Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 130: “không Thấy Tôi Còn Đang Xem À”





“Bách Thần, anh có yêu em không?”
“Anh yêu em.”
“Bách Thần, anh sẽ nhớ em chứ?”
“Nhớ! Trà, cả đời này anh sẽ không quên em”
Tôn Bách Thần nằm ở trên giường, hai hàng lông mày díu chặt lại.

Trong phòng ngủ đang bật điều hòa, nhưng trán hắn lại lấm tấm mồ hôi.

Hai cánh tay săn chắc đột nhiên gồng lên dữ dội, Tôn Bách Thần nắm chặt lấy ga giường, miệng hét lên một tiếng thảm thiết:
“Không-gggg!”
Cơn ác mộng làm hắn tỉnh giấc.


Tôn Bách Thần ngồi trên giường, bộ dạng như người vừa trở về từ cõi chết.

Hắn khó nhọc điều chỉnh lại nhịp thở, bàn tay đưa lên quệt mấy vệt mồ hôi trên trán.

Vừa nãy hắn mơ mình gặp Mộc Trà.

Trong giấc mơ cô nói với hắn rất nhiều điều, còn liên tục hỏi hắn có yêu mình không? Đến cuối cùng, cảnh tượng cô bị bắn trong lễ đường được tái hiện lại trong tiềm thức hắn, chân thật đến mức xé nát tâm can Tôn Bách Thần, đau đớn quyện lẫn với sự giày vò triền miên.

Nếu không phải đỡ đạn thay cho hắn, cô đã không phải chết.

Người con gái xinh đẹp như thiên thần đấy, sao thượng đế nỡ lòng mang cô khỏi thế gian này...!
“Gặp ác mộng à?”
Vương Phong không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh giường.

Anh đưa cho Tôn Bách Thần một ly nước lọc, để hắn có thể trấn tĩnh lại tinh thần.

Tôn Bách Thần uống hết ly nước lọc, nhưng không trả lời anh.

Mà khi Vương Phong hỏi, anh vốn không định nhận câu trả lời, vì bản thân tự anh hiểu rõ hắn đã mơ thấy điều gì.

“Tôi đi tắm.”
Hắn nặng nhọc rời khỏi giường, bước chân vô lực đi vào trong phòng tắm, còn anh đi xuống phòng bếp, lạch cạch làm một bữa sáng đơn giản với bánh mì sandwich và trứng.

Hôm nay là ngày nghỉ, Tôn Bách Thần thường có thói quen xem tin tức vào buổi sáng.


Hắn tắm xong, lấy khăn lau sơ mái đầu ướt rồi ngồi chễm chệ trên ghế sofa ở ngoài phòng
khách.

“Xuống ăn sáng đi.” Vương Phong nói.

“Hửm? Mạn Nghiền thức dậy chưa?”
“Hình như chưa...!Mà cứ để em ấy ngủ thêm đi.”
Hắn gật nhẹ đầu, lưng hơi thoải ra đằng sau, dựa vào lưng tựa ghế sofa.

Thấy Tôn Bách Thần chưa có ý định ăn sáng, Vương Phong bèn ngồi xuống phía đối diện với hắn, cùng xem tin tức.

Hắn vô tình chuyển sang bản tin kinh tế trong nước, vừa hay nội dung trọng điểm có liên quan đến Tôn thị.

“Cổ phiếu dạo gần đây của tập đoàn tài chính Tôn thị có dấu hiệu giảm sút, mang nhiều nguyên nhân sâu xa ở đằng sau.

Một trong những điều có thể rõ ràng nhận ra là dự án đầu tư mới đây của tổng giám đốc Tôn Ninh Ninh, rất không được sự ủng hộ từ phía các vị cổ đông.

Có ý kiến cho rằng dự án lần này không hề có tiềm năng như lời đồn, lợi nhuận bấp bênh, trong khi rủi ro cao ngất ngưỡng.”
Tôn Bách Thần cầm bộ điều khiển, tắt phụt màn hình lớn trước mặt.

Hắn lẳng lặng đứng dậy, đi vào trong nhà bếp.

“Không thấy tôi còn đang xem à?”
Vương Phong quát lên.


Thế nhưng anh vẫn đứng dậy, bám theo sau lưng Tôn Bách Thần.

Biết hắn đang mệt mỏi, anh liền trở nên nghiêm túc.

“Này, cậu định thế nào?”
“Cái gì?”
“Cậu không có ý định quay về Tôn thị sao?”
“Không” Hắn đáp cụt lủn, muốn kết thúc cuộc trò chuyện vô vị này.

Vương Phong không hiểu tại sao Tôn Bách Thần phải cố chấp như vậy.

Trốn tránh đâu phải cách giải quyết vấn đề? Lẽ nào hẳn định cả một đời sống dở dang như vậy, dằn vặt trong quá khứ u ám, không theo đuổi ước mơ, không dũng cảm đối diện với tình yêu, thì mới hài lòng sao?
Đời người có bao nhiêu, sao cứ phải chìm đắm trong bóng đen do chính mình tạo ra? Phải chăng để đánh đổi lại chút cảm giác dễ chịu, để tự nhủ lòng sẽ thảnh thơi hơn với những người đã khuất!
Vương Phong chẳng còn lời lẽ nào để khuyên hẳn.

Anh bốc nhanh miếng bánh sandwich kẹp trứng cho vào trong miệng, ăn một cách nhồm nhoàm, vội vã.

Trước khi đứng dậy khỏi bàn, anh nói một câu thật lòng:
“Tôn Bách Thần à, tôi thấy cậu hợp với việc kinh doanh hơn là Tôn Ninh Ninh.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.