Mở ra hầu hết chức nghiệp, Lý Thiên Ngọc lúc này khá hài lòng rời đi Đồ thư quán, tiếp đó hắn lại ghé qua tiệm thuốc thu mua một đống thảo dược, một bộ ngân châm, một bộ nồi sắc thuốc, một chiếc cối dùng để tán thuốc, một loạt bình sứ và một chiếc lô đỉnh.
Hắn rời đi tiệm thuốc liền tìm chỗ không người sau đó liền nhét hết vào trong sáng thần không gian rồi nhanh chóng trở về phòng trọ.
Về đến phòng trọ, Lý Thiên Ngọc liền lôi tất cả ra, tiếp đó hắn liền dựa theo ký ức y dược được hệ thống nhét vào trong óc, bắt đầu dùng cối tán tán thuốc thành bột.
Đầu tiên hắn muốn chế tạo một ít thuốc cầm máu do ngoại thương, nội thương,...từng cây thảo dược liền bị hắn nghiền, tán nhỏ thành bột sau đó trộn thêm mật ong theo một liều lượng cố định sau đó bỏ vào trong lô đỉnh.
Mật ong có rất nhiều tác dụng, đặc biệt kể đến thứ nhất là mùi vị thơm ngọt dễ uống, thứ hai có tác dụng cầm máu, thứ ba kháng khuẩn, tăng sức đề kháng của cơ thể, sử dụng làm chất kết dính là tốt nhất do đó Lý Thiên Ngọc liền chọn mật ong.
Lý Thiên Ngọc cũng không dựa trên một phương thuốc cố định nào mà căn cứ theo dược tính của thảo dược và tri thức trong não tự sáng tạo ra phương thuốc của chính mình. Y sư cấp 5 mà không làm được điều này thì cũng quá vô dụng.
Làm tốt các công đoạn, Lý Thiên Ngọc dựa theo phương thức chế tạo đan dược bắt đầu bỏ trong lô đỉnh, còn trong hệ thống thương thành hình chiếc lô trong chức năng dung lô cũng hiện lên nút luyện chế, hắn liền kích điểm, bên ngoài chiếc lô đỉnh hắn mua thì đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không biết từ đâu ra, khoảng chưa đến 5 giấy, thanh tiến độ luyện chế đã đầy, hệ thống cũng thông báo:
- Đinh! Ký chủ thành công chế tạo cầm máu dược hoàn đẳng cấp đạt đến phàm cấp cao cấp mời đặt tên!
- Dược hoàn này có tác dụng cầm máu, đơn giản một chút liền gọi là 《Chỉ huyết hoàn》!
- Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận được Chỉ huyết hoàn x30.
- Đinh! Đan sư chức nghiệp Tiến độ độ + 1%
Lý Thiên Ngọc vội lôi ra một chiếc bình sứ, bỏ 30 viên Chỉ huyết hoàn vào trong liền đậy nắp bình.
Cũng phải nói hệ thống vẫn đúng là hệ thống, nếu hắn luyện thì không thể nào chất đan lại có thể hoàn mỹ hơn nữa xuất lô tận 30 viên được, tối đa hắn lúc này luyện cùng lắm ra trung phẩm đan dược, số lượng chỉ được hai mươi viên, ta vẫn còn thật kém cỏi còn cần cố gắng nhiều a!
Lý Thiên Ngọc cũng không biết rằng mặc dù hắn là y sư cấp 5, luyện đan sư cấp 3 đi nữa, luyện được 20 viên lần đầu tiên đã là một thành tích quá kinh khủng rồi, người khác tay trình độ y thuật và luyện đan đồng cấp dù cho quanh năm luyện đan cũng chỉ tối đa ra lò 15 viên thôi.
Vậy mà tên khốn này còn than ngắn thở dài, người khác nghe thấy chắc muốn hộc máu chỉ mũi hắn mà nói rằng " ngươi mà còn kém thì chúng ta chắc quanh năm sống trên thân cẩu cmn rồi!"
Hắn cũng phát hiện ra, thì ra một đống công đoạn nãy giờ hắn làm quả thực là vô nghĩa a, hóa ra chỉ cần bỏ dược liệu vào trong lô đỉnh, tự hắn viết ra đan phương giao nộp hệ thống rồi kích điểm luyện chế là xong a, chứ đâu như hắn hết tán rồi nghiền, trộn, thật mất thời gian.
Tự giễu bản thân một phen, mình đúng là đồ nhà quê hai lúa một phen.
Cũng không vì thế mà dừng tay, kế tiếp hắn thông minh hơn, viết sẵn một bản đan phương, chọn lựa dược thảo, lại bỏ vào lô, lần này không phải dược hoàn có tác dụng cầm máu mà là một loại có tác dụng trị nội thương.
Hắn cũng khá chú trọng dược tính loại dược hoàn này vì hiện tại trong thế giới võ hiệp người tranh ta đấu, người trong giang hồ vận dụng nội công đánh ra các loại võ học còn sử dụng binh khí thì chủ yếu chỉ là ngoại thương hắn sử dụng dược hoàn cầm máu là quá đủ rồi, chân tay cụt thì hiện giờ hắn chẳng có cách nào khiến người ta mọc được ra nên không bàn, thế nên dược hoàn chữa trị nội thương quan trọng hơn.
