Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc

Chương 30: Quậy tung Lâm phủ




- Em muốn đi? Tại sao? Tại sao em lại phải xin lỗi? Người có lỗi là tôi! Em đâu có lỗi gì?
Hoàng Tuyết Nhu đã đi khỏi, Trần Nam tranh trước bày tỏ nghi vấn của mình. Trong lòng hắn lại thầm thấy có cơ hội, bởi cuối cùng Kiko cũng chịu nói chuyện, không phải sự chán chường tuyệt vọng như sáng nay nữa.
Sắc mặt Kayano Kiko trở nên khổ sở, cố nén nước mắt lắc lắc đầu:
- Anh… anh cũng không có lỗi! Nếu không phải anh thì tối qua tôi cũng gặp phải tình cảnh thế này thôi! Thậm chí còn thảm hại hơn gấp trăm ngàn lần, muốn sống không được, muốn chết không xong! Thực tế, tôi còn phải cám ơn anh vì anh đã cứu tôi…
- Sao lại thế? Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy? Đầu óc em có còn bình thường không? – Trần Nam nóng nảy nhảy dựng lên, sốt sắng đưa tay sờ trán nàng xem có bị sốt không mà nói nhảm như vậy.
Nhưng Kiko lại một lần nữa gạt tay hắn ra, suy sụp nói:
- Những lời chị ấy nói với anh… tôi đã nghe thấy rồi!
- Những lời nào? – Trần Nam sửng sốt hỏi lại.
- Tôi đã nghe thấy chị ấy mắng anh, mắng rất to. Còn nghe thấy chị ấy nói vốn muốn mua trinh tiết của kỹ nữ để anh phát tiết. Tôi… hức… tôi là kỹ nữ! Tôi chỉ là một con kỹ nữ đê tiện mà thôi! Oaaa… hu hu… Tôi thật sự là kỹ nữ… tôi không xứng, tôi không xứng để anh phải chịu cơn giận của chị ấy đâu…

Tiếng nói ngắt quãng trong nước mắt, thân thể mảnh mai của thiếu nữ run lên từng đợt, Trần Nam thấy chua xót trong lòng. Lần trước gặp được nàng, nàng còn rất vui tươi, thậm chí là hơi tinh nghịch, nhưng sao bây giờ lại đầy mặc cảm và thống khổ thế này? Hắn giang tay ôm nàng vào lòng, ấm giọng khuyên can
- Em bình tĩnh lại đi! Em là một nghệ giả! Nghệ giả chỉ bán tiếng cười, bán tiếng đàn và bán tiếng hát! Nghệ giả chân chính không phải là cái gì đê tiện! Em không phải kỹ nữ! Tại sao lại tự nói mình như vậy? Em đã giao tấm thân trong trắng cho tôi cơ mà! Em đê tiện ở chỗ nào?
Kiko lại càng khóc thương tâm hơn, thần tình có dấu hiệu điên loạn:
- Không phải! Tôi là kỹ nữ! Thực sự là kỹ nữ! Tôi đã không còn là nghệ giả như trước đây nữa rồi… Anh không hiểu! Anh không hiểu! Anh không hiểu đâu! Họ coi thường tôi, cho rằng tôi là đồ kỹ nữ đê tiện! Tôi đã cố giải thích, nhưng họ lại bán tôi vào kỹ viện đó, để cho tôi hết đường chối cãi! Họ đánh tôi! Họ xăm tiêu ký của Hồ Điệp Viện lên người tôi! Anh xem đi! Anh nhìn đi! Có đúng là hình xăm hồ điệp đỏ hay không? Tôi là kỹ nữ! Hu hu… Họ muốn bán cái thân này của tôi! Muốn tôi tiếp khách! Anh đã cứu tôi… anh làm thế với một con kỹ nữ, không cần phải áy náy gì, anh cứ kệ tôi như chị ấy nói đi! Dù gì cái thân này sớm muộn cũng là để cho người ta chà đạp mà thôi! Có thể giao lần đầu ột người mà tôi không ghét, tôi đã mãn nguyện lắm rồi! Tôi…
Tiếng nói ngắt quãng chẳng đâu vào đâu, âm thanh của Kiko ngày càng nhỏ, cuối cùng đôi mắt nàng mờ đi, nằm xuống chìm vào giấc ngủ. Trần Nam bất đắc dĩ thở dài, vừa rồi nếu hắn không kịp dùng thuật thôi miên để ổn định tâm thần cho nàng thì Kiko đã chính thức phát điên mất rồi…
Từ những lời nói rời rạc của nàng, Trần Nam cũng đã nhìn ra phần nào sự thật. Nàng cũng là cô gái số khổ, vì xuất thân thấp hèn, có lẽ còn do là vì người Phù Tang nên bị người trong Lâm gia không chấp nhận. Vậy cái lễ thành thân của đại thiếu Lâm gia là thế nào? Hắn ta kết hôn với ai? Thôi cũng không cần để ý, bởi chắc hẳn đó là một cuộc hôn nhân vì lợi ích mà thôi. Nếu tối qua Kiko không gặp hắn, vậy có lẽ cuộc đời nàng đã rơi vào vực sâu đen tối, muôn kiếp không ngóc đầu lên được, cũng sẽ lại là một cuộc đời hồng nhan bạc phận giống như Thúy Kiều mà thôi.
