Thế giới này là của anh và anh có quyền đi với em
Bật sáng tất cả đèn xanh, anh chạy thật nhanh…
…
Chỗ em gọi là căn hộ, còn chỗ anh họ gọi là ổ
Thể giới anh xài tiền bạc, còn thế giới em vàng từng xô…
(Hai thế giới – Karik, Wowy)
Trên con đường trải đầy tuyết trắng giá lạnh, giọng Rap kỳ lạ của thiếu niên vang văng vẳng đâu đây. Hôm nay, trời không có gió, tuyết cũng không rơi nữa, có lẽ là ngày đẹp trời nhất kể từ khi Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu xuất hành tới giờ.
Kể từ khi ông bác kỳ lạ kia tới nhờ vả, Trần Nam đã cố gắng rề rà nhưng không trì hoãn được. Chỉ đành sắp xếp ổn thỏa cho em trai rồi dẫn theo Hoàng Tuyết Nhu lên đường. Còn về phía học viện thì không lo, ông bác kia chính là lão tổ tông của hoàng gia, cũng chính là thế lực sáng lập học viện, ông ta đã hứa ôm hết mọi phiền phức rách ruột để hắn tập trung làm việc nên chuyện này phải do ông giải quyết.
Tính cho tới nay, họ cũng đã lên đường được hơn bốn tháng. Vốn dĩ hai người có thể vận công đạp bộ pháp để đi, nhưng Trần Nam không thích, đi thế thì còn có cái gì hay nữa? Cứ từ từ mà vừa đi vừa ngắm cảnh chẳng phải tốt nhất hay sao?
Cơ bản là ông bác kia cho hắn thời gian không ngắn, những một năm rưỡi, vả lại được tính luôn đây chính là nhiệm vụ tốt nghiệp học viện của hắn và Hoàng Tuyết Nhu, hoàn thành xong có muốn học tiếp cũng được, không thì tốt nghiệp luôn cũng xong. Với cái tu vi của hắn, có lẽ ở lại học viện hay đi đâu cũng thế mà thôi.
Mục tiêu của Trần Nam lần này chính là vương quốc Tổ Hán phía bắc, nhiệm vụ chính là tiếp dẫn một người, sau đó một đám người đi sang vương quốc Allades phía đông, để cái người kia thuyết phục “mục tiêu cuối cùng” của nhiệm vụ lần này, đồng thời Trần Nam đứng ra tỷ thí một lần. Cuối cùng chính là tiếp dẫn “mục tiêu cuối cùng” này trở về lại Âu Tiên, vậy là xong.
Trần Nam vốn sống ở Miền Trung vương quốc Âu Tiên, theo địa lý học của Trái Đất thì hắn sống ở vùng ven xích đạo, phía Bắc và phía Nam đất nước đều là vùng lạnh ôn đới rồi hàn đới. Đây đúng là kiểu khí hậu mà từ bé tới lớn hắn vẫn chưa trải qua bao giờ.
Hiện giờ hắn đang đi lên phía Bắc, thời gian đã là mùa Đông, giờ này ở nam bán cầu chắc đang là mùa tắm biển, nhưng ở bắc bán cầu này thì lại là mùa trượt tuyết, không khí lạnh căm căm, cả ngày rơi tuyết.
Từ khi xuất hành tới nay, Trần Nam ngày thì gặp mưa rào, ngày thì gặp gió rít ầm ầm, ngày thì lại gặp mưa phùn bẩn thỉu. Khí hậu thay đổi liên tục. Hắn cũng đã ra khỏi địa giới của Âu Tiên từ hơn một tháng trước. Xuyên qua hai nước nhỏ nằm giữa, hiện tại hắn đang ở trên đất nước cuối cùng trong ba nước kẹp giữa Âu Tiên và Tổ Hán, nước Phù Tang. Kể ra cũng sắp đi vào lãnh thổ của Tổ Hán rồi.