Tuy Lý Thiên Ngọc hắn thì cũng chẳng mấy cần đến đan dược trừ mấy loại dùng cầm máu, tăng công lực hoặc giải độc, thì các loại đan dược trị nội thương, bồi bổ huyết khí, chữa bệnh có tác dụng rất ít đối với hắn, rơi vào những trường hợp như vậy thì uống một bình máu là ok, đan dược còn không bằng.
Tất nhiên hắn tuy không cần nhưng chẳng may muốn cứu ai đó nhưng lại chẳng có thuốc trong người vậy thì cứu làm sao a!? Vì vậy mặc dù không cần nhưng hắn vẫn chế tạo, làm gì cũng đề phòng một tay mới là vương đạo, cẩn thận chạy được vạn năm thuyền a!
Quay lại với Lý Thiên Ngọc lúc này đã qua hơn 10 giây, hắn lại nhận được hệ thống thông báo:
- Đinh! Ký chủ thành công chế tạo đan dược có tác dụng chữa trị nội thương đẳng cấp hoàng cấp hạ phẩm mời đặt tên!
- Lần này bỏ vào khá nhiều dược liệu, trong đó có rất nhiều dược liệu quý hiếm mà lại có tác dụng chữa trị nội thương, không bằng gọi là 《Quý thể đan》 đi.
- Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận được Quý thể đan x20.
- Đinh! Đan sư chức nghiệp Tiến độ độ + 1%
Lại bỏ vào bình sứ sau đó phong kín, Lý Thiên Ngọc thở ra một hơi, tổng cộng hai lần luyện đan làm hắn mất rất ít thời gian, nhưng tâm tình hắn thì cũng căng thẳng chút chút.
Hắn cũng để ý Quý thể đan đẳng cấp liền đạt tới hoàng cấp, hơn hẳn Chỉ huyết hoàn, thế nhưng thời gian luyện chế lâu hơn đến Chỉ huyết hoàn, tuy hiện giờ hoàng cấp đan dược hắn chỉ dùng có 10 giây nhưng về sau luyện Thiên cấp, Thánh cấp, Chí tôn cấp đan dược lại cần bao lâu, đôi khi luyện đan để cứu người, dành giật từng giây, chậm một chút thì người cần cứu đi bán muối rồi.
Không biết sau này hai loại hình chức nghiệp tăng lên đẳng cấp, luyện đan dược cấp cao thời gian rút ngắn đi được bao nhiêu, có thể đạt tới 5 giây lượng sản là lý tưởng cmn nhất nha!
Chỉ tự YY một hồi cho thỏa mãn lòng tham nhỏ bé của mình một chút hắn lại tiếp tục luyện.
Lý Thiên Ngọc luyện đan tới tận buổi chiều, đến khi hết sạch dược liệu, chỉ thấy lúc này đây hắn đã luyện được thêm 490 viên Chỉ huyết hoàn, 240 viên Quý Thể đan và 200 viên Giải độc hoàn, đây cũng là loại đan dược thứ 3 mà hắn căn cứ độc tính của tới hơn 100 các loại độc dược như hạc đỉnh hồng, băng phiến, thủy ngân,mông hãn dược, mê dược,...vân vân chế tạo ra, đẳng cấp cũng không thấp, Hoàng cấp hạ phẩm a.
Cất kỹ 3 loại bình sứ vào rương chứa đồ, thực ra Lý Thiên Ngọc rất ít sử dụng rương chứa đồ, hắn có sáng thần không gian, bỏ thứ gì vào chẳng được, tuy nhiên vài thứ như công pháp, võ công bí tịch, đan dược, trang bị thì hắn ưu tiên cất giữ vào rương chứa đồ để dễ dàng kiểm tra lẫn lấy ra hơn.
Ngoài ra rương chứa đồ thời gian trong đó là bất động, bỏ thức ăn còn nóng hay đan dược vào đó liền không sợ bị biến chất, cũng có chỗ tiện nghi hơn sáng thần không gian.
Lý Thiên Ngọc lúc này đi xuống đại sảnh quán trọ, hắn dự định sử dụng nhà bếp của quán trọ này tự làm cho mình một bàn thức ăn hương vị Việt Nam, dù sao hắn cũng là người Việt Nam hương vị món ăn quê nhà vẫn đặc biệt có khẩu vị a.
Vừa vào bếp, hắn liền đảo quanh một đống nguyên liệu, xem xét một hồi hắn liền động thủ, chỉ khoảng 30 phút sau, một bàn thức ăn mang hương vị đặc trưng của Việt Nam liền hiện ra trước mặt.
Nào là nem cua bể, nem rán, bánh xèo, chả cá, cá hấp tương, nộm hoa chuối,....một niêu cơm, và một bát canh mọc.
Lý Thiên Ngọc lúc này nhìn một bàn tác phẩm do chính tay mình làm ra liền cao hứng gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên khẽ nói: "Lâu rồi mới vào bếp nhưng ca tay nghề không giảm sút mà còn càng ngày càng cao a!".
Hắn cũng thu được về 18% tiến độ, còn gì mà không vừa lòng đây!?
- Tiểu nhị ca mang cho ta một bình rượu ngon nhất lên đây. - Lý Thiên Ngọc cũng thuận tiện quay sang bảo tiểu nhị một câu.
- