Đám người Trần Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh hỗn loạn bên dưới. Cuối cùng vẫn là Trần Nam bình tĩnh lại đầu tiên, tỉnh bơ xoay người đi mất.
- Đạo hữu dừng bước…
Cái gì?
Trần Nam giật mình, không ngờ nơi đây còn có một kẻ ẩn mình sâu như vậy, đến cảm ứng lực của mình mà cũng không phát hiện ra hắn! Nếu người kia không lên tiếng mà lại đột nhiên xuất chiêu đánh lén… Trần Nam chợt cảm thấy gáy toát mồ hôi lạnh.
Xoay người lại, chỉ thấy nơi đó có một người đàn ông cỡ hơn ba mươi tuổi, thân hình cao ráo, khuôn mặt tuấn dật lại mang theo sự già dặn và cơ trí, tràn đầy phong thái minh quân thiên cổ. Trần Nam chỉ liếc qua, không ngờ không thể nhìn thấu tu vi của người kia! Trong lòng hắn chợt hiện lên ba chữ: Bất Diệt Thần.
Là lão già Thần Đế của Tổ Hán sao? Sao hắn lại tới đây?
Dường như biết Trần Nam đang nghĩ gì, người đàn ông kia nhẹ nhàng chắp tay giới thiệu:
- Bần đạo là Hiên Viên Thái! Vốn đã xuất gia tu đạo từ lâu, nhưng vẫn dính quá nhiều tục trần, được đám con cháu xưng là Thần Đế.
Lời nói rất bình thản, không hề nhìn ra tâm tình của hắn có tức giận hay không. Trần Nam trầm mặt một lúc lâu, nhưng vẫn không biết phải nói cái gì bây giờ. Với người yếu hơn, nếu không vừa mắt thì hắn có thể đạp vào mặt đối thủ mà dạy ột bài học, nhưng người này tính trên đẳng cấp tu vi thì không thua gì mình, tính trên chiến đấu thì có đến tám phần là mình thua, Trần Nam cũng không thể nào hành xử lỗ mãng được.
Có nói hắn là hèn nhát, là khi yếu sợ mạnh cũng được. Nhưng đời sống hiện thực cũng là như thế, muốn người khác tôn trọng bản thân thì ít nhất phải có được một trong hai thứ: nhân phẩm hoặc thực lực. Nhân phẩm của người kia thì Trần Nam không dám khẳng định, nhưng thực lực thì tuyệt đối đáng tôn trọng.
- Ta chỉ muốn hỏi: đạo hữu là ai? – Hiên Viên Thái thấy đối phương không nói gì, lại tiếp tục nói.
Trần Nam đảo đảo tròng mắt bên dưới tấm áo choàng, đột nhiên mỉm cười nói:
- Bản tính ta rất lười biếng, chỉ thích tiêu dao, không thích phiền phức, vì vậy… đạo hữu có thể gọi ta là Lãn Ông!
- Lãn Ông sao? – Người đàn ông trầm ngâm một lúc, đột nhiên lắc đầu than nhẹ:
- Bản tính lười biếng? Thích tiêu dao? Bên người lại có kẻ mang thân thể thông linh thiên địa! Người mang thân thể thông linh thiên địa có thể cảm nhận được bản tính của người khác trong điều kiện nhất định, nếu nàng đã muốn đi theo đạo hữu, vậy thì đạo hữu chính là người có tâm vô tạp niệm. Đạo hữu chỉ có thể là một trong hai loại người: loại người tâm tính tà ác, làm việc không từ thủ đoạn nhưng không bao giờ biết áy náy. Hoặc là loại người bản tính tiêu dao phóng khoáng, không bao giờ làm trái lương tâm, không bao giờ phiền chán vì những việc không liên quan tới mình… Trên đời này... có lẽ chỉ có người ấy mới có thể làm được…
Trần Nam đầu đầy sương mù, chả hiểu tên kia đứng đó ra vẻ cao thâm cái gì. Nhưng ít nhất hắn vẫn hiểu được Kiko có thể đi theo hắn là vì nàng cảm nhận được tâm tính của hắn, ngoài ra… hình như đại thiếu gia Lâm gia không phải là loại người không làm trái lương tâm nha! Vậy ra tên đó chính là loại người tâm tính tà ác, làm việc không thèm áy náy! Chỉ là… rốt cuộc “người ấy” là ai? Giống ta lắm sao?
