Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 17: 17: Trận Chiến Mở Màn 3




"Trung giáo! Đứa nhỏ này quá lợi hại!"
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Trung uý Raymond vừa gặm lương thực nén quân dụng vừa kích động nói không ngừng.

"Bấtkể là tâm lý tố chất, khả năng thích ứng hay là trình độ điều khiển cơ giáp, tôi......!Tôi ở pháo đài lâu như vậy, chưa từng thấy qua người trẻ tuổi nào có tài năng như vậy."
Ông ta khen lấy khen để đến nỗi nước miếng bay tứ tung khắp nơi, nhưng khi thấy khuôn mặt của trung giáo Hoắc Lâm trước sau vẫn luôn âm u, lúc này mới xấu hổ dừng lại: "Ách......!Trung giáo?"
Raymond gãi gãi tóc: "Ngài vẫn cảm thấy cậu ta không được sao?"
Hoắc Lâm nâng nâng mí mắt, không mặn không nhạt mà nói: "Hiện tại tôi coi như hiểu rõ tại sao phía trên lại có người muốn nhét cậu ta vào Ngân Bắc Đẩu......!Hừ, muốn nói đáng tiếc quả thật vô cùng đáng tiếc, nhưng mà cũng chỉ là đáng tiếc mà thôi."
"Nếu cậu ta nguyện ý làm văn chức, thì không cần phải nghĩ ngợi nhiều có thể đặc cách tuyển thẳng.

Còn về chuyện cưỡi cơ giáp ra tiền tuyến thì chuyện này là không có khả năng."
Raymond có chút không hiểu: "Hả, chuyện này......"
Cách đó không xa, từng hàng cơ giáp chỉnh tề dừng lại.

Trải qua trận chiến mở màn như vậy những người trẻ tuổi kia bây giờ vô cùng hưng phấn giống như một nồi nước đang sôi trào.

Lúc này trưởng quan lại mặc kệ, bọn họ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chuyện trò thì chuyện trò, nên khóc thì khóc.
Hoắc Lâm chỉ chỉ những thân ảnh đó: "Xem kìa, bây giờ cậu ta trở nên nổi bật, là bởi vì đồng bạn của cậu ta quá phế.

Đám tân binh cần thời gian thích ứng, cho nên mới có chuyện ông và tôi ở chỗ này.

"
"Ông phải biết rằng......!Đối với Tân tinh nhân, để cưỡi cơ giáp một cách thuần thục là chuyện theo thời gian, chỉ cần có ý thức huấn luyện thôi thì sẽ làm được.

Nhưng Tinh Cốt thì không có khả năng xuất hiện trên người Tàn tinh nhân, đó là chuyện không cách nào để thay đổi."
"Trong khoảng thời gian ngắn, cậu ta có thể dựa vào trí tuệ, dũng khí và cần cù để lấy được sự chú ý từ những người khác.

Nhưng rất nhanh thôi, cậu ta sẽ phải trơ mắt nhìn những người bên cạnh mình dần dần bỏ xa cậu ta, và khoảng cách này sẽ ngày ngày một lớn hơn."
Khương Kiến Minh ngồi dựa vào một gốc cây, cầm một lọ nước năng lượng chậm rãi uống.


Cậu khẽ rũ mi xuống, quân phục màu đen càng làm khuôn mặt cậu trở nên tái nhợt, nhìn không ra khí thế chỉ dựa vào cơ giáp gi3t chết Sâu bướm đỏ vừa nãy.

Hoắc Lâm: "Thực vô tình, nhưng đây mới là hiện thực."
Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi đi tới, đưa cho người ngồi dưới tàng cây một bao lương thực nén.

Khương Kiến Minh lắc đầu, thấp giọng nói: "......!Đầu choáng váng, đợi lát nữa tớ ăn sau.

Không có chuyện gì, các cậu đừng nhọc lòng vì tớ.