Nghe thấy cái danh tự này, Trần Nam thấy cứ quen quen, không khỏi nhớ đến đất nước nào đó trên Trái Đất. Sau khi dò hỏi các nguồn tin, kết hợp với bách khoa toàn thư vẫn luôn giữ bên người, hắn cho ra kết luận: Phù Tang này về cơ bản không khác Phù Tang kia là mấy.
Người Phù Tang có rất nhiều cá tính tốt: tự trọng, ham học hỏi, cần cù, kỷ luật và cực kỳ đoàn kết. Ở thế giới này, vốn dĩ Phù Tang là một đất nước nhỏ, chỉ bằng một phần mười của ba nước lớn kia, nhưng lại cư xử rất khéo để tồn tại ở giữa. Nhưng khoảng một trăm năm trước, họ đã bị vương quốc Allades kích động, người lãnh đạo Phù Tang lại thiếu sáng suốt nghe theo lời kích động kia, cuối cùng cầm đầu chống lại vương quốc Tổ Hán.
Phù Tang vốn dĩ là một thế lực rất mạnh, gia tộc Thiên Hoàng của bọn họ cũng có cao thủ Bất Diệt Thần tồn tại. Nhưng năm đó vương quốc Tổ Hán đã trở thành thế lực mạnh nhất đại lục, xuất hiện tới hai cao thủ Bất Diệt Thần, dẫn đến bị Allades kiêng kỵ, xúi giục Phù Tang tấn công. Nhưng Allades lại lặn mất, để Phù Tang một mình chống địch, cuối cùng cao thủ Bất Diệt Thần của gia tộc Thiên Hoàng đã đồng quy vu tận với Bất Diệt Thần của gia tộc Hiên Viên bên Tổ Hán.
Sau lần đó, vương quốc Tổ Hán đau xót, quyết định toàn diệt Phù Tang, lúc này, Allades lại đứng ra làm người tốt, bảo vệ bọn họ, Âu Tiên cũng nhảy vào đàm phán nên mới giữ được Phù Tang như ngày nay.
Có người nhận xét vương quốc Allades xảo quyệt âm hiểm, chán ghét người Allades, nhưng Trần Nam lại lắc đầu không cho là đúng. Chính trị và chiến tranh giữa quốc gia với nhau vốn là như vậy, không thể thay đổi, cũng không làm nó biến mất được, mình không thích thì chỉ có thể cách xa nó ra mà thôi.
Trên Trái Đất “hắn” cũng đã từng học qua một khóa tâm lý, lý do thì cũng là vì cô bạn gái đầu tiên của hắn học tâm lý thôi. Trong đó có vài dòng nói về người Nhật, tất nhiên chỉ nói về những cái chung khái quát mà Trần Nam cho rằng đáng học, còn mỗi người cụ thể, những thứ cần tránh thì còn cần tự cảm nhận mới biết:
- Người Nhật gia giáo, chu tất, kiên trì và ham học hỏi. Thích những thứ cụ thể, có hình khối chứ không thích những thứ trừu tượng.
Nguyên tắc sống cơ bản: “Biết được điểm dừng tất tránh được hiểm nguy, biết được bản thân tất tránh được xỉ nhục.”
Tuy rằng trong truyện của Trung Quốc luôn nói xấu người Nhật, cứ thấy người Nhật là thấy kẻ vô sỉ dâm tiện này kia, nhưng Trần Nam không cho rằng như vậy. Hắn đã du lịch cả Nhật và Trung Quốc, ở bên Nhật, hắn đã từng làm rớt cái ví có cả hộ chiếu và mười ngàn đô, nhưng ba ngày sau đã có cảnh sát tới trả lại cho hắn, không thiếu thứ gì. Còn bên Trung Quốc? Nói không phải chứ rớt xuống một trăm đô cũng mất chứ đừng nói mười ngàn. (Chuyện này là phóng tác sự thật của chính cô mình kể lại, không giả dối một chút nào)
Và quan trọng nhất đó là về con gái Nhật. Không phải là dạng hay đi đóng phim che hay không che kia đâu, mà là người con gái Nhật truyền thống cơ. Không phải ngẫu nhiên mà người ta có những cái nhất trên đời, trong đó có “Lấy Vợ Nhật”.
