vẻ lo âu trên gương mặt mẹ, lòng hắn không nhịn được đau xót, vô cùng áy này, nói: “Mẹ, tại con không tốt, để người phải lo lắng. Con cam đoan với người, sau này sẽ không bao giờ… trốn học nữa, ngoài việc học ra con sẽ không quan tâm đến những việc khác!”
“Tốt! Tốt!” Tiếu Tố Mai thấy con mình hiểu chuyện như vậy, cao hứng đến rơi nước mắt.
“Mẹ biết, Phong nhi của mẹ rất ngoan!”
“Rất ngoan sao?” Quý Phong âm thầm tự giễu. Nếu mình ngoan như mẹ nói, đã không để mẹ khổ sở đến vậy, hơn nữa, cũng không để ẹ một mình buôn bán rau dưa mỗi ngày để đi chơi với Hồ Tuyết Tuệ.
Mình quả thực không bằng cầm thú, khốn kiếp. Quý Phong vô cùng thống hận bản thân hắn trước đây.
Mẹ của Quý Phong trước đây sống cùng gia đình ở nông thôn, bởi vì nàng chưa kết hôn mà bụng mang bầu nên bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, không cho về lại. Bị thân thích bằng hữu châm chọc, cho rằng nàng là một nữ nhân đồi bại, không giữ lề thói tổ tiên, khiến cho nàng không còn mặt mũi nào sống trong thôn, cuối cùng bụng mang dạ chửa đi đến huyện tìm cuộc sống mới. May mắn, nàng được người hảo tâm giúp đỡ, ở huyện thuê được một căn nhà giá rẽ, cuối cùng tại đó sinh hạ Quý Phong.
Lúc Quý Phong còn nhỏ xíu, ban ngày, Tiếu Tố Mai chỉ có thể mang theo Quý Phong đến nhà người khác trông trẻ giúp, thuận tiện trông nom hắn. Đến tối thì nàng tới bãi rác lân cận, đào lên những phế phẩm còn chút giá trị bán lấy tiền. Cứ như vậy, cuộc sống khó khăn vô cùng.
Đến khi Quý Phong lớn hơn một chút, Tiếu Tố Mai mới đỡ hơn. Nàng được hàng xóm hỗ trợ, người mua một chiếc xe ba bánh làm nghề bán rau. Mặc dù tiền kiếm được không nhiều lắm nhưng cũng đủ để đóng tiền học phí cho Quý Phong học hành. Cuộc sống của hai mẹ con coi như miễn cưỡng đủ, không gặp trở ngại nào quá lớn.
Quý Phong hiểu chuyện từ rất sớm, lúc còn nhỏ, sau khi tan học liền đến chợ thành giúp mẹ bán thức ăn, giúp Tiếu Tố Mai không ít. Nhưng kể từ khi quen biết Hồ Tuyết Tuệ, Quý Phong đều lấy cớ học thêm, thời gian ra chợ bán phụ giúp mẹ ngày càng ít đi, phần lớn thời gian đều dành cho Hồ Tuyết Tuệ.

Hiện tại nhớ lại, trong lòng Quý Phong khẽ đau. Tự trách bản thân ngu ngốc, không giúp đỡ mẹ lại đi chơi với Hồ Tuyết Tuệ.
“Mẹ, con xin lỗi!” Quý Phong rụt rè nói.
“Từ nay về sau, con sẽ không để người phải chịu khổ nữa. Con nhất định sẽ mang lại cho gia đình mình cuộc sống thật tốt, muốn cho những kẻ đã từng cười nhạo, xem thường người phải đến nịnh bợ người, con muốn để cho người phải vì con mà cảm thấy kiêu ngạo.”
Lúc này, sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, rốt cuộc Quý Phong cũng tĩnh ngộ. Đây là lời hứa đầu tiên của hắn từ trước đến đây, tất cả vì mẹ thân yêu.
“Tốt, tốt!” Tiếu Tố Mai đột nhiêm ôm con trai vào lòng, từng giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Những khổ nhọc, khó khăn mười mấy năm qua giờ cũng được hồi báo, Tiếu Tố Mai cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Cuộc sống sau này dù khổ, nhưng có một đứa con hiếu thảo như vậy, nàng thấy cũng đáng.
