Trần Nam chán chường, bây giờ mới biết ý kiến của mình hình như cũng không mấy giá trị với thằng em này nữa rồi!
Hắn giờ đây mới nhận ra một sự thật, ước mơ của Trần Lữ không giống hắn, vì vậy cách hành xử cũng không thể nào giống hắn được! Muốn làm một tướng quân mà lúc nào cũng giấu tài, vậy thì làm sao có thể thống lĩnh kẻ khác được? Muốn giấu tài, tốt nhất chỉ nên làm quân sư mà thôi!
Hơn nữa, theo như cách mà “sư phụ” Trần Lữ, cũng chính là ông bác kia nói, Tướng Quân Lệnh của Trần Lữ là phải luôn luôn giao chiến, luôn luôn đối đầu, chà đạp tất cả đối thủ để mạnh lên. Hắn triển lộ phong mang, đối thủ sẽ tự động tìm đến hắn, làm bao cát cho hắn tập luyện. Nhưng nếu Trần Lữ đến những thử thách nhỏ như đám bạn đồng lứa này cũng không thể vượt qua, vậy thì tốt nhất nên bỏ qua giấc mộng của mình đi!
Giấc mộng của Trần Lữ hắn lẽ nào lại rẻ tiền như vậy thôi sao? Hắn không từ bỏ dễ như vậy, vì thế, hắn điên cuồng tu luyện, điên cuồng giao đấu, thậm chí dám phát ra cả lời cuồng ngôn “đồng cấp vô địch thủ”, mục đích chính là lôi kéo người khác giao chiến với mình, hơn nữa tự làm mình nổi bật hơn những kẻ khác, từ đó thu phục được nhân tâm của một số người từ ngay trong học viện này, mai sau có thể giúp ích cho sự nghiệp của hắn.
Quả nhiên, người ghen tỵ với Trần Lữ có vô số, nhưng người khâm phục, muốn kết giao hắn cũng không phải số ít, hiện giờ Trần Lữ đã có khá nhiều giao tình trong cái ban 1+ này, cả học sinh năm nhất hay năm bốn gì cũng có.
Hơn nữa, được chân truyền của Âu Vĩnh Lạc, vốn là một đại tướng tự thân lĩnh sa trường năm xưa, giờ đây Trần Lữ cũng có kiến thức không tệ về quân sự, về cái nhìn thế cục cũng rõ ràng hơn một chút, không phải là thằng bé lơ ngơ để anh trai giúp đỡ sắp đặt mọi chuyện như xưa kia nữa.
Trần Lữ nói:
- Theo lời sư phụ, bảy đại tộc quốc trụ trước đây gần như lũng loạn mọi quyền lực, từ chính trị đến quân sự, thương nghiệp, mà điều đó làm cho sư phụ rất khó chịu. Vì vậy người mới lập ra học viện Đô Thành này, ẩn giấu các cao thủ tầng bốn của hoàng gia vào đó để làm hiệu trưởng, đích thân hoàng gia giám sát học viện cùng tìm kiếm nhân tài. Mục đích của người chính là đào tạo thế lực hàn môn, cân bằng lại với các dòng tộc lớn mạnh kia.
Bản thân em và anh vốn là một đệ tử của đại tộc, sư phụ nói, nếu sau này em có thể phát triển cao hơn, chắc chắn họ Trần quốc trụ sẽ nhúng tay vào làm khó, hoặc là bắt em phục vụ cho bọn họ, hoặc là dùng cớ phản phúc, uống nước không nhớ nguồn gì đó để làm em thân bại danh liệt. Mà họ thì chỉ quan tâm đến lợi ích của dòng tộc, việc chinh chiến bảo vệ quốc gia này trong mắt họ chỉ là trò chơi lợi ích mà thôi.
Em cũng biết sư phụ nói đúng, bởi chỉ họ Trần của chúng ta cũng đã có thái độ như vậy rồi. Em không muốn phục vụ cho đại tộc, vì vậy em chỉ có thể tự tạo dựng sự nghiệp ình, bắt đầu ngay từ bây giờ, việc em cần làm chính là kết giao với những nhân tài, thiên tài ở trong học viện này! Tạo dựng được điểm tựa ình mai sau.
