Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 196: Cảm Ơn Cậu Trong Suốt Thời Gian Qua Nhé!”





Trả lại cuộc sống bình yên cho cô gái nhỏ, trả lại sự yên bình, thanh thản trong lòng cô!
Buổi trưa, A Nguyên gọi đồ ăn bên ngoài.

Cậu ta gõ cửa phòng đọc sách, rất lâu Tôn Bách Thần mới có động tĩnh.

Trong bữa ăn, hắn nói rất nhiều điều với cậu, còn dặn dò sau này cậu phải sống thật tốt.

“Cậu hãy tìm một người con gái mà yêu đương, sau đó cùng cô ấy kết hôn, sinh con, sống với nhau thật hạnh phúc.

Ừ, còn gì nữa nhỉ? Cảm ơn cậu trong suốt thời gian qua nhé!”
A Nguyên đang nhai dở miếng thịt, nhất thời nuốt không trôi xuống họng.


Hôm nay Tôn Bách Thần sao lại nói mấy lời sến sẩm, kỳ lạ như vậy? Vốn không giống với cách nói chuyện khô khan thường ngày của hắn gì cả.

A Nguyên suy nghĩ cẩn thận, rồi nói: “Ngài Tôn, ngài đâu cần phải cảm ơn tôi chứ? Mạng của tôi là do ngài nhặt về, dù ngày mai có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ liều mình bảo vệ ngài.”
Tôn Bách Thần lắc đầu.

Hắn vỗ nhẹ vào vai A Nguyên, nói:
“Ngày mai cậu phải bảo vệ mình cho tốt, có gian nan thế nào cũng phải đem cái mạng bình an quay về.

Nếu không, chẳng phải uổng công năm năm trước tôi cứu cậu sao?”
Hắn chỉ ăn nửa bát cơm đã đứng dậy, để lại A Nguyên ngồi trầm ngâm ở đó.

Cậu ta khẽ thở dài, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

Rồi đột nhiên A Nguyên nhận được cuộc điện thoại của Vương Phong, mà không khỏi bất ngờ.

Vương Phong là bạn thân của Tôn Bách Thần, cậu ta có biết điều đó.

Hai người đã gặp qua vài lần, tình cờ cũng lưu số điện thoại của nhau.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh gọi cho A Nguyên để hỏi han về tình hình của Tôn Bách Thần.

Hóa ra sau khi viết thư xong, hắn đã gọi điện thoại cho Vương Phong.


Trong điện thoại, Tôn Bách Thần nói với anh mấy lời sến súa, dặn dò đủ chuyện tương lai xa xôi hệt như những lời nói với A Nguyên.

Điều này làm anh nổi lên.

sự bất an trong lòng.

Biết dạo này A Nguyên thường xuyên ở cạnh Tôn Bách Thần, giúp hắn điều tra Tôn Ninh Ninh nên mới gọi điện hỏi cho ra lẽ.

A Nguyên không giấu diếm nửa lời, trực tiếp nói ra hết kế hoạch vào ngày mai cho Vương Phong nghe.

Anh liền hiểu ra ý định của Tôn Bách Thần, chẳng trách hắn lại liên tục nói mấy lời kỳ lạ như vậy.

Nào là giúp hắn chăm sóc cho Linh Châu, nào là thay hắn yêu thương Mạn Nghiên
Mẹ kiếp! Tên khốn đó định vứt bỏ người con gái hắn yêu sao? Hắn nghĩ cái chết của mình sẽ xóa bỏ vết thương trong lòng Mạn Nghiên sao? Ngu dốt!
Vương Phong thật sự rất phẫn nộ.

Anh sẽ không để hắn được chết, nhất định không!
“A Nguyên, tôi biết Tôn Bách Thần định làm gì rồi.

Bây giờ tôi lập tức lái xe đến biệt thự, sau đó sẽ nói rõ hơn cho cậu.


Hiện tại cậu cứ tỏ ra bình thường, đừng nói gì với hắn cả, nhớ kỹ đấy!”
Vương Phong không kịp giải thích nhiều với Linh Châu.

Anh nói vội với bà vài ba câu tạm biệt, rồi tức tốc quay trở về thành phố.

Lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ, cả chặng đường dài đằng đẵng, Vương Phong không dám dừng lại nghỉ mệt dù chỉ là một giây.

Về đến biệt thự đã hơn tám giờ tối, cả người anh mỏi nhừ, đến giày cũng không thèm cởi mà bước thẳng vào trong phòng khách.

“Tôn Bách Thần đâu?”
“Ở trên phòng ngủ, vừa nãy ngài ấy nói đi tắm.”
Nhận được câu trả lời từ A Nguyên, Vương Phong không thèm ngoái đầu nhìn lại.

Anh vội vã chạy lên lầu, bậc cầu thang bước một bậc, bỏ hai bậc.

Đến phòng hắn, anh từng chân đạp phẳng cánh cửa rồi đi vào.

Tôn Bách Thần, nói chuyện đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.