Hoắc Lâm híp híp mắt: "Không nói cái khác, chỉ ngay trong trận huấn luyện này thôi đã dùng phương thức chiến đấu tiêu hao thể lực như vậy, thì cuối cùng tinh thần và thể lực của cậu ta có thể duy trì bao lâu?"
"Lý do khiến cậu ta thất bại chỉ có một, đó là khi đầu thai vận khí quá tệ, vừa sinh ra đã là Tàn tinh nhân, là chủng tộc bị thế giới đào thải."
Raymond ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Đơn giản như vậy......!Cũng tàn nhẫn đến vậy sao."
Hoắc Lâm hừ cười một tiếng, vỗ vỗ lên bả vai phó quan: "Đây là chọn lọc của tự nhiên, thế giới này chính là đơn giản và tàn nhẫn như vậy."
Buổi chiều, huấn luyện phân tán, cũng chính cái gọi là thời gian thử nghiệm chính thức bắt đầu.
Thời hạn chỉ có ba giờ, mục tiêu săn giết chính là sinh vật ngoài hành tinh trong khu rừng băng giá này —— nói là sinh vật ngoài hành tinh kỳ thật chính là đám Sâu bướm đỏ cấp D mà đám tân binh vừa giết khi sáng, giết chết một con được tính 1 điểm.
Điều đáng nói chính là cho dù có giết sinh vật ngoài hành tinh cấp bậc cao hơn thì cũng chỉ được tính là 1 điểm.

Đây là vì phòng ngừa có một bộ phân tân binh vì muốn thắng mà đi mạo hiểm trêu chọc những sinh vật cường đại đó.

Các tân binh từng người trở lại bên trong cơ giáp của mình, sau khi nghe xong quy tắc liền có người nhịn không được hỏi: "Xin hỏi trưởng quan! Làm sao để nhận biết được là ai giết nhiều Sâu bướm đỏ nhất ạ? Là dựa vào ghi hình của cơ giáp sao?"
Raymond thanh thanh giọng nói: "Hỏi rất hay, kế tiếp, các cậu hãy chuyên tâm nghe tôi giảng giải —— mời mọi người xem bàn điều khiển thủ công, đúng chính là điều khiển thủ công."
"Ở dưới giao diện khống chế cơ giáp có một nút công tác, mọi người thấy được không? Ấn nó xuống thử xem."
Mọi người sôi nổi làm theo, chỉ thấy từng chiếc cơ giáp M- kích điện 18 mọc ra hai khẩu pháo ở hai bên trái phải đang co rút lại, có một thứ gì đó như pháo sáng bắ n ra ánh sáng màu tím.
"Đây là hạt tinh thể xạ tuyến, trước kia mọi người mới chỉ được gặp trên sách giáo khoa."
Trung uý Raymond nói, rồi thao túng cơ giáp cá mập hung ác tiến lên, làm cố hoá xạ tuyến màu tím chiếu vào thi thể một con Sâu bướm đỏ cách đó không xa.

"Sinh vật mới sau khi chết, hạt tinh thể trong cơ thể sẽ nhanh chóng tiêu tan, lúc này chiếu cố hóa xạ tuyến......"

Đại khái 10s sau đó, trên thi thể Sâu bướm đỏ kết ra một khối tinh thể không màu.
Cá mập hung ác cong cánh tay xuống, đem tinh thể rút lên, vứt vào bụng dự trữ.
Raymond: "Là có thể lấy được quặng tinh thể chân chính.

Đây chính là thứ tốt, về sau các cậu sẽ biết."
"Trong lần thử nghiệm tiếp theo, chúng tôi sẽ sử dụng tổng số tinh quặng tinh thể thực sự mà mọi người mang về làm tiêu chí chấm điểm duy nhất — tất nhiên, không được phép đấu đá nội bộ.

Người vi phạm sẽ bị khai trừ quân tịch ngay lập tức điều về nước, nghe hiểu chưa?"
Mọi người trong cơ giáp chỉnh tề hô một tiếng: "Hiểu rõ!!"
Trung giáo Hoắc Lâm đúng lúc vỗ vỗ tay: "Được rồi, lý luận suông đến đây là hết.

