Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 205: “không Thể Nào!”





Không như mong đợi! Dồn biết bao nhiêu thời gian và tâm huyết, thứ cô ta đổi lại là sự thất bại! Nhưng thất vọng có đáng là gì so với thái độ của những người kia? Không một câu an ủi động viên, thứ Tôn Ninh Ninh nhận được chỉ là những lời chửi bới, mắng nhiếc thậm tệ từ chính người mà cô ta gọi là cha suốt mười tám năm trời.

“Khóc làm gì? Tao khiến mày thất bại sao? Tôn Ninh Ninh, nếu như mày còn yếu đuối như vậy, cả đời này mày chỉ có thể làm cái bóng theo sau lưng em trai mình thôi.”
Đó là lời của Tôn Bách Phong đã ghim vào tận trong xương tủy Tôn Ninh Ninh.
Nó biến thành một loại chất độc cực mạnh, dần dần ăn mòn, hắc hóa cô ta theo từng năm, từng tháng.
Bao lần Tôn Ninh Ninh tự hỏi, cô không xuất sắc được như Tôn Bách Thần, nhưng liệu có đáng để bị phân biệt đối xử vậy không?
Nhưng cũng chính ngày hôm đó, một hành động ấm áp của Vương Phong đã cứu rỗi tâm hồn của Tôn Ninh Ninh.
Cô ta vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc chàng thiếu niên gương mặt anh tuấn, đưa cho cô một hộp quà gói nơ đỏ, rồi ôm cô vào lòng, an ủi: “Chị làm tốt lắm rồi.


Đừng khóc, chị mà khóc sẽ không còn xinh đẹp nữa!”
Giây phút ấy, Tôn Ninh Ninh đối với Vương Phong đã chuyển từ thích thành yêu rồi!
Chỉ là sau này, sự có mặt của Mộc Trà đã hủy hoại đi tất cả...!
“Tôi không biết vì sao chị lại biến thành bộ dạng như bây giờ.

Nhưng Tôn Ninh Ninh à, chị có thể vì tôi mà dừng lại được không? Đừng để đôi tay mình nhuốm thêm máu tươi nữa, đừng trơ mắt nhìn những con người vô tội phải chết nữa.

Cầu xin chị!”.

Vương Phong bảo Tôn Ninh Ninh hãy vì anh ư? Nhưng anh đã từng một lần xem cô là sự lựa chọn đầu tiên chưa? Tôn Ninh Ninh nhớ về một cuộc hẹn cũ với Vương Phong, cô đã từng rất háo hức, mong chờ khi nhận được tin nhắn đồng ý gặp mặt của anh.

Vậy mà đến cuối cùng, Vương Phong lại vứt bỏ cô ngồi một mình dưới mưa suốt hàng giờ đồng hồ.

Chỉ vì Mộc Trà phát sốt, anh điện cuồng ráo riết chạy đến bệnh viện, ở lại túc trực cả đêm bên cạnh cô gái đó.

Mộc Trà có Tôn Bách Thần mà? Tại sao anh phải hành hạ bản thân mình như vậy?
Thế nên Tôn Ninh Ninh mới nói Vương Phong là một kẻ ngu ngốc, lụy tình..


“Bây giờ có nói gì cũng là quá muộn rồi.

Tôi muốn nghỉ ngơi, nên cậu tốt nhất là ngậm chặt miệng lại đi.” Cô ta mệt nhoài kéo cái gối, định nằm xuống giường thì nghe thấy âm thanh đập cửa.

Là Hoắc Ngọa, hắn ta đến đây làm gì?
“Negroni Zen, ông ta bị bắt sống rồi!”.
“Không thể nào!”
Tôn Ninh Ninh giật bắn người, bước chân chập choạng lùi về phía sau.

Hoắc Ngọa mất hết bình tĩnh, tay lên nòng súng, dí sâu vào cổ họng của Vương Phong.

Hắn trừng đôi mắt hung tợn, nghiến răng nói: “Là sự thật! Con mẹ nó, thậm chí cả con tàu này cũng đang bị cảnh sát biển truy quét.

Tôi dám khẳng định với em, thằng chó này có liên quan rất lớn trong chuyện này, vì thế để tôi một phát súng bắn chết nó đi.”
Hoắc Ngọa sau khi nhận được tin dữ, đã lập tức thay đổi hướng đi của con tàu.

Hắn còn nghi ngờ Vương Phong là cảnh sát, nên đã xông thẳng đến đây, muốn lấy mạng anh.

“Không, mau bỏ tay ra”.
Tôn Ninh Ninh chộp vội cây súng sau người, nhưng bị Hoắc Ngọa phản ứng kịp thời, giật nhanh lấy.

Hắn ta dồn cô vào một góc, bóp lấy chiếc cổ trắng nõn kia.
“Muốn giết tôi sao? E rằng em không còn cơ hội rồi.”
“Hoắc Ngọa, tha cho hắn đi.

Tôi biết anh có cách trốn khỏi cảnh sát, nên là tha cho hắn có được không?”
Tôn Ninh Ninh hạ mình cầu xin.

Chỗ dựa của cô ta đã không còn, nên muốn để Vương Phong được sống, Tôn Ninh Ninh chỉ có thể cầu xin hắn ta.

Hoắc Ngọa nhìn vào khuôn mặt kiều diễm kia, đáy mắt lộ ra sự thèm thuồng dục vọng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.