Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc

Chương 4: Công pháp dung hợp!




- Nổi tiếng? Là sao? – Hoàng Tuyết Nhu khó hiểu hỏi.
- Là được nhiều người biết đến! Là có nhiều kẻ hâm mộ cậu đó! – Trần Nam giải thích.
Hoàng Tuyết Nhu nhíu mày một lát, dường như đang tiêu hóa khái niệm nào đó, cuối cùng hừ lên khinh thường:
- Là giống mấy cái thằng ban 1+ hay vểnh đuôi lên trời, mắt không nhìn ai đó à? Thế thì có cái gì hay? Suốt ngày bị một đám người nhìn chằm chằm như hổ đói, muốn làm cái gì cũng phải chú ý hình tượng, hừ! Tôi còn lâu mới làm cái loại người ấy.
Trần Nam đau đầu, vì kế hoạch hắn vừa nghĩ ra bắt đầu gặp trắc trở ngay từ khâu đầu tiên. Nhưng hắn chưa từ bỏ, tạm thời lảng sang chuyện khác.
- Ở học viện này có công pháp gì là tốt nhất?
- Ba loại: Tĩnh Nguyệt Tiên, Đọa Nhật Thần, Âm Dương Thánh. – Hoàng Nguyệt Nhu không chút do dự trả lời.
- Có phải học sinh tiềm năng trong ban 1+ là có quyền chọn lựa một trong ba loại công pháp đó để tu luyện không? – Trần Nam trầm ngâm hỏi.
- Đúng! – Hoàng Nguyệt Như gật đầu:
- Ý cậu là…
- Tôi muốn cậu có tư cách học một trong ba loại đó. – Trần Nam có vẻ tự tin nói.

Đôi mắt Hoàng Nguyệt Như bắt đầu ánh lên vẻ mơ ước, nhưng lại nhanh chóng vụt tắt:
- Nghe cũng thật tốt! Nhưng… bằng cách nào?
- Nằm xuống! – Trần Nam khô khốc nói.
Hoàng Tuyết Nhu cảnh giác co rụt người lại một chút, nghĩ nghĩ lại một chút rồi lại nhu thuận nằm xuống, thầm nghĩ “Mình dạo này làm sao vậy? Từ nhỏ đã đùa nghịch với tên nhóc này, có cái gì đáng ngờ mà nghĩ linh tinh?”
Trần Nam nhanh chóng ổn định tư thế, dựa theo pháp quyết trong Đệ Nhất mà vận công. Giờ phút này, vẻ mặt hắn trông có vẻ trang nghiêm, thần thánh không nói nên lời, giống như có một vầng hào quang đang bao bọc lấy hắn vậy.
Trần Nam hét nhỏ một tiếng, quỳ xuống bên cạnh Hoàng Tuyết Nhu, một tay ấn lên trán, một tay ấn lên bụng nàng, hào quang quanh thân hắn cũng dao động kịch liệt, bắt đầu truyền dịch từng chút sang người nàng.
Mười phút sau, Trần Nam buông tay, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi. Âm thanh suy yếu nói:
- Mang tôi về phòng, có gì nói sau!
Dứt lời, hắn gục xuống người nàng như một tên vừa “hăng say quá độ”, nếu không phải hơi thở vẫn còn thì có lẽ tác giả đã nghi ngờ tên này có kết cục giống cái thằng trong mơ kia rồi.
----Vệt kẻ ngang tái xuất giang hồ----
Ngày hôm sau.
Trần Nam mở mắt, chứng kiến vẫn là khung cảnh quen thuộc như bao ngày. Cái trần nhà màu trắng, căn phòng hơi tối, cửa sổ đóng kín, đúng là căn phòng ký túc xá của hắn.
- Tỉnh rồi hả? – Một âm thanh vui mừng vang lên bên tai Trần Nam, quay mặt nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Tuyết Nhu đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt vẫn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng thần thái hơi mệt mỏi, chắc thiếu ngủ.
Sờ sờ lên trán, thấy vẫn còn cái khăn ướt mang theo mùi thơm nhàn nhạt, Trần Nam cảm động nói:
- Cám ơn!
- Hì hì! Đừng nói cám ơn! Hôm qua về tôi thấy trong người cực kỳ phấn chấn, có vẻ thư sướng hơn rất nhiều, còn cậu thì lại mệt mỏi như vậy, chăm sóc cậu là phải làm mà, đúng không? – Hoàng Tuyết Nhu nở nụ cười chân thành, tay đã đưa ra đỡ hắn ngồi dậy.
- Haiz! Đúng là làm việc thất đức, trời không dung tha mà! – Trần Nam u oán than thở.
- Thất đức? – Hoàng Tuyết Nhu khó hiểu, sau đó lại cảnh giác, đưa tay kiểm tra khắp người mình, gấp gáp hỏi lại:
- Sao lại thất đức? Có phải cậu làm gì có lỗi với tôi không hả? – Vừa nói vừa cầm đầu vai Trần Nam lắc qua lắc lại, làm đầu hắn hơi choáng váng, suýt nữa hôn mê.
Khó khăn lắm mới ngừng lại, Trần Nam đành phải ngồi giải thích:
- Cậu có biết cái gì gọi là công đức không? Người ta làm nhiều việc thiện thì tích được công đức, đồng thời công đức cũng có thể truyền cho người khác. Thứ mà tôi truyền cho cậu hôm qua chính là công đức. Còn tôi thì bị tổn hao công đức, đó cũng là một dạng thất đức, hiểu chưa?