Không được, đã gặp được Trần Nam siêu cấp đẹp trai, siêu cấp thiện lương, siêu cấp dại gái… à nhầm, siêu cấp thương người này thì không thể để nàng chịu khổ nữa. Bởi chính bàn tay ka sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng…
Bước ra khỏi phòng, Trần Nam thấy Hoàng Tuyết Nhu vẫn đứng đợi ngoài đó. Thấy hắn, nàng nhanh chóng lên hỏi:
- Sao rồi?
- Ngủ rồi! – Trần Nam trả lời ngắn gọn, hơi do dự một chút rồi nói.
- Anh có việc cần nói với em.
Dứt lời, Trần Nam dẫn đầu đi lên lầu, chui vào phòng…
Sau khi Hoàng Tuyết Nhu nghe xong phán đoán của hắn về chuyện của Kiko, thần sắc nàng trở nên phức tạp. Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng vẫn chưa thể ngoan tâm hạ quyết định được, cuối cùng chỉ nói:
- Em cần suy nghĩ nhiều hơn! Cho em vài ngày được không?
Trần Nam biết Hoàng Tuyết Nhu cũng rất khó xử, hắn chẳng thể nào chỉ vì mình mà bắt ép nàng phải theo ý mình. Hắn tin, Hoàng Tuyết Nhu là một cô gái hiểu chuyện, nàng cuối cùng cũng sẽ đưa ra được đáp án chính xác nhất mà thôi…
- Ừ! Em có lẽ cũng hơi mỏi mệt rồi! Hôm qua anh hơi quá tay, có lẽ bây giờ em vẫn còn nhức đầu đúng không? Thôi ngủ đi, để anh hát ru cho em nghe nhé!
- Vâng!
Hoàng Tuyết Nhu cũng thấy đầu hơi đau đau, có lẽ là do trúng đòn hôm qua, hoặc có lẽ do phiền muộn. Nàng ngoan ngoãn nằm xuống, hưởng thụ sự săn sóc ôn nhu của Trần Nam.

Ơi hoa tôi là này đóa hoa thơm
Ố tình là con bướm lượn
Ố tình là con bướm dạo ối a...
Bớ cái duyên có a ru hời
Tôi ơ hỡi bớ cái duyên có a ru hời
Bướm lượn là bướm ôi a nó bay…
(Hoa thơm bướm lượn – Anh Khang)
Tiếng ru nhẹ nhàng, trầm ấm truyền vào trong tai Hoàng Tuyết Nhu, từng từ từng từ như có ma lực, làm sự nặng nề trong tâm trí nàng dần dần biến mất, đầu óc như trở nên trống rỗng, cuối cùng không nhịn được mà nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Trần Nam nhìn thiên sứ đã lại trở về giấc mộng, mỉm cười nhẹ nhõm. Cũng may hồi trước học thôi miên đủ sâu, bên giờ dùng đến trị liệu tâm lý và thuyết phục người khác cũng dễ dàng hơn. Ít nhất có thể tạo tâm tình bình tĩnh cho đối phương, khiến cuộc nói chuyện dễ dàng hơn nhiều khi đối phương kích động.
Hiện giờ, hai cô gái đều đã nghỉ ngơi, mọi chuyện của hai nàng đều sẽ chỉ do một mình Trần Nam hắn lo liệu. Nhất là Kiko, bây giờ nàng cứ như người mất hồn, cơ thể lại yếu, mọi việc đều cần hắn dụng tâm chăm sóc.
Nhìn lại nhẫn không gian, nguyên liệu làm thức ăn chẳng còn gì cả. Trần Nam quyết định đi ra ngoài kiếm chút gì bổ sung trước đã. Dù hiện tại hắn đã sắp thành Bất Diệt Thần, Hoàng Tuyết Nhu cũng có tu vi Lực Bạt Sơn Hà nhưng đều không phải là không cần ăn, chỉ là ăn ít hơn rất nhiều, bởi theo lý thuyết thì cơ thể cần một số chất, mà chất này lại không có trong không khí, cũng tức là không thể nhờ thổ tức hấp thu được, chỉ là cơ thể hoạt động hầu hết lại nhờ năng lượng ở các dạng chân khí, các chất này tiêu hao quá ít nên không cần ăn mà thôi. Như hắn thì có nhịn đói khoảng năm mươi một trăm năm gì đó cũng không vấn đề, còn Hoàng Tuyết Nhu thì có thể nhịn cơm khoảng một hai năm.
