Sang Phòng Tôi Ngủ Với Tôi

Chương 51: 51: Tuệ Cực Tất Thương Tình Thâm Bất Thọ 2





Huỳnh Tiểu Như trong ngực Lý Ân Tinh, nó lắc đầu liên tục.
- Sao bây giờ anh mới xuất hiện chứ? Anh có biết tôi sợ lắm không? Lâm Hiên Quân, anh ấy...!一 Nó ngập ngừng, lời lẽ có phần không rõ ràng, vừa vặn đủ để hắn hiểu hết mọi chuyện.
Lúc Lý Ân Tinh định mở miệng nói gì đó thì vô tình bắt gặp vết hôn đỏ tím trên cổ Huỳnh Tiểu Như, đều là vết rất mới, nhất thời không thể kiểm soát được tâm trạng.

Hắn để Tiểu Như ra một khoảng, sau đó nhìn nó bằng một ánh mắt rất lạnh lùng 一 Tiểu Như bị hắn dọa đến sợ.

Lập tức, Huỳnh Tiểu Như đứng dậy, lùi về sau một bước.
- Lý Ân Tinh, anh rốt cuộc muốn làm gì? 一 Nó lắp bắp.
Lý Ân Tinh nhìn Tiểu Như, theo phản xạ đứng dậy, dồn nó vào vách tường, gương mặt vẫn không chút thay đổi.
Nó bị dồn vào vách tường, mặt trắng bệch.
- Lý Ân Tinh, anh rốt cuộc làm sao vậy? Anh đừng làm tôi sợ có được không? 一 Nó run rẩy.
Lý Ân Tinh không trả lời, hắn một tay ôm lấy hông Tiểu Như, một tay nâng nhẹ cằm nó lên.

- Ahn, đừng mà, đừng, xin anh! 一 Nó cầu xin.
Nhưng giờ phút này, hắn hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ một lời nào, gương mặt vẫn không chút biểu cảm.
- Tiểu Như, đưa lưỡi của em ra, nhanh lên! 一 Hắn ra lệnh.
Tiểu Như nhìn hắn, nó sợ hãi gật nhẹ đầu, song, ngoan ngoãn đưa lưỡi ra.


Lý Ân Tinh hài lòng, theo phản xạ nghiêng đầu đón lấy lưỡi Tiểu Như, hắn ra sức cắn mút, nuốt hết hô hấp cô gái nhỏ cho đến khi thỏa mãn.

Cuối cùng, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
- Ưm...!一 Tiểu Như bất giác kêu lên một tiếng, âm thanh ngọt ngào mà hắn muốn nghe nhất cũng để hắn nghe được, Lý Ân Tinh lần nữa nghiêng đầu khóa chặt môi nó lại, hoàn toàn không cho Huỳnh Tiểu Như chống cự.
Gần một phút sau đó hắn cũng chịu dừng lại.

Ôm bảo bối trong tay, hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc cô gái nhỏ một cái.
- Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ làm sạch sẽ cơ thể em, tôi ghét những thứ nhơ nhớp này! 一 Hắn nhấn mạnh từng chữ, lời lẽ khiến Huỳnh Tiểu Như rùng mình, nó có lòng đẩy hắn ra nhưng vô lực.
Lý Ân Tinh hôn tóc nó.
- Tiểu Như, sau này cấm em rời xa tôi quá hai ngày, nếu không tôi sẽ không tha cho em đâu! 一 Hắn ra tối hậu thư.
Nói đến đây, sắc mặt Lý Ân Tinh liền tối sầm, hắn chủ động buông Huỳnh Tiểu Như ra, vươn tay xoa đầu nó một cái.

- Bảo bối, có người đến, em chịu khó phối hợp với tôi có biết không? 一 Hắn dặn dò.
- Ưm! 一 Nó gật đầu.
Lý Ân Tinh sau đó cũng gật đầu, hắn di chuyển đến cánh cửa, áp sát người vào tường, đồng thời rút súng từ phía sau lưng ra.
Tiểu Như nhìn thấy súng, thần trí hơi hoảng loạn.