- Rốt cuộc đạo hữu muốn cái gì? – Trần Nam hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
Người đàn ông kia lấy lại sự bình thản, ung dung nói:
- Vốn ý định ban đầu của ta là chiêu nạp đạo hữu! – Hiên Viên Thái dừng lại một chút:
- Nhưng khi nhìn thấy đạo hữu ở đây, ta nghĩ điều đó là không thực tế chút nào. Đạo hữu đã có lòng từ bi, không hề hạ sát bất cứ một người nào trên quốc thổ của ta, xin đa tạ đạo hữu! Xin đạo hữu đi thôi, nếu có lần sau bước lên vương quốc này, chỉ xin đạo hữu hãy báo trước với ta một tiếng, đích thân ta sẽ chào đón, luận đạo với đạo hữu. Nhưng nếu đạo hữu vẫn thích dùng thái độ lén lút như vậy… Xin lỗi, ta chỉ có thể coi đạo hữu là kẻ địch của Tổ Hán!
Trần Nam cũng không ngạc nhiên lắm về cách xử lý của Hiên Viên Thái, mọi người đều đã đến cái tu vi này rồi, không phải cứ nói đánh là đánh, bởi việc hạ sát đối thủ trong chiến đấu là quá khó khăn, nếu để đối thủ chạy mất, sau đó điên cuồng trả thù từ trong bóng tối thì đúng là không thể lường được. Còn nếu chỉ là việc tranh đấu thế lực, thủ hạ hoặc con cháu gì đó đoạt đi đoạt lại có tổn thất thì cũng không sao, bởi trong mắt mấy lão Bất Diệt Thần này, thế sự cũng chỉ như bàn cờ, mình có thể tham gia, có thể điều khiển, nhưng có tổn thất thì cũng chả sao, vì thứ mất đi cũng chỉ là mấy quân cờ mà thôi.
Nếu vương quốc Tổ Hán mà bị tổn hại nặng, có lẽ Hiên Viên Thái sẽ ác liệt với Trần Nam một chút, nhưng hắn đã nương tay như vậy rồi, Hiên Viên Thái cũng không phải là đồ con lừa ưa nặng, trong lòng lão biết rõ nên áp dụng thái độ ứng xử với mỗi người thế nào. Sống lâu như vậy rồi, nếu còn không biết đối nhân xử thế để tránh thiệt thân thì đúng là nên đập đầu vào khối đậu hũ chết quách cho xong.
- Đa tạ! – Trần Nam cũng không có ý định dây dưa gì với lão già Hiên Viên này, nhanh chóng xoay người định rời đi.
- Xin đạo hữu hãy hoàn trả không gian yêu đái của Chu lão gia lại cho ta! Ta sẽ hoàn trả lại cho hắn.
Trần Nam vốn định ém nhẹm chuyện này rồi chuồn thẳng, không gã kia đã già mà không hề lú lẫn, vẫn nhớ như in trong đầu.
Hiện giờ Trần Nam cũng không định làm căng, hơn nữa cái không gian này có lấy cũng chẳng làm gì, đồ đạc quý giá trong đó hắn đã vơ gần hết rồi, dứt khoát quăng luôn lại cho Hiên Viên Thái, sau đó vận khí zọt lẹ.
Hiên Viên Thái tiếp nhận lại yêu đái, nhưng lão không biết trước đó trong yêu đái có cái gì, vì vậy cũng không biết sự gian xảo của tên khốn kia. Đến khi trả lại cho Chu lão gia thì mọi chuyện coi như đã rồi, người đã chạy mất, còn có thể bắt đền ai nữa đây?
Trần Nam xách theo ba người, phi tốc độ nhanh nhất có thể (có thể ở đây là mấy người kia có thể chịu), chỉ mất khoảng mười phút đã chui vào ngôi thành tiếp theo, là một ngôi thành Allades đầu tiên mà Trần Nam được tiếp xúc.