Rúc vào lòng mẹ, trong lòng Quý Phong kiên định, tự nhủ: “Quý Phong, bắt đầu từ hôm nay, quên đi Hồ Tuyết Tuệ, bắt đầu làm một con người mới, bởi vì ngươi cần phải thiếu thảo với mẹ!”
Hai mẹ con ôm nhau, trong phòng bệnh tràn ngập ấm áp cùng thân tình.
Nhưng vừa lúc đó, cửa phòng bệnh “xoạt” một tiếng, bị một lực đẩy, đẩy ra.
Hai mẹ con ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị nữ hộ sĩ với thân hình mập mạp mang vẻ mặt khinh thường đang đi đến, lạnh lùng nói: “Tiếu Tố Mai, thời hạn ba ngày nằm viện của các ngươi hiện tại chỉ còn hai mươi phút, nếu như muốn tiếp tục ở lại thì phải đóng thêm tiền viện phí, nếu không thì mau chóng thu dọn đồ đạc rời đi!”
Tiếu Tố Mai vội vàng đứng lên, nói: “Nữ hộ sĩ à, con trai tôi vừa mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, có thể nào trì hoãn một chút thời gian được không, nhiều nhất là một giờ nữa chúng ta sẽ rời đi!”
“Hừ!” Nữ hộ sĩ kia khinh thường nói: “Hoãn một chút? Nơi này của chúng ta là bệnh viện chính quy, không phải như những phòng khám nhỏ lẻ ở nông thôn. Trì hoãn một chút cũng được, đóng tiền viện phí đi. Nếu không, cho dù thằng nhỏ này không dậy nổi cũng phải dậy mà rời đi!”
Tiếu Tố Mai bị nói đến đỏ bừng cả mặt, vừa tức vừa giận nhưng lại không thể làm gì được. Nghỉ thấy thân thể con mình còn rất yếu, nàng chỉ có thể mím môi, nói: “Ta đóng tiền!”

“Mẹ!” Sắc mặt Quý Phong âm trầm gọi Tiếu Tố Mai, lạnh lùng nhìn nữ hộ sĩ. Đột nhiên, hắn từ trên giường bước xuống, lạnh lùng hỏi: “Phòng bệnh của chúng ta còn hai mươi phút nữa mới đến hạn đúng không?”
“Đúng vậy!”
Nữ hộ sĩ khinh thường nói: “Sao? Nhìn dáng vẻ ngươi như vậy còn muốn đánh ta ư? Hừ!”
“Được, được lắm!”
Quý Phong giận quá hóa cười, lạnh lùng nói: “Nếu phòng bệnh của chúng ta còn hai mươi phút nữa mới đến hạn, vậy trong vòng hai mươi phút này, phòng bệnh này thuộc về chúng ta, phải không?”
“Ngươi muốn nói gì? Ta không có nhiều thời gian để ở đây đôi co với các ngươi đâu, mau dọn đi đi!” Nữ hộ sĩ không chờ được, nói.
“Cút ngay đi!” Sắc mặt Quý Phong âm trầm, nói.
“Ngươi nói gì?” Nữ hộ sĩ nhất thời không kịp phản ứng, hỏi.
“Ta nói, cút ra đi!” Quý Phong gằn từng chữ, nói.
“Ở nơi này, trong vòng hai mươi phút tới vẫn còn là phòng bệnh của chúng ta, hiện tại, ngươi cút ngay đi!”
“Ngươi…” Nữ hộ sĩ kia tức giận, nhìn chằm chằm Quý Phong nhưng không thể nói gì được. Bởi vì, trong vòng hai mươi phút tới, quyền chi phối phòng bệnh này thuộc về Quý Phong, không sai với quy định của bệnh viện.
Cuối cùng, nữ hộ sĩ chỉ có thể hung hăng nói: “Hai mươi phút sau, nếu như các ngươi còn chưa có rời đi, ta sẽ gọi người ném các ngươi ra ngoài! Hừ!” Nói xong, nữ hộ sĩ liền quay đầu bước ra khỏi phòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.