Nhưng mà Kiko cần ăn, hơn nữa cần ăn rất nhiều đồ bổ cho lại sức nha. Không thể không lo được.
Nhưng đi một vòng, Trần Nam cuối cùng thất vọng phát hiện, mua thực phẩm thực sự là cả vấn đề nan giải. Lễ thành hôn của đại thiếu Lâm gia kéo dài tận ba ngày, trong ba ngày này thực phẩm và mọi trù sư (đầu bếp) trong thành An Huy đều bị điều động đến Lâm phủ, đúng là bá đạo tới cực điểm.
Trần Nam tức giận đùng đùng, cuối cùng quyết định vào vơ vét đồ bày tiệc của Lâm phủ một phen! Con mẹ nó, mày giàu à? Mày bá đạo à? Ông mày không có ăn thì cũng cho chúng mày chết đói! Đồ chó đẻ! Mẹ kiếp, dám bắt nạt Kiko nhà tao, cứ chờ đấy cho ông mày! Khinh thường nghệ giả chân chính thì thôi, lại còn dám đánh đồng nàng với kỹ nữ! Chờ tao cho từng thằng nhà mày nằm dưới đế giày của nàng thì ngồi đó mà khóc.
Đột nhập vào Lâm phủ một phen, Trần Nam chưa vội vơ vét mà đi hỏi thăm một chút trước. Thế mới biết được Lâm đại thiếu đúng là có mang về nhà một cô gái Phù Tang vào nửa tháng trước, nói rằng muốn nạp nàng làm thiếp. Gia chủ thấy Kiko là người Phù Tang, nội tâm vốn đã không thích, nhưng vì chiều con nên cũng chưa đến mức bày bất mãn ra mặt.
Nhưng sau này lại nghe thấy nàng ta vốn là một “nghệ giả”, cái nghề mà tao nhã, nhưng thực ra cũng chỉ là ca hát bán rẻ nụ cười, có khác gì loại kỹ nữ cao cấp, chỉ bán nghệ không bán thân đâu? Hôn kỳ của đại thiếu Lâm gia cũng sắp đến, hôn thê lại là người của Triệu gia, một trong bốn gia tộc đứng đầu vương quốc Tổ Hán, dù chỉ là bàng chi, trong gia tộc không có địa vị gì nhưng so với Lâm gia đã cao hơn nhiều rồi.
Nạp thiếp cũng không có gì, người không phong lưu uổng thiếu niên, nhưng nạp thiếp ngay trước hôn kỳ nửa tháng đã là quá đáng một lần, thân phận của người được rước về lại đê tiện không chịu nổi như thế, có khác gì tát vào mặt Triệu gia đâu?

Triệu gia mất mặt, Lâm gia sống không yên a!
Đại thiếu nghe đến đấy thì sợ vỡ mật, không dám trái lời cha, nhanh chóng sắp xếp đưa Kiko ra ngoài, định áp dụng sách lược “kim ốc tàng kiều”. Nhưng trong Lâm gia dường như có tai mắt của Triệu gia, vị tiểu thư kia không hiểu sao lại biết được chỉ sau hai ngày. Vốn đã đến thành An Huy để chuẩn bị thành thân, nàng nhanh chóng nhảy ra gây khó xử. Với bản tính đại tiểu thư chanh chua không ai bằng, nàng mắng chửi Kiko giống như nàng là loại đê tiện đến chó lợn cũng không bằng. Kiko tuy biết mình yếu thế, nhưng cũng không muốn chịu sỉ nhục to lớn như vậy nên mới giải thích hai câu. Không ngờ chỉ thế mà tiểu thư kia nhảy lồng lên, quyết định ném nàng vào kỹ viện, cho nàng thành kỹ nữ thật sự, hết đường chối cãi.
Đáng giận nhất là đại thiếu kia, không ngờ yếu đuối không dám phọt ra dù nửa cái rắm, đã thế còn ngoan ngoãn giao giấy bán thân của Kiko bên Phù Tang ra, chắp tay dâng lên cho “hôn thê”. Vậy là số mệnh Kiko không còn do mình làm chủ nữa.