Theo như hiểu biết của Trần Nam, người Allades nguyên thủy vốn sống trên đại lục Quyền Hoàn, là người da trắng, nhưng đã lai rất nhiều đời với người da vàng di cư từ đại lục Quân Vương sang. Người Allades do có dòng máu phương đông, vì vậy đã bắt đầu tôn sùng đạo quân vương, không thích trò chơi giành qua giành lại của các quý tộc vương tước thời phong kiến cổ đại bên Quyền Hoàn, từ đó bắt đầu thực hiện cuộc di cư vĩ đại nhất trong lịch sử Allades, cuối cùng đổ bộ lên đại lục Quân Vương này.
Trải qua bao gian khó nguy nan, anh hùng xuất hiện lớp lớp, rồi lại từng thế hệ ngã xuống, cuối cùng người Allades cũng có được một quốc gia của mình, có được một nơi mà họ có thể phát huy tất cả bản sắc dân tộc mà mình có.
Ấn tượng đầu tiên mà Trần Nam có được khi bước vào ngôi thành này chính là hai chữ: Hồi Giáo!
Người Allades trong thế giới này có lẽ là một phiên bản khác của người Tây Á trên Trái Đất, tôn sùng Hồi Giáo, quy củ nghiêm ngặt, nhất là với phụ nữ, hơn nữa sự cuồng tín của họ đã đạt đến mức độ mà Trần Nam không thể tưởng tượng nổi.
Người mà họ sùng tín được gọi là Thánh Giả Allah, là người Allades đầu tiên đặt chân lên đại lục này. Nghe nói ông ta là một thế hệ Thánh Thần đích thực, tu vi đã vượt qua cả Bất Diệt Thần, đạt đến một mức độ cường hãn không thể chống lại. Nhưng không hiểu tại sao sau này lại biến mất! Trần Nam nghe thấy cái chuyện này mà cứ tưởng chuyện đùa, bởi bản thân hắn đã luyện đến đại thành của Đệ Nhất, cũng có nghĩa là đã đạt tới giới hạn của Sinh Tồn Tinh, Bất Diệt Thần là đẳng cấp cao nhất mà hắn có thể đạt đến, vậy cái Thánh Thần kia là cái định nghĩa quái quỷ ở đâu ra vậy?
Cũng vì sự sùng kính với Thánh Giả Allah, người Allades vô cùng trung thành với hoàng gia, bởi hoàng gia này vốn là hậu duệ của Thánh Giả, là những người mang huyết mạch của Thần Thánh, là những người mang ý chí của Thần Thánh, là sứ giả của người, là kẻ phát ngôn của người…
Người trong ngôi thành này ai nấy đều ăn mặc kín bưng, đàn ông nhìn như củ tỏi nhiều lớp vỏ, đàn bà thì chẳng thấy đường cong nào quyến rũ, đôi khi còn thấy ai cũng giống như ai, chẳng có gì đặc trưng để nhận biết nữa.
Ngôi thành này là một nơi cách khá xa trung tâm đất nước, vì thế các quy định của Hồi Giáo cũng không quá nghiêm ngặt, phụ nữ ra ngoài đường hầu hết mặc đồ Hijab, là loại quần áo chỉ quấn khăn lên đầu và để lộ mặt, chứ không hề giống những người theo Hồi Giáo cực đoan như khu gần trung tâm. Ở nơi đó, có khi phụ nữ phải mặc Burka, là trang phục đội cái mũ trùm đầu, có lưới che kín mặt giống như người luyện hiệp kiếm đạo bên Nhật Bản vậy! (Các bạn có thể tham khảo các loại trang phục hồi giáo ngay dưới chương)
Về kiến trúc thì khá giống với đạo Phật, hầu hết là loại nhà mái vòm, trên có đỉnh nhọn. Nhưng khác ở chỗ hầu hết kiến trúc đều có xây những ngọn tháp cao chót vót ở xung quanh, Trần Nam cảm tưởng hình ảnh đó giống như cái đài phóng tên lửa vậy.