- A.. no…
Đang nghĩ linh tinh về con gái Nhật, Trần Nam cứ ngỡ như mình bị ảo giác khi nghe thấy người ta gọi mình bằng thứ tiếng đó. Âm thanh dịu dàng, ngọt ngào và thánh thót, giống như tiếng ca trên thiên đàng vậy.
- Âm nhạc vừa rồi có phải của anh không vậy? Đó là loại nhạc gì? Sao tôi chưa bao giờ nghe thấy?
Trần Nam liếc sang bên cạnh, chỉ thấy nơi đó có một chiếc xe ngựa xa hoa, vô cùng rộng lớn, ít nhất cũng lớn gấp đôi chiếc xe của hắn. Đằng sau còn có một tên hộ vệ cường tráng, không ngờ có tu vi tầng hai, có thể gọi là cao thủ ở cái vùng đất xa xôi này rồi. Kế đến còn có một đám thị nữ, một người đánh xe, đằng sau còn một chiếc xe ngựa nữa, chính là chỗ cho thị nữ và hộ vệ ngồi, tránh sự giá rét của thời tiết.
- Cô là… - Trần Nam nghi hoặc hỏi.
- Tôi là Kayano Kiko, ở trong thành Quan Tây đằng sau kia cũng coi như có chút danh tiếng. Thứ tôi thích nhất đó chính là âm nhạc và thư pháp, nhạc của anh nghe rất vui tai, anh có thể cho tôi biết được không?
Thiếu nữ lại tiếp tục lên tiếng tò mò hỏi, dù bản tính là rụt rè, nhưng ngày thường phải tiếp xúc với nhiều loại người khác nhau nên nàng cũng đã rèn luyện ra được tính cởi mở. Hơn nữa rất biết quan sát thần thái, thấy Trần Nam cũng không phải loại người cự người ngoài ngàn dặm, hơn nữa hình như tâm tình không tệ nên mới chủ động làm quen. Và quan trọng nhất, đó là loại âm nhạc kia làm nàng nảy sinh hứng thú, nếu không cũng sẽ không động vào làm gì.
Trần Nam đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cô gái kia ước chừng mười bảy mười tám tuổi, chắc cũng tầm như hắn. Ấn tượng đầu tiên mà Trần Nam cảm thấy đó là làn da của nàng, nó rất trắng, có thể sánh ngang với những bông tuyết ngoài trời kia. Mắt nàng không quá to nhưng rất linh động, trong sáng, mũi hơi cao, hai môi hồng hào như những cánh anh đào chúm chím mùa xuân, mi dài và sắc nét, tóc búi nhẹ nhàng ra đằng sau, lại đội một chiếc mũ hình hoa mẫu đơn hơi lệch trên đầu, nhìn vô cùng rực rỡ, xinh đẹp và đáng yêu.
Người nàng hơi thấp, lại mảnh mai, nàng không tu luyện, nhưng trên mặt lại không hề có một chút mụn hay tỳ vết nào, thậm chí dấu hiệu đã từng có mụn cũng không thấy, đúng là chỉ có huyết thống Phù Tang thuần chủng hoặc người châu Phi mới có đặc điểm này. Trên người mặc một bộ kimono hồng nhạt, làm khí chất của nàng lại có thêm sự dịu dàng, ôn nhuyễn.
- Có danh tiếng? Mê âm nhạc và thư pháp? – Trần Nam nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hứng thú hỏi lại:
- Cô là một nghệ giả (geisha) hả?
Kiko còn chưa trả lời thì đột nhiên tên hộ vệ đằng sau sầm mặt nói:
- Kayano tiểu thư không còn là nghệ giả nữa! Thiếu gia nhà chúng tôi đã chuộc thân cho cô ấy, chuẩn bị nạp làm thiếp. Vị công tử này, Kayano tiểu thư đã sắp trở thành thiếu phu nhân của Lâm gia thành An Huy chúng tôi. Xin cậu giữ lễ tiết! Còn tiểu thư Kayano, cô cũng không còn làm cái nghề bán nụ cười kia nữa. Dù cô vẫn còn trong sạch nhưng như thế là chưa đủ với nề nếp của Lâm gia chúng tôi đâu, xin cô hãy tự trọng. Điều quan trọng nhất với nữ nhâm Lâm gia là…
- Biết rồi… là tam tòng tứ đức! – Kiko bất mãn lè lưỡi làm mặt quỷ một cái, chui đầu vào trong xe ngựa. Trần Nam còn có thể nghe rõ nàng bất mãn lẩm bẩm: “Ta còn chưa có gả về Lâm gia đâu”.