Trần Nam lẳng lặng lắng nghe, người đã ngồi lên giường, chân khoanh lại, đầu gục xuống. Trong lòng thầm thở dài. Nữ nhi ngày nào giờ đã bắt đầu trưởng thành rồi, con đường của nó không giống mình, bản thân mình cũng đâu phải kẻ trải đời, nhìn thấu mọi thế sự nhân sinh đâu? Mình không có kinh nghiệm già dặn như ông bác kia, có lẽ… lời ông ta khuyên là đúng, còn cách sống của mình… thôi đi, mỗi người đều có cảnh ngộ của riêng mình thôi mà.
- Ừ! Anh hiểu rồi! Anh cũng chẳng muốn ý kiến gì thêm nữa, chỉ là, anh nghĩ rằng tốt nhất em nên thỉnh giáo viện trưởng hoặc sư phụ em về cách đối nhân xử thế thêm nữa. Bởi con đường của em cần phải thu được lòng người, cần phải cẩn thận trong ứng xử, không giống như anh, dù làm mất lòng một số người, nhưng cũng không có nhiều điều phải lo lắng. Chỉ là, em nên nhớ anh mãi mãi là anh trai của em, nếu có lúc nào thực sự khó khăn, không giải quyết được, em hãy bóp nát cái đạo cụ ký ức này, lúc đó, anh sẽ tới giúp em!
Vừa nói, Trần Nam vừa cọ cọ lên chiếc nhẫn cưới hình rồng bên tay trái, lấy ra hai chiếc dây chuyền hình hai nửa trái tim, mỉm cười trao tận tay Trần Lữ:
- Em giữ một nửa, còn một nửa đưa cho người mà em thấy xứng đáng! Thứ này được anh đặc chế giống như cái kính ảo cảnh kia, dùng đạo cụ ký ức để điều hành hoạt động, tác dụng của nó là truyền tin. Nếu bóp nát nó thì tín hiệu có thể truyền khắp cả tinh cầu này, đến được với anh, còn nếu khống chế bình thường, hai cái có thể liên hệ với nhau trong vòng một nghìn dặm, tốt nhất mỗi lần dùng xong nên để im khoảng hai ba tiếng để hồi phục năng lượng, hiểu rồi chứ?
Trần Lữ cảm kích nhận lấy, lại không hề do dự chạy đến bên Đàm Thu Hà đã đỏ mặt cúi đầu, tự tay đeo lên cổ cho nàng, miệng cười hì hì thích thú.
----Vạch kẻ ngang thần thánh ----
- Chị Nhu! Chị không trách em đấy chứ?
Ở một góc khác của học viện, Kiko và Hoàng Tuyết Nhu đang sánh vai dạo bước. Giờ phút này, Kiko có vẻ xấu hổ, chột dạ cúi đầu, không dám nhìn về phía trước.
Hoàng Tuyết Nhu liếc một cái, thấy Kiko ra vẻ đáng thương, cuối cùng lộ ra một nụ cười:
- Em… con quỷ nhỏ tinh quái này! Đừng ở đây làm ra vẻ đáng thương với chị nữa! Ha ha… xem cái vẻ mặt ngốc nghếch của em kìa… ha ha…
Kiko đã xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cúi đầu không nói gì.
- Em tưởng rằng tên kia không biết sao? Ngay từ ngày đầu tiên em chấp nhận đi theo hắn, hắn đã biết tỏng trong đầu em nghĩ cái gì rồi! Chẳng qua tên dại gái đó thấy em thực sự đáng thương, hơn nữa hắn cũng thích em, nên mới tình nguyện bị lừa một lần, hơn nữa còn im lặng mà hứng hết tất cả đó. Ngốc ạ!
Kiko đang đỏ mặt, đột nhiên màu máu như rút đi sạch sẽ, chỉ còn lại vẻ tái nhợt hoảng sợ, nàng thất thanh la lên:
- Anh ấy biết? Nhưng mà… vậy anh ấy có cho rằng em là đồ đàn bà âm hiểm xảo trá hay không? Em… anh ấy không thích Noya vì chị ta quá tâm cơ! Anh Nam… hức… Em… em cố tình ra vẻ đáng thương như vậy cũng chỉ vì muốn tới bên anh ấy thôi! Em… em không biết tại sao! Lúc đó em đã có ý định tự sát, nhưng cứ mỗi lúc như thế thì lại như có âm thanh khác thúc giục trong đầu, như nói rằng anh ấy là người thích hợp nhất với em, đi bên cạnh anh ấy mới có hạnh phúc. Ở bên cạnh anh ấy, máu của em như chảy nhanh hơn, đầu óc cũng thanh minh hơn bao giờ hết, em… em không biết! Cảm giác đó trước đây cũng có ở trên người Lâm thiếu gia, nhưng không mãnh liệt như vậy. Em…
Nói đến đó, trong giọng đã có âm thanh nức nở, Hoàng Tuyết Nhu nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi:
- Chị không biết vì cái gì, nhưng tên đó hình như rất sợ bị lừa gạt, đặc biệt là bị con gái lừa gạt, hơn nữa hình như còn có sự cảnh giác bản năng với nữ tính. Hì hì… hồi trước nếu không phải bà chị này liều mạng quyến rũ, liều mạng nói ra tất cả thì tên đó đã chạy đi mất rồi!