- Công đức? Nghe thì cũng hiểu sơ sơ, nhưng nó có tác dụng gì?
Nói đến đây, Trần Nam bắt đầu thấy hào hứng, đắc ý khoe khoang:
- Công đức có nhiều tác dụng lắm chứ! Nhỏ thì làm người ta tâm thần thư sướng, tiêu tan bệnh tật. Cao hơn thì có thể mang đến vận may, tiêu tai giải nạn. Quan trọng nhất, công đức lực giống như một môi trường trung gian, giúp cơ thể hấp thu linh khí mạnh hơn gấp trăm lần, ngàn lần, tốc độ tu luyện được đề cao gấp bội.
Trần Nam đắc ý khoe khoang, không để ý Hoàng Tuyết Nhu đã trợn mắt há hốc mồm, ngốc ở nơi nào. Hắn không khỏi nhớ đến Đệ Nhất, loại bí tịch không có bình cảnh, nhưng lại cần tăng trưởng thật nhanh, cũng chỉ có loại công đức lực này mới giúp công lực tăng nhanh đến như thế. Nếu không có công đức lực, công lực tăng trưởng không đủ nhanh, năm năm mà không đột phá cái bình cảnh kia thì sang năm thứ sáu, người tu luyện Đệ Nhất sẽ chết chắc.
- Theo cậu nói thì… bây giờ tôi là thiên tài trong thiên tài sao? – Hoàng Tuyết Nhu dè dặt hỏi.
- Tất nhiên, chỉ cần cậu học xong cách sử dụng công đức lực là được! Giờ tôi dạy cậu.
Sau đó…
- Bộp! – Hoàng Tuyết Nhu đã bị vỗ một cái vào đầu, nhưng không dám phản kháng…
- Ngốc quá đi, có vậy mà cũng làm không xong! Còn học hành gì hả? Làm lại!
Bộp…
Bộp…
Hoàng Tuyết Nhu thật đáng thương.
----Lại kẻ ngang nào----
Mấy tháng sau.
Gần đây, trong học viện tu luyện Đô Thành xuất hiện một nữ thiên tài. Không ai biết nàng ở đâu ra, xuất hiện như thế nào. Chỉ biết nàng hay đeo chiếc mặt nạ che nửa mặt trên, chỉ để lộ con mắt và cái miệng. Vì chiếc mặt nạ kia có hai chiếc lông vũ gắn vào kéo dài theo tóc mai nên người ta thường gọi nàng là bạch vũ thiên sứ.
Bạch vũ thiên sứ có dung mạo thế nào không ai biết, có người cho rằng nàng rất xinh đẹp, có người lại cho rằng nàng quá xấu không dám gặp người. Nhưng có một điều ai cũng biết, Bạch vũ thiên sứ có thiên phú tu luyện cực cao.
Nghe nói nàng chỉ mới mười bốn tuổi, không ngờ đánh ngang ngửa với một vài đạo sư có tu vi “Trăm Ngàn Vạn Địch”. Có biết cái đẳng cấp tu vi đó là thế nào không hả? Người ta phải tu luyện ít nhất năm năm, đôi khi là mười năm hai mươi năm mới có thể đột phá đến được cảnh giới đó. Nàng mới tu luyện bao lâu? Cùng lắm là một năm học, tức là mới hai năm mà thôi. Nếu không phải do công pháp nàng tu luyện có đẳng cấp không cao, Huyền Băng Quyết lại cố ý giấu diếm, đạo sư cũng cam bái hạ phong rồi.
Cái tốc độ đáng sợ đó làm rất nhiều người sợ hãi, hâm mộ, ngạc nhiên. Đến hiệu trưởng cũng không nhịn được mà gọi nàng đến gặp một lần, nghe nói là hỏi về thân phận của nàng. Nhưng sau lần đó, hiệu trưởng lại tuyên bố Bạch vũ thiên sứ là học sinh thuộc diện đào tạo trọng điểm, thân phận được giữ kín, không cần đi tìm hiểu.
Không cần phải nói, Bạch vũ thiên sứ chính là Hoàng Tuyết Nhu rồi.
Vốn dĩ nàng không muốn nổi tiếng gì cả, nhưng nếu không gây oanh động đến mấy sếp cao tầng thì sẽ không được chú ý, không có cơ hội tiếp xúc với ba bí tịch cao cấp kia. Vì thế nên Trần Nam bày kế cho nàng chơi vô gian đạo. Tất nhiên, với hiệu trưởng thì không giấu được, nhưng chiến thuật nước mắt và làm nũng của thiên sứ đã làm hiệu trưởng mềm lòng, đồng ý giấu thân phận của nàng đi.