Vốn ở Phù Tang, Kayano Kiko được rất nhiều người ái mộ, dù chỉ làm nghệ giả hai tháng nhưng đã tích cóp không tồi, thêm khoảng nửa năm nữa là đủ chuộc lại cái thân này. Nhưng vì lời ngon tiếng ngọt của tên kia, lại vì hắn cũng mê ca nhạc, yêu động vật nên mới đồng ý để hắn chuộc thân giúp rồi đi theo hắn. Giờ tiền bạc nàng để trong Lâm phủ, cơ bản coi như mất, chẳng ai cho rằng một kỹ nữ là có tiền. Vậy là nàng chính thức trở thành hai bàn tay trắng, số mệnh phiêu du bị người ta thao túng.
Nghe hết mọi chuyện, Trần Nam đưa ra một quyết định cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ có tính nhân văn.
Quậy! Không quậy mả cha nó lên là không được! Mẹ kiếp, ông mày không giết người, nhưng ột số thằng đốn mạt không được sống tốt thì thừa sức.
Vì thế, ngày vui của Lâm phủ chính thức trở thành một ngày u ám nhất trong gia sử của tộc.
Đầu tiên, tất cả đồ ăn thức uống, dù đã được chế biến hay là nguyên liệu thì cũng biến mất sạch. Nhiều khách quan nơi đây đã chờ đến đói lả mà vẫn không có gì vào bụng, gia chủ tức giận chạy tới phòng bếp thì chỉ thấy cả một cảnh gà bay chó chạy… à nhầm, gà chó cũng không tha thì làm gì còn để mà bay với chạy?
Tiếp theo, bí khố của gia tộc cũng bị quét sạch, một thứ cũng không để lại, mà dù có để lại đi nữa thì cũng chỉ có vài con ruồi con nhặng hay vài cục đá, mấy hạt cát mà thôi.
Kế đến, ba lão tổ của gia tộc đang vui chơi nhảy múa lưng tưng bừng, đột nhiên mỗi người bị gõ một côn, ngất xỉu đương trường. Khi phát hiện ra thì ba lão tổ đáng kính đã bị lột sạch quần, tồng ngồng ra đó, mông đít mỗi người nở vài bông hoa, vừa thảm hại vừa buồn cười.
Cuối cùng, tân lang còn chưa kịp động phòng đã bị ném vào trong một cái cũi lớn cùng với tên hộ vệ thân yêu lúc nào cũng đi bên cạnh hắn. Lúc bị phát hiện, cả hai đã trúng xuân dược nặng, đang miệt mài hì hục người đưa kẻ đẩy, người thở hồng hộc kẻ la thảm thiết. Còn tân nương? Nàng rất hạnh phúc khi không bị làm sao, cũng tại Trần Nam lười động thủ với đàn bà nên chỉ trói nàng vào một cái cọc, điểm vài huyệt đạo làm nàng không nhắm mắt vào được, đầu óc giữ thanh tỉnh, mặt hướng thẳng về phía “hiện trường chiến đấu” của tân lang và hộ vệ…
Lúc này, cả lễ thành hôn của Lâm gia coi như hỏng triệt để, gia tộc cũng gặp đả kích nặng nề. Người người hoang mang, nhà nhà sợ hãi. Tộc trưởng tự hỏi không biết là ai đã làm ra chuyện này? Mỗi lần tưởng tượng lại thần sắc của con trai sau cái lần ấy, ông không khỏi thấy rùng mình, da nổi hết cả gai ốc, thấy cúc hoa bên dưới rúm ró lại, hình như nhiều ra vài nếp nhăn…
Còn về thủ phạm chính Trần Nam của chúng ta lại đang tích cực “hành thiện tích đức”, tiền bạc rải đầy đường như rác rưởi. Tất nhiên, hắn chỉ làm việc khi đã dịch dung đàng hoàng, nếu không bị nhận ra thì hỏng bét.
Vì vậy, ở khu phố nghèo đói nhất thành An Huy hôm nay đột nhiên xuất hiện một cuộc mưa tiền, vàng bạc rơi leng keng đầy rẫy ngoài phố, nhặt mãi cũng không hết. Lúc người Lâm gia chạy đến nơi thì tài phú đã mất đi bảy tám phần. Gia chủ Lâm gia lão lệ tung hoành, đau khổ phân phó hạ nhân ra vét nốt chỗ tài sản còn lại. Vốn định tàn nhẫn phân phó người đi uy hiếp đám dân chúng kia giao đồ ra, nhưng nghĩ lại vị “cao nhân tuyệt thế” nào đó vẫn lảng vảng đâu đây, cuối cùng đành nuốt cái ý tưởng này lại vào bụng, ủ rũ cúp đuôi mang chỗ vàng bạc ít ỏi kia trở lại Lâm gia…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.