Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 118: Kết thúc



Thanh thép đen trong tay hắn lúc này chính là một loại thu phát tín hiệu bằng chakra, Nagato sử dụng nó để thi thuật và điều khiển mấy cái xác, Lý Thiên Ngọc cảm ứng một chút liền biết vị trí của hắn, ngửa đầu nhìn về tòa tháp cao chót vót rất dễ nhận thấy phía xa, ngay sau đó thân ảnh hắn liền biến thành một đạo ngân lôi biến mất, cũng không thèm nói một tiếng nào với Jiraiya.

- Vụt!

Trong một căn phòng khá u ám, Lý Thiên Ngọc liền hiện ra, nhếch miệng nói với hai người trước mặt:

- Không định chạy sao!?

Hai người phía trước trầm mặc không nói, chính là Nagato và Konan, trong lúc chờ đợi câu trả lời của Nagato, hắn cũng liếc mắt bắt đầu đánh giá Konan, chỉ thấy người nữ nhân này mái tóc màu tím, phía trên cài lấy một bông hoa hồng bằng giấy, đôi măt phượng, mí trên cũng đồng dạng màu tím với lông mi dài, trông rất khiêu khích, môi dưới bấm khuyên, toàn thân phủ lấy bằng một bộ áo khoác nền đen đi kèm họa tiết hồng vân đặc hữu của Akatsuki.

Do chiếc áo khoác khá rộng và dài đã che đi mất, cho nên hắn cũng không đánh giác được gì nhiều về “điện nước” của cô nàng này, nhưng nghĩ tới hẳn cũng không kém đi được đến đâu, hắn cũng chỉ để ý đến là cô nàng có chiều cao khá tốt khoảng 1m69 đến 1m7.

Lúc này cô nàng đang đứng bên cạnh một người đàn ông được bao bọc trong một cỗ máy bằng gỗ khá kỳ quái, trên lưng cũng cắm tua tủa lấy một đống thanh thép đen giống như thanh mà hắn đang cầm, tên này có một mái tóc màu đỏ tía, hai má hõm sâu, đôi mắt Rinnegan trừng lên nhìn về phía Lý Thiên Ngọc, cơ thể được bao bọc bởi một cỗ máy kỳ quái chỉ lộ ra phần thân trên, bộ ngực hoàn toàn là da bọc xương gầy yếu khô đét, đây là một loại biểu hiện đặc trưng của việc trường kỳ bị rút ra chakra, cơ thể như bị rút ra toàn bộ lượng nước trong người vậy.

Lý Thiên Ngọc cũng biết được về tình trạng hiện tại của Nagato, thực ra hắn hai chân đã hoàn toàn phế bỏ do trận lửa thiêu năm xưa khi hắn đối đầu với “kỳ nhông lửa” Hanzou sau khi Yahiko mượn chính tay hắn mà tự sát, do không còn đi lại được cho nên hắn mới phải thông qua điều khiển thân xác khác, như một loại thân ngoại hóa thân.

Tuy nhiên do Rinnegan tầm nhìn cũng không phải hoàn mỹ, cho nên hắn mới tìm tới 6 cái xác để điều khiển đồng thời bù đắp cái khuyết điểm này, một phần là để ứng với cái tên lục đạo, nhưng phần nhiều chính là vì phân tán ra như vậy có thể khiến đối thủ của hắn mê võng, không biết đâu mà lần, đối thủ đến lúc chết cũng không thể tìm ra chân tướng.



Konan vẫn trầm lặng mà yên tĩnh như một mặt hồ không gợn sóng, chỉ có Nagato nhìn chăm chú lấy tên thanh niên tóc đen dài quá vài, khuôn mặt tiêu sái có chút suất khí đang đứng trước mặt, sau đó mới nói:

- Với tình trạng cơ thể hiện tại, ta có muốn chạy cũng không thể chạy được, giao đấu với thầy Jiraiya, rồi đến ngươi, cơ thể ta đã chỉ còn lại rất ít chakra, từ khi ngươi và thầy Jiraiya tiêu diệt lục đạo, ta đã biết mình không còn đường nữa rồi.

- Như vậy nghĩa là ngươi muốn buông tay chịu trói? - Lý Thiên Ngọc nói.

- …ngươi tên là gì? - Nagato không đáp ngược lại hỏi.

- Tengoku! - Lý Thiên Ngọc thản nhiên.

- Tốt, Tengoku, ngươi căm ghét chiến tranh chứ? - Nagato hỏi.