Hộ vệ kia nhìn lướt qua Trần Nam, thấy hắn lơ đễnh không thèm để ý, cũng không nói thêm gì về việc này. Chỉ hô lên với phu xe:
- Đánh xe nhanh một chút, sớm ngày trở về phục mệnh với thiếu gia.
Người phu xe gật đầu, quát “Ya” một tiếng rồi quất vào mông ngựa, thúc giục tiến lên phía trước. Trần Nam ở phía sau nhíu nhíu mày xì mũi:
- Mẹ! Đề phòng cái đếch gì chứ? Làm như vừa tiếp xúc là tao đã câu thiếu phu nhân nhà mày đi mất không bằng. Lại còn dám làm cho tao hít bụi đằng sau, chảnh vãi! Mà Lâm gia thành An Huy là cái nhà mả mẹ nào? Tao khinh, đến hạ nhân hộ vệ gì đó cũng vênh mặt lên trời, đúng là thiếu giáo dưỡng.
Hoàng Tuyết Nhu ngồi bên cạnh đã phì cười, trắng mắt nói:
- Tức giận cái gì? Trách người ta ngắt quãng cuộc nói chuyện với người đẹp hả? Nói đến không giáo dưỡng mà không nhìn xem họ Hoàng với họ Trần là như thế nào? Chẳng phải gia đinh nha hoàn ra ngoài đường cũng như cha mẹ người ta chứ có khác gì mà chê với trách.
Trần Nam như bị nói trúng tim đen, ho khan nịnh nọt:
- Thằng đó đúng là có lỗi với người đẹp, nhưng mà là làm cho bé cưng của anh phải hít khói kìa. Đúng là không thể tha thứ. Không được, anh phải lên đó đập cho bọn nó một trận, cướp luôn thiếu phu nhân để cho thằng hộ vệ đó về nhà không phục mệnh được. Ai ui… tha cho anh. Há há...
Trần Nam thoăn thoắt trèo lên nóc xe ngựa, hết luồn sau lại thông trước. Cuối cùng chui vào thùng xe ôm lấy Hoàng Tuyết Nhu rồi đè chặt Hoàng Tuyết Nhu xuống dưới thân, tà ác nói:
- Hay tối nay mình kiếm sông băng nào đó tắm uyên ương đi?
- Nằm mơ… - Hoàng Tuyết Nhu xấu hổ đỏ thẫm mặt, không thuận theo nói.
Trần Nam lại càng cười tà ác:
- Còn nhớ kinh nghiệm lần trước không? Hé hé… quần áo của em tất cả đều nằm trong tay anh, nếu không thuận theo công tử ta đây, vậy thì lần sau đi tắm đừng hòng được yên ổn… khà khà…
- Vô sỉ! Lưu manh! Hạ lưu… - Hoàng Tuyết Nhu tức giận mắng, thân hình giãy dụa liên tục làm bộ ngực mềm mại kia cọ qua cọ lại vào người Trần Nam. Biểu hiện của hắn lại càng thêm tà ác:
- Đừng có phản kháng! Anh nghĩ sắp đến ngày đột phá rồi! Em mà làm anh tức giận, đến lúc đó em được lên tiên hay là xuống địa ngục thì còn cần anh quyết định đó… há há…
Hoàng Tuyết Nhu mềm nhũn cả người, cuối cùng vô lực phản kháng nằm im cho hắn hành hạ. Trong lòng thầm uất ức: “Rõ ràng cần mình mới có thể đột phá cơ mà! Bây giờ lại dám uy hiếp! Không tính… Ưm…”