Chỉ có cuối cùng một câu: Muốn tìm chết thì chui vào bụng Sâu bướm đỏ mà thử, bị sinh vật ngoài hành tinh cấp bậc cao hơn xẻ bụng cũng không dễ chịu gì đâu."
Raymond: "Như vậy hiện tại —— lần đầu tiên huấn luyện dã ngoại chính thức bắt đầu!!"
Vừa ra hiệu lệnh một tiếng, mấy chục cơ giáp kích điện lập tức động đậy, nhanh chóng tiến vào bên trong rừng băng.

Khương Kiến Minh cũng không có tranh giành tiến lên phía trước mà luôn bảo trì tốc độ ổn định tiến lên, rất nhanh liền lui về phía sau tiểu đội.

Bỗng nhiên bên cạnh có một cơ giáp tiếp cận, Khương Kiến Minh nhìn thoáng vào phía bên trong, cư nhiên nhìn thấy Lý Hữu Phương trên ghế điều khiển.
Người đã từng là cựu học sinh khoa nhị viện của trường quân đội Kaios, giờ phút này lại nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt vô cùng khó coi.
"......!Tôi thừa nhận, cậu thực không dễ dàng.

Lái cơ giáp cũng......!Cũng rất lợi hại."
Lý Hữu Phương cắn chặt răng, mặt đỏ lên hung tợn nói, "Nhưng là, nếu chỉ cần một sinh vật ngoài hành tinh cấp D thôi đã có thể tiêu hao hết thể lực của cậu, thì tôi đây sẽ không thu hồi những gì mình đã nói.

Về sau khi lên chiến trình chính là dùng đao thật kiếm thật, mà cậu chỉ mang đến liên luỵ cho toàn bộ tiểu đội mà thôi!"
Khương Kiến Minh nhướng mày suy nghĩ một chút.

Cậu lựa chọn lễ phép mà trả lời lại: "Ừ, cậu nói rất đúng."
Lý Hữu Phương giận tím mặt: "Cậu mẹ nó khinh thường tôi!?"
Khương Kiến Minh thành khẩn nói: "Tôi chỉ là cảm thấy cậu nói rất đúng."
"......"
Sắc mặt Lý Hữu Phương giống như vừa nuốt phải một con bướm đỏ.
Khương Kiến Minh ý thức được cái gì, "A" một tiếng, xua tay: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói vậy thôi.

Không có ý khinh thường cậu."
......! Cậu không nói những lời này còn tốt, nói xong sắc mặt Lý Hữu Phương liền như bảy sắc cầu vồng, giống như vừa nãy chỉ nuốt một con sâu bướm đỏ thì giờ biến thành mười con.

Hắn tức giận đến nỗi hàm răng run run: "Cậu......!Tốt lắm, ai thua ai thắng, ba giờ sau sẽ rõ!"
Khương Kiến Minh còn chưa kịp phản ứng, hắn liền chuyển hướng cơ giáp, cúi đầu chui vào trong rừng.
"......" Lúc thu hồi ánh mắt, Khương Kiến Minh Minhkhẽ mỉm cười, không phát ra âm thanh.
Trên màn hình liên lạc không ngừng phát ra âm thanh, giọng nói giả vờ âm trầm của Đường Trấn truyền đến: "Khương Kiến Minh, tớ thật sự không hiểu nổi cậu."
Khương Kiến Minh như cảm giác được cái gì đó mà nhìn về phía sau, chỉ thấy hai chiếc cơ giáp Kích điện tiếp cận lại đây, là Đường Trấn và Bối Mạn Nhi.
Đường Trấn: "Có đôi khi tớ cảm thấy cậu đúng là Tàn tinh nhân yếu nhược luôn cần được bảo vệ, nhưng có đôi khi lại cảm thấy cái tâm tính này của tớ quá nguy hiểm, nói không chừng ngày nào đó bị cậu bán đi còn phải lo lắng cậu đếm tiền mệt."
Khương Kiến Minh trầm mặc một giây, rồi nghiêm túc nói: "Tớ sẽ không làm vậy, ở Đế quốc buôn bái người là phạm pháp."
Hai chiếc cơ giáp ở phía sau dừng lại, Đường Trấn liền nhịn không được mở khoang điều khiển ra: "Tớ nói này Tiểu Khương, cậu ở trường học có phải cố ý phóng thủy hay không, tớ nhớ rõ điểm môn cơ giáp cũng không cao mà?"
Hắn biết trước kia người này đã từng được điện hạ Ryan mang lên cơ giáp, cũng có thể đoán được là cậu thật sự có tài, nhưng không nghĩ tới có thể đạt tới cái này trình độ.
"?"
Khương Kiến Minh vứt cho hắn một cái ánh mắt cậu ngốc hả, ngón trỏ của cậu gõ lên bàn điều khiển cơ giáp, lời nói thấm thía: "Đường thiếu, tớ không có Tinh Cốt, cái môn Tinh Cốt cơ sở ấy thật sự chỉ có điểm lý thuyết mà thôi."
Đường Trấn: "............"
Mẹ.
"Bạn học Khương, cậu thật sự quá lợi hại!" Bối Mạn Nhi lại lần nữa cảm thán, "Trước kia Đường thiếu luôn nói với tôi là cậu thâm tàng bất lộ cỡ nào, tôi còn tưởng rằng cậu ấy nói khoang trương vậy thôi......!Tôi thật sự không nghĩ tới!"
"Chưa từng có ai nghĩ tới phương pháp dùng chính Tinh Cốt của sinh vật ngoài hành tinh để chiến đấu, quả thực chưa từng nghe thấy!"
Khương Kiến Minh lắc đầu bật cười: "Đừng khen lung tung.