Lý Ân Tinh có súng từ khi nào? Tại sao trước giờ nó không biết? Rốt cuộc thì những người đàn ông mà nó quen còn bao nhiêu bí mật?
Đúng như hắn nghĩ, không lâu sau đó Hiên Thần cũng bước vào, anh nhìn thấy Tiểu Như đứng nhìn mình, theo phản xạ bước đến nắm chặt cánh tay nó.
- Tiểu Như, theo anh! 一 Anh nói.
Tiểu Như không phản ứng, gương mặt nó trắng bệch, hành động này càng làm Lâm Hiên Thần khó hiểu.
Anh cau mày:
- Tiểu Như, em còn không mau rời khỏi, em muốn ở đây chịu sự khống chế của Lâm Hiên Quân sao?
Như dự kiến, phía sau, Lý Ân Tinh cầm súng chỉa thẳng vào đầu anh.
Tiểu Như bắt gặp cảnh tượng này, sợ hãi chạy đến nắm lấy một bên cánh tay hắn.
- Ahn, anh đừng làm hại anh ấy có được không? Anh ấy không có lỗi gì hết, anh ấy không có làm hại tôi! 一 Nó giải thích.
Lâm Hiên Thần nhìn Tiểu Như, song, nhìn đến Lý Ân Tinh, gương mặt lập tức thay đổi hẳn.
Không ngờ cũng có ngày hôm nay, càng không ngờ hơn bọn anh lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
- Đừng cầu xin cậu ta thay anh, muốn bắn thì cứ bắn, tôi sẽ không bỏ chạy! 一 Anh khẳng định.
- Thật không ngờ anh lại không sợ chết như vậy, nể tình anh vẫn còn lương tâm không giống anh trai anh, tôi không tính toán với người không liên can làm gì.

Chỉ là, tôi muốn anh giúp tôi một chuyện, anh không từ chối chứ? 一 Hắn lên tiếng, đồng thời thu súng về.
Lâm Hiên Thần nhìn hắn, không từ chối, gật đầu:
- Chỉ cần khiến anh trai tôi trở lại như trước đây, tất cả tôi đều đồng ý với cậu.


Đồng thời tôi muốn mọi thứ dừng lại trong êm đẹp, tôi không muốn bất kỳ ai bị thương, điều này cậu hứa với tôi không?
Lập tức, hắn nắm tay Tiểu Như, giọng nói rất quả quyết.
- Thứ tôi muốn vĩnh viễn cũng chỉ có Huỳnh Tiểu Như, chỉ cần con bé trở về bên cạnh tôi, mọi chuyện còn lại tôi đều không chấp nhất, việc này anh có thể an tâm!
Lâm Hiên Thần hơi ngỡ ngàng, nhưng cũng kịp chấp nhận được sự thật.
Nếu đem so với hắn, Lâm Hiên Quân ngoài việc muốn có được thứ mình muốn ra thì không có gì cả, bởi vì Tiểu Như vĩnh viễn cũng không nhìn về phía anh ấy!
Có thể sau này Lâm Hiên Quân biết được sẽ hận anh, nhưng anh không hối hận.
Lâm Hiên Thần trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng gật đầu:
- Được, chúng ta có thể bắt đầu chuyển khai kế hoạch rồi!
***
Dưới đại sảnh, bầu không khí hiện tại rơi vào tình trạng rất căng thẳng, lúc Young, Jin, Ban, Nicky, Louis và Kall có mặt thì cũng là lúc Huỳnh Vũ Hy đã thương tích đầy mình, hiện tại Fdward không còn chút sinh lực, anh bị đám người mặc áo đen giữ lại, căn bản có lòng thoát ra nhưng vô lực.

