Tô Lâm Lâm là y tá mới chuyển đến bệnh viện, cô nàng sở hữu một gương mặt khả ái, ngũ quan hoàn hảo, các đường nét khuôn mặt đều vô cùng góc cạnh, bên cạnh đó Lâm Lâm còn toát lên vẻ thanh thuần với mái tóc đen huyền dài ngang lưng, nước da màu bánh mật cùng chiều cao lý tưởng, Lâm Lâm chỉ vừa xuất hiện ở bệnh viện một tuần đã khiến tất cả từ nam đến nữ phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Mặc dù nói ngoại hình Lâm Lâm không hề thua kém bất kỳ mỹ nữ nào, tuy nhiên tính cách của cô có phần khá lập dị, hiếm khi Tô Lâm Lâm tiếp xúc với đồng nghiệp bệnh viện, nhất là nam, không ít đồng nghiệp nữ còn cho rằng Tô Lâm Lâm có vấn đề.
Từ khi Tô Lâm Lâm xuất hiện ở bệnh viện đến giờ hành vi của cô rất hạn chế, ngoài thời gian chăm sóc Huỳnh Tiểu Như ra, còn lại Tô Lâm Lâm đều vô cùng thần bí, gần như mọi thứ liên quan đến cô gái họ Tô này không một ai nắm rõ.
Trước đó kiến nghị để Tô Lâm Lâm đến chăm sóc Tiểu Như cũng là do Cung Thiên Phúc đề xuất, trong quá trình giám sát Tô Lâm Lâm làm việc, người phụ trách cũng như chịu trách nhiệm là anh, Cung Thiên Phúc từng lấy danh dự bản thân ra đảm bảo với hắn.
Lại nói Lý Ân Tinh trong công việc vốn dĩ tin tưởng Cung Thiên Phúc, hắn chưa từng nghi ngờ Cung Thiên Phúc điều gì, tương tự lần này để Tô Lâm Lâm đến chăm sóc Tiểu Như.
Lý Ân Tinh từng nói chỉ cần là người hắn tin tưởng, ở sau hắn tuyệt đối sẽ không có sơ xuất, nếu như có, chỉ trách hắn dụng binh thất bại.
Huống hồ công việc của hắn gần đây rất bận rộn, căn bản không có thời gian ở bên cạnh Tiểu Như, người khác chăm sóc bảo bối hắn lại không tin tưởng, tuy nhiên từ khi Tô Lâm Lâm chuyển đến, ít nhiều cô ta cũng giúp hắn giảm bớt đi gánh nặng, mặt khác sức khỏe của Tiểu Như ngày càng được cải thiện thấy rõ.
Bước sang tuần thứ hai, Tô Lâm Lâm mới dần thích nghi được công việc hiện tại.
Như thường lệ, vừa sáng Lâm Lâm đã đích thân mang thuốc đến phòng tìm Tiểu Như, thời điểm này Huỳnh Vũ Hy, Huỳnh Lỗi Phong trùng hợp đều có mặt trong phòng, bọn họ đến đã lâu, ngồi ở sofa tán ngẫu, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền đồng loạt xoay cổ nhìn ra cửa.
Huỳnh Tiểu Như theo quán tính gọi lớn:
- Chị Lâm Lâm, chị đến rồi!
Tô Lâm Lâm khựng lại, hai mắt đổ dồn về sofa, lông mày thanh tú hơi chau lại một chút.
“Tại sao bọn họ lại có mặt ở đây? Nguy rồi, ánh mắt Huỳnh Vũ Hy nhìn mình như vậy là ý gì?”
Huỳnh Vũ Hy nhìn Lâm Lâm căng thẳng.
“Lạ quá, tại sao cô gái này có gì đó rất quen thuộc? Nhìn cô ta bây giờ không giống như những gì Tiểu Như nói với mình, điềm đạm, chu đáo.
Lẽ nào từ sau khi bị Lâm Hiên Quân phản bội, mình liền nhạy cảm với người khác rồi sao?”
Hơn nữa lại để Tô Lâm Lâm phát hiện Tiểu Như ngồi trong lòng Vũ Hy, đột nhiên cảm thấy cả người giống như có ngọn lửa thiêu đốt, hai nắm tay không biết từ khi nào đã vô ý xiết chặt.