- Chiến tranh sao? Nếu để mà nói thì ta cũng không hẳn là căm ghét nó, vì dù sao nếu không có chiến tranh, thì ninja cũng sẽ không còn đất tồn tại, hơn nữa chiến tranh cũng là một loại thúc đẩy thể giới phát triển. - Lý Thiên Ngọc gãi cằm nói.

- Mà ngươi hỏi cái này làm gì? Muốn lôi kéo ta sao? - Lý Thiên Ngọc khó hiểu nói.

- Phải, nếu ngươi có mục đích cũng giống ta, nhưng hiển nhiên, ta đã hi vọng quá nhiều… - Nagato đáp.

- Lúc nãy tại sao ngươi lại nói chiến tranh cũng là một loại thúc đẩy thế giới phát triển? - Nagato nói.

Lý Thiên Ngọc nhún nhún vai bĩu môi nói:

- Không đúng sao? Chiến tranh cũng là một loại cạnh tranh, mà khi đã có sự cạnh tranh giữa người với người, quốc gia với quốc gia hay các làng với nhau, như vậy họ sẽ phải chú tâm hơn, từ đó xúc tiến phát triển.

- Mà cái ngươi gọi là hòa bình nói cho cùng cũng chỉ là một loại giả tạo hòa bình, ngươi muốn trở thành thần thống trị cái thế giới này, trở thành một loại vũ khí duy nhất, khi các quốc gia, các làng gây chiến, ngươi xen tay vào dạy cho họ cái gọi là “cảm nhận nỗi đau” rồi để cho họ chấm dứt chiến tranh, sau đó cứ lặp đi lặp lại như vậy, khiến họ khiếp sợ cuối cùng không dám gây chiến, nghe thì có vẻ hợp lý…

- Thế sao ngươi… - Nagato vội nói.

Lý Thiên Ngọc xua tay nói tiếp:

- Từ từ đã, nghe hết đi, ta nói “có vẻ” hợp lý chỉ là vì nếu mới nghe thì cái lý tưởng của ngươi khá hay, nhưng để ta phân tích cho ngươi thấy ngươi ngu ngốc ở chỗ nào…

- Ngươi…!!! - Konan tức giận.

Cô nàng liền chuẩn bị ra tay dạy cho hắn một bài học, nhưng bị Nagato cản lại, hắn nói:

- Bình tĩnh đi Konan, nghe hắn nói hết, rồi quyết định sau.

Lý Thiên Ngọc vẫn thản nhiên, ngoài ra trên môi còn nở nụ cười khinh miệt, muốn ra tay với hắn sao, không nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng chứ!? Hắn cũng nói tiếp:

- Theo như kế hoạch của ngươi, như vậy ta có thể hiểu ngươi là lấy sức một người tức là ngươi, muốn siêu việt tất cả trở thành kẻ thống trị từ đó điều khiển thế giới theo cách ngươi muốn, nhưng ngươi hẳn cũng nhận thức được bản thân là không thể giống như lục đạo mạnh mẽ như vậy, cho nên ngươi mới sáng lập Akatsuki đồng thời lợi dụng đám vĩ thú để bù đắp.

- Thu thập chín con vĩ thú và phong ấn vào trong ngoại đạo ma tượng cuối cùng trở thành thập vĩ, sau đó dùng thập vĩ uy hiếp ngũ đại quốc và tiêu diệt một đám ninja và làng ninja đối lập.

- Nhưng cái kế hoạch đó ngươi không tính đến việc, bản thân ngươi cũng chỉ một con cờ, một con tốt không hơn không kém, cuối cùng tất cả những gì ngươi làm chỉ là làm giá y cho người khác.

- Ta? Giá y? - Nagato kinh ngạc.

Konan cũng không ngoại lệ, nhưng vẫn tự chủ im lặng tiếp tục nghe hắn nói tiếp:

- Phải, ngươi có biết con mắt Rinnegan của ngươi là từ đâu mà có sao?

- Là tự nhiên mà có, sinh ra ta đã có Rinnegan… - Nagato đáp rất trôi chảy.

- Ngu ngốc…! - Lý Thiên Ngọc lắc đầu khinh bỉ.

- Ngươi có biết, con mắt của ngươi là người khác đưa cho nhằm giúp hắn thực hiện kế hoạch hay không? - Lý Thiên Ngọc vặn hỏi.

- Không thể nào, ngoài ta ra không thể có người khác ngoài lục đạo có được nhãn thuật này. - Nagato lắc đầu biểu thị không tin nói.

