Buổi sáng Lý Ân Tinh đưa Tiểu Như đến trường bằng xe đạp, hắn nói muốn thay đổi không khí, hơn nữa việc đi xe đạp sẽ giúp hắn giảm bớt áp lực từ công việc thường ngày, tuy nhiên Tiểu Như lại cho rằng Lý Ân Tinh chính là muốn lộ diện.
Suốt 2 năm qua hắn luôn là người rất thần bí, bình thường nếu không phải bận việc liền phải ra nước ngoài, những lúc hắn đến đón nó đều chắc chắn nó ra đến cổng hắn mới chịu xuất hiện, hiếm khi bại lộ hoàn toàn như lúc này.
Đến nơi, Huỳnh Tiểu Như bước xuống xe, đi vào trường, còn chưa kịp rời khỏi Lý Ân Tinh từ phía sau đã vươn tay, kéo nó ôm vào lòng.
- Còn chưa hôn tạm biệt đã muốn rời khỏi? Muốn tôi giống như hôm qua trừng phạt em phải không?
Hắn hỏi, thanh âm trầm đáng sợ!
Huỳnh Tiểu Như nhớ đến hôm qua cùng hắn trong phòng tắm, cả người run bần bật, không khỏi khẩn trương nói:
- Đừng mà! Tôi không muốn!
- Không muốn cái gì? Không muốn hôn tôi hay là không muốn thứ đó của tôi chạm vào nơi xinh đẹp của em?
- Không! Đừng nói nữa!
Nó hét, lập tức Lý Ân Tinh cong môi.
Hắn di chuyển đến tai Huỳnh Tiểu Như, cười nham hiểm một cái.
- Nếu như em không muốn hôn tạm biệt tôi cũng không sao, tôi đành tự mình ra tay vậy.
Nói xong, Lý Ân Tinh để Huỳnh Tiểu Như ra một khoảng, nghiêng đầu, khóa chặt môi nó lại.
***
Huỳnh Tiểu Như lên lớp không lâu thì có tiếng chuông thông báo giờ thi sắp bắt đầu, lần lượt cả đám theo đó tản nhau ra.
Tiểu Như và An Hảo được sắp xếp thi cùng phòng thứ 2, ngoài ra còn có Nhan Lâm Thần, Đỗ Nhã Kim, Từ Mẫn, Lạc Thi, Đặng Yến và Hoàng Y.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi ổn định, Huỳnh Tiểu Như cảm thấy chán nản nằm dài ườn ra bàn, hai mắt khép hờ lại, trong khi đó Diệp An Hảo vô cùng hí hửng nhìn ra cửa.
Cô nghe mọi người nói lại giáo viên gác thi lần này ở phòng của cô là một nam nhân rất ưu tú, tên anh ta là Đổng Thế Minh, năm nay vừa tròn 25 tuổi, vừa từ London về, hiện tại đang độc thân.
Đáp lại sự trông chờ của cô, lúc này, cạch một tiếng, cửa mở, nam nhân trong bộ âu phục màu đen từ bên ngoài đi vào.
Lập tức, cả lớp đồng loạt đứng lên hô một tiếng, trừ nó.
- Chúng em chào thầy!
Huỳnh Tiểu Như nghe thấy, theo quán tính mở mắt, ngây ngốc nhìn về phía Đổng Thế Minh.
“Là Louis sao? Anh ấy về nước từ khi nào?”.