Tôi nếu thật sự lợi hại như vậy, các cậu vì cái gì còn phải lo lắng cho tôi đến thế?"
Bối Mạn Nhi cùng Đường Trấn đồng thời sửng sốt.

Khương Kiến Minh chớp mắt: "Hai người các cậu, không phải là vì lo lắng thể lực của tớ không chống đỡ nổi trước khi hết giờ cho nên mới cùng lại đây sau?"
Đường Trấn lập tức liền nóng nảy, nắm tóc: "Không phải, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn ——"
Chưa nói hết câu đã bị Bối Mạn nhi đánh gãy, cô ấy toả đôi mắt sáng lấp lánh: "Bạn học Khương, sao có thể nói như vậy được! Chúng tôi chính là muốn hợp tác với cậu mà, là hợp tác đó!"

Chỉ thấy Bối Mạn Nhi nhướng mày, lộ ra một nụ cười giải hoạt: "Sáng nay trung giáo Hoắc Lâm luôn cường điệu phải đơn độc tác chiến, nhưng buổi tính giờ chiều hôm nay lại không hạn chế tổ đội, vì vậy ba người chúng ta hợp tác đi."
Nàng điều khiển cơ giáp Kích điện đi đến bên cạnh Khương Kiến Minh, kiên định nói: "Bạn học Khương, sức quan sát và phán đoán của cậu kinh người như vậy, cậu có thể chỉ huy hai chúng tôi! Đến lúc đó đánh giết được bao nhiêu Sâu bướm đỏ chúng ta liền chia ba phần, nhất định sẽ không thua Lý Hữu Phương."
Khương Kiến Minh có chút bất ngờ nhìn lại nàng, nghĩ thầm chỉ số tiêu chuẩn kép của cô gái này cũng cao ghê......
Cậu khôngkhỏi lạnh lùng liếc Đường Chấn một cái: "Đường tiểu thiếu gia, cậu nhìn người ta mà học đi kìa."
Đường Trấn cười toe toét miệng, ngược lại mặt Bối Mạn Nhi lại hơi hơi đỏ lên.
Khương Kiến Minh dừng lại một chút, lại nói: "Bất quá......!Xin lỗi, lần này tớ thực sự không thể đi cùng với các cậu."
Cậu thấy hai người kia trở nên vội vàng liền nâng tay: "Đừng nóng vội, nghe tớ nói xong đã —— không phải bởi vì sợ liên lụy các cậu, mà ngược lại, tớ sợ các cậu không theo kịp tớ."
Khương Kiến Minh quay đầu lại, nhìn thoáng qua khu rừng được bao phủ kín bởi sương mù: "Tớ muốn đi đến chỗ sâu nhất."
Đường Trấn: "......!Cậu con mẹ nó kêu chúng tớ đừng có nóng vội nghe cậu nói xong đã, mà cái câu này chính là tiếng người nói hả!?"
"......"
Khương Kiến Minh hơi nắm lấy cổ tay đang đeo bao tay của mình, hai ba giây sau mới nói: "Cần phải như vậy, tớ không có Tinh Cốt, cho nên so với các cậu cần phải nắm rõ kiến thức liên quan đến sinh vật ngoài hành tinh có cấp bậc cao hơn, so với các cậu càng phải sớm nắm bắt và tự hỏi phương thức chiến đấu.....!Chỉ có như vậy sau này mới không liên luỵ đến đội ngũ."
Cậu bình tĩnh nâng mí mắt lên, nhìn thẳng Đường Trấn và Bối Mạn Nhi: "Tàn tinh nhân tòng quân Viễn Tinh Tế là chuyện kinh thế hãi tục, nếu dùng ý nghĩ thông thường, thì vĩnh viễn không có khả năng trở thành người khiến ai ai cũng phải kính nể......!Tớ tới Ngân Bắc Đẩu không phải để chơi đùa, tớ là nghiêm túc."
Biểu tình của hai người liền trở nên phức tạp.