Ở giữa thành có một tòa kiến trúc cực kỳ đồ sộ, từ nơi xa cũng có thể nhìn thấy. Những ngọn tháp xây xung quanh tòa kiến trúc này có lẽ cũng phải cao gấp rưỡi nơi khác, nơi đó không chỉ có mái vòm, mà còn có các loại kiến trúc cột đan xen, nhìn cực kỳ chắc chắn và vuông vức.
Hôm nay, người đi đường có vẻ vắng hơn nhiều, Trần Nam tai thính có thể nghe ra âm thanh ồn ào phát ra từ chính tòa kiến trúc chính giữa kia, xem ra hiện tại đang là thời điểm hành lễ chung của Hồi Giáo, còn nơi kia chính là Thánh Đường rồi!
Hiện giờ đã bước chân lên vương quốc Allades, nhưng Trần Nam chả thấy có chút hứng thú đi tham quan nào cả. Kiến thức ở trên Trái Đất làm hắn không ưa Hồi Giáo cho lắm. Không phải là vì họ không tốt, cũng không phải là do họ xấu xí, trái lại, những nước ở vùng Cận Đông đều có ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, thậm chí có thể nói là đẹp nhất thế giới. (Trung Đông là vùng Ả Rập đều đen thùi lùi nên không nói, Cận Đông là vùng ở phía Bắc của Trung Đông)
Người Cận Đông đều có nước da trắng, là huyết thống của phương Tây, nhưng thân hình lại cực kỳ uyển chuyển và nhu mỹ chứ không thô như người da trắng, vốn là nét đẹp muôn đời của Phương Đông. Mũi họ đều cao, mắt sâu, con ngươi nhiều người rất huyền bí với màu lục bảo, có khi là màu vàng kim nữa
Vì thế mới có vụ trai đẹp bị trục xuất… Trần Nam đảm bảo, phụ nữ của vùng Cận Đông cũng có dung mạo tương xứng với tên đó. Chỉ là do sùng Hồi Giáo nên toàn che mặt, không mấy ai thấy mà thôi.
Còn vì tại sao Trần Nam biết được phụ nữ Cận Đông đẹp, đơn giản là “Lần thứ ba bị lừa tình”, hắn đã gặp phải cái thằng gay kia ở trong nhà vệ sinh công cộng bên Iran, cũng vì quen biết nên thằng đó mới cho Trần Nam xem clip quay trộm trong nhà vệ sinh, nơi mà phụ nữ đều bỏ khăn che mặt… Ôi… thật là nhớ cảm giác đó nha!
Lại nói về vụ không ưa Hồi Giáo, đơn giản là vì tính cách hắn phóng khoáng không thích trói buộc, vậy mà cái giáo phái này lại quá lắm quy củ áp đặt, nếu không tuân theo thì còn bị coi là vi phạm pháp luật nữa. Người thì đi đâu cũng bịt kín mít, đã thế trong ngày còn phải năm lần hành lễ cực kỳ phiền phức. Hơn nữa người nào người nấy sùng đạo như đồ điên, nói gì thì nói chứ đả động đến thánh Allah là cả đám bu vào chửi như xối vào đầu ngay.
Trần Nam hứng thú rã rời, hai cô gái bên cạnh giờ phút này cũng cực kỳ khó chịu, bởi vừa bỏ áo choàng ra một cái là vài người đang đi trên đường đột nhiên quay lại kỳ quái nhìn hai nàng, cuối cùng hai nàng như bị kiến đốt lại phải trùm mũ lại, giống như mình phạm tội gì không bằng!
Dứt khoát không thèm đi đâu nữa, cả bốn người thống nhất cho Hạ Tam Gia dẫn đường, đi tìm địa điểm tiếp ứng của Âu Tiên trong thành này dựa vào những ký tự để lại. Trần Nam đã ngán lắm rồi, thầm nghĩ sớm hoàn thành cái nhiệm vụ quỷ này cho xong, sau đó tập trung đi tìm bí kíp cho cô bé Kiko, ít nhất khi ấy sẽ tự do thoải mái hơn, không có cái cảm giác trách nhiệm chết tiệt này.