Tuy nói bề ngoài Tô Lâm Lâm thanh tú, hơn nữa có khí chất hơn người, nhưng mà từ ánh mắt, cho đến hành động của cô ta căn bản khiến anh cảm thấy có gì đó bất ổn, tại sao khuôn mặt này vừa nhìn liền có chút quen thuộc? Lẽ nào linh cảm anh gần đây quá đại trà?
Trước đó Huỳnh Lỗi Phong từng nghe Tiểu Như nhắc về Tô Lâm Lâm, còn nói cô ta là một cô gái rất xinh đẹp, với con bé lại vô cùng dịu dàng, thời điểm đó Huỳnh Lỗi còn ngờ vực không tin, hiếm khi bảo bối nhỏ khen ngợi một cô gái như vậy!
Không ngờ hôm nay được diện kiến Tô Lâm Lâm tận mắt.
Nhưng mà liền nói Tô Lâm Lâm đối diện có gì đó không thật.
Huỳnh Lỗi Phong cũng là đàn ông, nếu là phụ nữ chắc chắn anh đã cảm nhận được, với Tô Lâm Lâm anh hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác lay động gì, mặt khác hoài nghi Tô Lâm Lâm nhiều hơn.
Rốt cuộc Tô Lâm Lâm tiếp cận Tiểu Như vì điều gì?
Huỳnh Lỗi Phong trong lúc không kiềm chế, trêu ghẹo:
- Cô là Tô Lâm Lâm, y tá mới đến chịu trách nhiệm chăm sóc cho bảo bối của tôi có đúng không?
‘Bảo bối’, hai từ này Tô Lâm Lâm thấy khó nuốt xuống cổ.
Huỳnh Lỗi Phong ngang nhiên gọi Tiểu Như là bảo bối?
Đối phương cắn chặt răng, dồn nén tức giận, đáp:
- Đúng!
Từ khi xuất hiện ở bệnh viện đến giờ đây là lần đầu Tiểu Như nhìn thấy Tô Lâm Lâm tiếp chuyện với người khác, hơn nữa lại còn là nam nhân, thái độ khác xa với khi đối với nó.
Mọi người trong bệnh viện từ bác sĩ, hộ lý cho đến y tá đều nói Tô Lâm Lâm lập dị, lẽ nào đó không phải lời đồn?
Huỳnh Lỗi Phong cười cười:
- Ra là vậy, chẳng hay Tô tiểu thư đã có bạn trai hay chưa nhỉ?
Huỳnh Tiểu Như ngồi trong lòng Huỳnh Vũ Hy liếc sang phía Lỗi Phong, mắng yêu anh một câu:
- Huỳnh Lỗi Phong, chị Lâm Lâm sẽ không thích anh hỏi như vậy đâu, anh đúng là vô lại mà!
Huỳnh Lỗi Phong xoay đầu lại nhìn nó, oan ức cực hạn, nói:
- Tiểu Như, em mắng anh như vậy, em không biết anh sẽ đau lòng hay sao chứ.
Em đúng là không biết yêu thương anh trai của mình mà.
Huỳnh Tiểu Như bĩu môi một cái.
Nó không thèm để ý đến Huỳnh Lỗi Phong nữa, cũng không cân nhắc Huỳnh Vũ Hy nghĩ gì, chủ động rời khỏi người Vũ Hy.
Huỳnh Tiểu Như chạy ùa đến chỗ Tô Lâm Lâm đang đứng, vui vẻ vươn tay nắm lấy tay đối phương.
- Chị Lâm Lâm đừng để ý đến anh ấy, đàn ông như bọn họ luôn muốn trêu chọc những cô gái xinh đẹp.
Nhưng mà có em ở đây, em nhất định sẽ bảo vệ cho chị.
- Thật vậy sao? Tiểu Như có thật sẽ bảo vệ cho chị không?
Tô Lâm Lâm trìu mến nhìn Huỳnh Tiểu Như hỏi.