Nói đến đó, Hoàng Tuyết Nhu lại đỏ mặt, như nhớ lại chuyện mất mặt nào đó:
- Nhưng thực tế thì hắn cũng là người cực kỳ mềm lòng, em thấy đấy, từ trước tới giờ hắn cũng ít khi giở trò bạo lực, đòi đánh đòi giết. Đặc biệt với mỹ nữ thì hắn lại càng mềm lòng, mà nếu hắn nợ một mỹ nữ nào đó thì là vô cùng mềm lòng! Hắn… chấp nhận bị em lừa một lần, để em đi bên cạnh hắn, cũng không cần biết mục đích của em là gì. Nhưng chị biết, trong lòng tên đó luôn mong muốn, em làm vậy là vì muốn ở bên hắn, chứ không phải là vì thứ gì đó của hắn. Nếu một ngày nào đó, em thực sự muốn bỏ hắn đi, hắn sẽ không trách em, nhưng cũng không bao giờ muốn nhìn thấy em nữa! Tuy rằng chuyện này chưa được chứng minh, nhưng với hiểu biết của chị về hắn, chắc chắn hắn sẽ làm như vậy! Hi hi…
Không thể không nói, trực giác của nữ nhân quá lợi hại, mà một người hiểu thấu Trần Nam như Hoàng Tuyết Nhu thì phán đoán còn lợi hại hơn nữa.
Trần Nam chính xác chính là loại như vậy, dại gái số một! Đời trước bị lừa tình sáu lần, lần cuối coi như không tính, nhưng năm lần trước đó, hắn chưa từng làm gì tổn hại đến mấy người đã lừa gạt hắn. Cơ bản hắn cảm thấy không đáng, hơn nữa, làm tổn hại đến người kia, vậy thì chính mình cũng bị thương tổn, đâu có gì hay ho đâu mà làm?
Quan điểm mà Trần Nam cho là huyền thoại nhất, cũng là thứ mà hắn luôn lấy ra tự an ủi, đó là: “Bỏ tao đi, mày mất đi một người thật tình với mày, còn tao chỉ mất một kẻ đã lừa gạt tao mà thôi!”
- Thôi! Em yên tâm đi! Nếu như em thật lòng với hắn thì chẳng còn gì cần lo lắng nữa! Hì hì… chẳng phải cứ như bây giờ rất tốt sao? – Hoàng Tuyết Nhu mỉm cười nói, tung tăng chạy vào cửa phòng hiệu trưởng.
Ở phía sau, Kiko cảm kích nhìn theo bóng dáng của nàng, lại nhìn theo phương hướng mà Trần Nam biến mất, trong lòng thầm thề: “Em chỉ gạt anh một lần! Duy nhất một lần đó mà thôi!”
-------
Chiều hôm đó.
Hoàng Tuyết Nhu đột nhiên kéo Trần Nam ra ngoài, thần tình vô cùng ngưng trọng.
- Có chuyện xảy ra rồi! – Hoàng Tuyết Nhu nói.
- Chuyện gì? – Trần Nam mờ mịt, nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Hoàng Tuyết Nhu, trong lòng cũng thầm thấy không ổn.
- Là thành Thanh Yến! – Hoàng Tuyết Nhu lại nói ra thêm một chút tin tức.
- Cái gì? – Trần Nam nhảy dựng lên, trong lòng như có lửa đốt, thành Thanh Yến có làm sao thì hắn cũng mặc kệ, nhưng ở đó có cha mẹ hắn, còn cả cha mẹ Hoàng Tuyết Nhu nha! Không lo lắng sao được.
- Anh bình tĩnh lại nghe em nói đã! – Hoàng Tuyết Nhu đè vai hắn lại, thấy Trần Nam đã từ từ ngồi xuống dưới thảm cỏ, nàng mới kể lại mọi chuyện từ đầu…