Đương nhiên, lý do mà Hoàng Tuyết Nhu đưa ra cũng khá hợp lý, vì không hy vọng dòng tộc biết được thiên phú của mình, sau đó bắt về nhà luyện công pháp gia truyền, đi trái lại với ý nguyện ban đầu khi gia nhập học viện. Hiệu trưởng cũng không dị nghị gì lý do này, học viện cũng thích nhất làm tốt mối quan hệ với các học sinh tiềm năng, sau này không giữ được lại học viện thì cũng có một phương cường giả ủng hộ cho học viện, có gì mà không tốt?
Không lâu sau đó, Hoàng Tuyết Nhu đã lấy được bí tịch Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết tới tay.
Theo như nàng nghĩ, Đọa Nhật Thần Quyết thiên về dương cương, không thích hợp với người tu luyện Huyền Băng Quyết, còn Âm Dương Thánh Quyết thì có phần giống như đạo sĩ đạo cô, cần thanh tịnh vô vi mới tập được, về cơ bản cũng không khác tập Huyền Băng Quyết là mấy, vì thế bí tịch Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết là thích hợp nhất.
Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết lấy phòng thủ để lựa chọn thời cơ công kích, có phần giống như thái cực quyền. Khi chiến đấu thì công lực tĩnh lặng vô cùng, tâm thần như minh nguyệt soi rõ từng động tác của đối phương, chọn phương pháp nhẹ nhàng nhất để hóa giải công kích, chờ đợi cơ hội tặng đối thủ một đòn chí mạng.
Và chẳng bao lâu sau, Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết đã tới tay Trần Nam.
Lúc này…
- Thật sự không sao chứ hả? – Hoàng Tuyết Nhu có vẻ hơi lo nghĩ, do dự khi đưa đạo cụ lưu giữ ký ức có Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết cho Trần Nam.
Hắn bĩu môi khinh thường:
- Lo cái gì? Chuyện bảo mật của học viện này tôi cũng biết một hai, chủ yếu dựa vào sự uy hiếp và tính tự giác của học sinh. Nếu có kẻ nào lai lịch không rõ mà sử dụng bí tịch như Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết thì sẽ bị truy sát tàn nhẫn, dòng tộc cũng gặp nguy khốn. Nếu như dòng tộc của cậu mạnh hơn bây giờ vài chục lần, có lẽ học viện sẽ đề phòng cậu truyền bí tịch này ra, vì sợ không làm gì được cậu, nhưng họ Hoàng còn chưa có mạnh như vậy, học viện nghĩ rằng cậu không dám truyền ra, vì thế nên không để ý thôi.
- Nhưng… chẳng phải tôi vẫn truyền cho cậu hay sao? – Hoàng Tuyết Nhu run run nói.
- Sợ cái gì? Tôi chả thèm luyện cái bí tịch này, tôi không dùng thì ai biết là cậu truyền ra! Ngốc quá! – Trần Nam khinh thường nói.
- Ừ! – Hoàng Tuyết Nhu đành ngoan ngoãn nghe theo, không phản bác nữa.
Hai ngày sau.
- Được rồi! Đây là Huyền Nguyệt Băng Quyết, dung hợp giữa Huyền Băng Quyết, Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết và pháp môn sử dụng công đức lực, đồng thời dùng thủ pháp Dung trong Đệ Nhất để trung hòa. Ngoài cậu, người có huyết mạch họ Hoàng, có Công Đức Lực ra thì không ai luyện được. Công pháp này khi chiến đấu có thể suy diễn ngược ra Huyền Băng Quyết và Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết, tu luyện cũng khỏi lo đổi tâm tính vì có Công Đức Lực hộ thân. Cậu yên tâm rồi chứ!
Trần Nam diễn thuyết quảng cáo một thôi một hồi, đưa Huyền Nguyệt Băng Quyết còn lợi hại hơn cả Huyền Băng Quyết lẫn Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết cho Hoàng Tuyết Nhu như tống một thứ rác rưởi, sau đó mệt mỏi phất phất tay, quay vào trong phòng.
- Cám ơn nhé! Yêu cậu nhất! Ngày mai gặp lại! – Hoàng Tuyết Nhu bỗng nhiên để tay lên miệng hét to.
Trần Nam lảo đảo suýt ngã, ngẩng đầu lên đã thấy cái tên bạn cùng phòng ngày thường tự kỷ kia đột nhiên hèn mọn cười nhìn mình, hắn có cảm giác như bị nhìn thấu bí mật nào đó. Mặt đỏ ké, hắn chạy trối chết vào phòng trùm chăn ngủ thẳng cẳng cho hết sự mệt mỏi mấy ngày qua.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.