Ánh mắt, giọng nói vừa rồi giống như một thanh đại chùy trực tiếp xuyên qua cơ thể Huỳnh Vũ Hy, cảm giác quen thuộc bất ngờ truyền thẳng đến đại não.
Giọng nói cho dù đã thay đổi, tuy nhiên cảm giác không thể sai đâu được.
Huỳnh Vũ Hy kích động đứng dậy, kéo theo cái nhìn đầy nghi hoặc từ phía Huỳnh Lỗi Phong.
Huỳnh Vũ Hy lắc đầu:
“Tô Lâm Lâm không lý nào là nữ, nhất là ánh mắt đó khi nhìn vào Tiểu Như, rõ ràng rất đáng để nghi ngờ, đối phương rất có thể chính là Lâm Hiên Quân đóng giả.
Lâm Hiên Quân vì Tiểu Như mạo hiểm cải trang trở thành nữ để tiếp cận con bé, xem ra chính cậu ta cũng đã không còn kiên nhẫn nữa.
Khốn kiếp, tại sao mọi chuyện lại có thể như vậy? Bây giờ mình phải làm sao đây?”
Huỳnh Lỗi Phong trầm mặc.
“Huỳnh Vũ Hy từ khi Tô Lâm Lâm xuất hiện liền lấy làm căng thẳng, thái độ lại còn thể hiện rất rõ ràng là đang ghen, nhưng mà mình biết Huỳnh Vũ Hy không thể nào ghen tuông với phụ nữ.
Bây giờ chỉ còn lại một lý do, đó chính là Tô Lâm Lâm căn bản không phải nữ, rất có thể hắn ta chính là Lâm Hiên Quân cải trang.
Huỳnh Vũ Hy bây giờ nhất định đang cảm thấy khó xử, mình có nên giúp anh ấy hay không?”
- Chị Lâm Lâm, tất nhiên rồi, em nhất định sẽ bảo vệ cho chị, bởi vì chị là bạn tốt nhất của em.
Giọng nói trong trẻo vừa vặn kéo Huỳnh Vũ Hy quay trở về thực tại.
Huỳnh Vũ Hy di chuyển đến chỗ Tiểu Như và Lâm Lâm đang đứng, lạnh nhạt gạt tay Tiểu Như ra, sau đó kéo nó đứng ra phía sau anh.
Huỳnh Tiểu Như còn chưa kịp phản ứng, lúc này, từ phía sau Huỳnh Lỗi Phong đã đột ngột xuất hiện, đem nó xoay lại đối diện anh, cúi đầu, nhỏ giọng, nói:
- Anh cả nhìn thấy gái đẹp liền nảy sinh tình cảm, chúng ta tốt hơn đừng xen vào, Tiểu Như vẫn luôn muốn có chị dâu mà phải không?
Huỳnh Tiểu Như ngẩng lên, phụng phịu, đáp:
- Nhưng mà bây giờ em không muốn để anh Vũ Hy kết hôn nữa, nếu như anh ấy kết hôn rồi, anh ấy nhất định sẽ không còn thương em.
- Vẫn còn có anh Lỗi Phong mà không phải sao? Anh Lỗi Phong nhất định sẽ thương em.
- Vậy có giống như anh Vũ Hy thương em không?
- Tất nhiên là không giống rồi.
Anh cả vừa bảo thủ vừa cứng nhắc, làm sao so với anh được kia chứ.
Tiểu Như là sinh mạng của anh, cả đời này anh Lỗi Phong mãi mãi cũng chỉ thương mình em.
...
Huỳnh Vũ Hy phía trước nghe đến giận tím mặt, tuy nhiên vẫn không để lộ ra bên ngoài, không khéo đối phương nhìn thấy được nhược điểm lộ liễu.
Huỳnh Vũ Hy nhân lúc Tiểu Như cùng Lỗi Phong nói chuyện, thu hẹp khoảng cách với đối phương, ném cho đối phương một cái nhìn chết chóc.
“Lâm Hiên Quân, có trách nên trách cậu diễn xuất quá tệ, để tôi nhìn ra được đuôi hồ ly của cậu.
Lần này tôi nhất định sẽ khiến cậu ngoan ngoãn mang Tiểu Như trả về lại cho tôi.”.