Thời điểm nhìn thấy Huỳnh Lỗi Phong xuất hiện, Huỳnh Vũ Hy chua xót cười nửa miệng.
Lập tức, gương mặt Huỳnh Lỗi Phong đen lại, anh không khỏi tức giận.
- Huỳnh Vũ Hy, đã là giờ phút nào rồi mà anh còn cười được nữa chứ? Anh bây giờ thấy hậu quả rồi đúng không? Đường đường là một Huỳnh Vũ Hy cao ngạo, tại sao khi có chuyện liên quan đến Tiểu Như thì anh lại trở nên mất hết lý trí như vậy chứ?
Huỳnh Vũ Hy hít thở ngụm không khí trước mặt, cuối cùng, cười một tiếng.

- Chỉ cần là Tiểu Như, muốn anh trả giá đắt thế nào anh cũng chấp nhận được.

Chỉ cần Tiểu Như có thể trở về bên cạnh anh, muốn anh đổi bằng mạng của anh, anh tuyệt đối không hối hận!

Huỳnh Vũ Hy chắc nịch, lời lẽ của anh vừa vặn làm vài trái tim phải tan nát.
Huỳnh Lỗi Phong bị đả kích, hai nắm tay xiết chặt lại.
Lần này, anh quay sang nhìn Hiên Quân, tâm trạng không tránh khỏi kích động.
- Lâm Hiên Quân, tôi yêu cầu cậu thả người, bao gồm Huỳnh Vũ Hy và Tiểu Như, nếu không cậu đừng trách tôi không khách xáo, cậu có nghe rõ hay không?
Tuy nhiên, Lâm Hiên Quân không hề có chút phản ứng nào, anh thong thả ngồi ở sofa uống cà phê, đứng bên cạnh còn có Hứa Dực Khang.
Huỳnh Lỗi Phong bắt đầu mất kiểm soát, thời điểm anh rút súng, Lý Ân Hạo đã kịp ngăn anh lại.
Young lắc đầu:
- Đừng manh động, mọi chuyện để tôi xử lý là được rồi!
Nói xong, Lý Ân Hạo tiến về trước một bước, anh tinh tế thương thảo:
- Lâm Hiên Quân, tôi không cần biết giữa anh và Fdward là mối quan hệ như thế nào, nhưng việc anh mang Tiểu Như đi là làm sai pháp luật, phiền anh có thể trả người cho tôi không? Chúng ta giải quyết chuyện này trong êm đẹp!
Lần này, Lâm Hiên Quân liền có chút phản ứng, anh dừng lại, giương mắt nhìn về phía Lý Ân Hạo một cái, lập tức, cơ mặt thay đổi đi vài phần.
Luận về tổng thể Lý Ân Hạo kỳ thật không thua anh, nhưng luận về tính cách, cậu ta quả nhiên ôn nhu hơn rất nhiều, thảo nào Tiểu Như một lòng hướng về nhà họ Lý như vậy, nhất quyết không chịu đón nhận tình cảm từ chỗ anh.
Lâm Hiên Quân anh tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, anh nhất định phải cho tất cả người nhà họ Lý phải hối hận.
Trong lòng nhớ lại nỗi đau trong quá khứ, thần trí Lâm Hiên Quân bao trùm sự oán hận.
“Lý Ân Hạo, rốt cuộc cậu dựa vào cái gì có được sự tính nhiệm của Tiểu Như kia chứ? Tôi tuyệt đối không cho cậu có cơ hội mang con bé rời khỏi tôi một lần nữa!”
Hứa Dực Khang quan sát thái độ Lâm Hiên Quân, bất an nhanh phủ lấy người anh.
“Điều mình lo sợ rốt cuộc cũng đã xảy ra rồi sao? Nếu như anh ấy luôn vì quá khứ mà để bụng, nhất định anh em họ sẽ vì thế mà tàn sát lẫn nhau mất.

Bây giờ phải giải quyết làm sao đây?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.