- Sai, chính xác thì ngoài lục đạo Hagoromo Ootsutsuki ra thì còn một người đã thức tỉnh được nhãn thuật này, chính là Uchiha Madara. - Lý Thiên Ngọc giơ lên ngón tay lắc lắc nói.

- Uchiha Madara… - Nagato lẩm bẩm nói.

- Chắc ngươi cũng đã gặp được hắn khi bắt đầu thành lập Akatsuki đi, hắn lúc đó đeo mặt nạ tên gọi là Tobi, nhưng đáng tiếc phải nói một điều, Madara đó cũng chỉ là hàng nhái thôi. - Lý Thiên Ngọc nhếch môi.

- Ta nghĩ ngươi cũng nghĩ đến, ai là người vạch ra cho ngươi ý tưởng thành lập Akatsuki…

- Khi ngươi thu thập được chín con vĩ thú, hắn sẽ tước đoạt lại con mắt Rinnegan của ngươi trở thành jinchuriki của thập vĩ sau đó tiến tới cấp bậc của lục đạo chân chính.

- Hơn nữa, điều ta muốn nói cái hòa bình mà xây dựng trên đau khổ của người khác thì mãi mãi không phải hòa bình thực sự, khi ngươi áp bức người khác thì đến một lúc nào đó, họ sẽ đứng lên chống lại ngươi.

- Cho dù ngươi có làm được đi, nhưng khi ngươi chết, mọi chuyện lại trở về khởi điểm như lúc ban đầu, mà cơ thể ngươi, liệu còn sống được bao nhiêu lâu!?

Nagato và Konan cả kinh, mặc dù điều mà Lý Thiên Ngọc nói rất có logic nhưng hắn chính là không thể tin được, tên đeo mặt nạ Tobi luôn đùa bỡn với mình và các thành viên trong nhóm lại là người thiết đặt một trận thiên đại âm mưu như vậy…

Đang lúc cả hai đang kinh ngạc, Lý Thiên Ngọc lại tiếp tục quăng ra một quả bom tấn:

- À, mà chưa hết đâu, để mà nói sâu hơn nữa thì Tobi cũng giống ngươi, hắn cũng là một con cờ, là một con cờ ẩn giấu cho sự hồi sinh của Uchiha Madara thật sự…

- Cái gì…!!!! - Nagato và Konan bật thốt lên kinh ngạc.

Nhìn biểu lộ của hai người, Lý Thiên Ngọc trong lòng liền mọc lên một chút ác thú vị, hắn nói tiếp:

- Nhìn hai người các ngươi kinh ngạc như thế, vậy để ta nói tiếp cho hết đi, ngươi là quân cờ trong tay Tobi, Tobi lại là quân cờ trong tay Uchiha Madara, ngươi tưởng rằng trùm cuối chính là Madara?

- Sai, Madara cũng chỉ là một quân cờ không hơn không kém!!! - Lý Thiên Ngọc lại nói.

Hai người càng nghe càng chấn kinh, không nghĩ đến chỉ từ sự việc của bản thân lại liên lụy ra một cái liên hoàn kế, Lý Thiên Ngọc mang tới cho Nagato và Konan hết kinh ngạc này cho tới kinh ngạc khác.

- Vậy, cuối cùng ai là người đánh cờ? - Nagato vội hỏi.

Thực ra Nagato chỉ là tò mò, chứ hoàn toàn không tin sự việc lại phức tạp như những gì Lý Thiên Ngọc nói, đến bản thân Konan cũng không tin chứ đừng nói đến hắn.

- Người đánh cờ chính là Hắc Zetsu, hay chính là một tia ý chí của Ootsutsuki Kaguya, mẹ của lục đạo tiên nhân. - Lý Thiên Ngọc nói.

- Tia ý chí này đã kết hợp với bạch Zetsu, nạn nhân của cấm thuật Tsukuyomi vĩnh cửu mà trước đây Kaguya thực hiện mà biến thành, hắc bạch Zetsu gọi tắt là Zetsu, đối với tên này chắc ngươi cũng không lạ gì rồi.

Nói xong liền khoanh tay thản nhiên chờ hai người ngẫm nghĩ tiêu hóa thông tin, hay chỉ đơn giản là một câu chuyện được tưởng tượng ra, Nagato và Konan nghĩ như thế nào, Lý Thiên Ngọc hoàn toàn không biết, mà hắn cũng không cần biết, hắn nói ra cho hai người chỉ là để hai người chết minh bạch một chút thôi.