nhất thời không biết phải nói như thế nào.

Bóng của những cành cây trên đầu so le, loang lổ đổ xuống trên bộ quân phục đen bạc của họ, xung quanh rất yên bình.
Nhưng ở nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng nổ, đã có người bắt đầu săn giết sinh vật ngoài hành tinh.
Khương Kiến Minh lại nói: "Yên tâm, tớ phải nắm chắc mới dám đi vào, khu vực này là sân huấn luyện của Ngân Bắc Đẩu, sinh vật ngoài hành tinh có mạnh hơn nữa cũng chỉ đến cấp C, tớ có mang theo vật phòng thân, sẽ không có vấn đề."
"Vềphần thời gian thử thách, nó sẽ kéo dài trong ba giờ đồng hồ, đây chủ yếu là kiểm tra thể lực, nếu các cậu nguyện ý nghe theo lời tớ......"
Khương Kiến Minh trầm tư hai ba giây, sau đó liền cực kỳ rõ ràng mà tổ chức lại ngôn ngữ: "Tớ kiến nghị hai giờ đầu tiên các cậu không cần dùng hết toàn lực, trong lúc săn giết Sâu bướm đỏ vừa tìm hiểu và nhớ kỹ đường đi, sau đó chọn một Sâu bướm đỏ lạc đàn, hai người cùng giáp công, nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng để bị thương —— ngay thời điểm này, nếu bị thương thì chẳng khác nào đã bị loại."
"Chờ đến một giờ cuối cùng, các cậu mới quay đầu lại toàn lực tấn công những kẻ còn sót lại lúc trước.

Lúc này hẳn là hai cậu đã quen thuộc địa lý và tình huống, cũng đã quen thuộc cảm giác giết Sâu bướm đỏ, hẳn là sẽ tương đối thuận lợi."
Thanh âm phát ra tuy có hơi thấp nhưng lại vô cùng rõ ràng, mang theo hơi thở vững vàng cùng bao dung mà rất ít Tàn tinh nhân có được, làm người nghe không lý do mà muốn toàn tâm tín nhiệm.
Đường Trấn cùng Bối Mạn Nhi nghe được có chút hoảng hốt.
Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ: Ông trời đến tột cùng là ác độc đến cỡ nào, mới có thể khiến một người như vậy mang lên vận mệnh nặng nề, lại bị nhốt trong thể xác gầy yếu vô lực đến thế?
Chờ đến khi bọn họ phục hồi tinh thần, thì Khương Kiến Minh đã một lần nữa điều khiển cơ giáp, không chút do dự hướng sâu về phía băng lâm.
Tác giả có lời muốn nói:
"Cậu con mẹ nó khinh thường tôi!?"
"Cậu nói rất đúng.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.