- Thế nào, nghĩ xong xuôi, vậy ngươi chết được rồi.

Nói xong liền nâng lên bàn tay, hai ngón tay bắt đầu lóe lên ánh sáng trắng bạc, một lưỡi kiếm chakra lôi hệ từ đầu ngón tay hắn bắn ra nhắm thẳng vào đầu Nagato.

- Nagato, cẩn thẩn…!!!

Konan hô lên sau đó thuấn thân nhanh chóng lao về phía Nagato…

- Phập…!!!

Lý Thiên Ngọc kinh ngạc không nghĩ đến…Konan, vậy mà…che cho Nagato, lưỡi kiếm chakra xuyên qua lồng ngực của nàng đồng thời đâm thủng mi tâm Nagato.

- Ộc…!!!

Konan từ miệng chảy ra một hàng máu tươi, quay đầu hướng Nagato nhìn lại, bất quá hành động vừa rồi của nàng chỉ là phí công vô ích, phải biết cơ thể máu thịt bình thường làm sao cản được lưỡi kiếm chakra của hắn chứ, cho nên Nagato chết là kết cục không thể thay đổi.

- Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng Rinnegan, đăng cấp tăng lên 1 cấp, hối đoái điểm + 50 triệu.

- Đinh! Thế giới nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có thể rời đi Naruto thế giới bất cứ lúc nào.

Kinh ngạc một chút, không nghĩ giết Nagato hoàn thành nhiệm vụ xong là hắn cũng hoàn thành thế giới nhiệm vụ, suy nghĩ một chút liền hiểu, hắn thu thập một đám vĩ thú, ngoại đạo ma tượng liền phế bỏ, thêm nữa Nagato chết, Akatsuki chỉ còn tên đánh bom cảm tử Deidara, Tobi và Konan.

Nếu không có vĩ thú và Rinnegan, Tobi hay Madara đều không dậy nổi quá nhiều sóng gió, cho nên hệ thống nhận định nhiệm vụ hoàn thành cũng đồng nghĩa với kết thúc.



Lúc này Lý Thiên Ngọc thu hồi lưỡi kiếm chakra, đi tới đỡ lấy thân hình đang đổ ập xuống Konan nói:

- Ngươi cần gì phải như vậy? Ngươi cũng nên hiểu, bản thân Nagato cũng không còn sống được bao lâu, cơ thể đã suy kiệt do lạm dụng ngoại đạo ma tượng sử dụng thuật đó.

- Nagato và Yahiko từ nhỏ đến lớn chính là chỗ dựa cho cuộc đời ta, ta yêu Yahiko, nhưng từ khi anh ấy chết, ta liền phục vụ Nagato, giúp đỡ cậu ấy thực hiện ước muốn của Yahiko…

- Ộc…Giờ hai người bọn họ đã ra đi, ta cũng không muốn cô độc sống trên cõi đời này.

Konan vừa nói miệng vừa trào ra máu tươi, Lý Thiên Ngọc trầm mặc, sau đó lôi ra một viên quý thể đan, một viên chỉ huyết hoàn, đồng thời nhét vào miệng nàng, một tay vận dung y liệu thuật, tay còn lại điểm huyệt bảo trụ tâm mạch.

Giây lát sau, vết thương liền khép kín, hắn vuốt ve khuôn mặt nàng từ tốn nói:

- Nagato và Yahiko là chỗ dựa của ngươi trước kia, vậy bây giờ ta sẽ là chỗ dựa mới của ngươi, coi như lúc nãy ngươi đã chết một lần, mạng ngươi là của ta, cho nên sau này hãy đi theo ta đi.

Konan trầm mặc, lại nhìn về phía chỗ Nagato gục xuống, sau đó mới quay lại nhìn hắn gật nhẹ đầu một cái coi như đồng ý, tính cách lãnh tĩnh của nàng hắn cũng không lạ.

Vì là vừa mới bị thương kèm theo mất máu, cho nên thân thể nàng chính là đang dựa vào người hắn, Lý Thiên Ngọc đứng lên dìu nàng đi ra phía ngoài, đống thời thi triển thổ độn, bắt đầu “xây mộ” cho Nagato.

____________________

p/s: Do "văn" hơi nghèo nàn, mặc dù có ý tưởng nhưng khi viết ra thì đôi khi không được như mong muốn, không diễn tả được hết cái ý mà tác muốn truyền tải, cho nên thành ra nghĩ thì hay mà viết thì hơi dở, các bạn thông cảm, dần dần sẽ cải thiện hơn @[email protected]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.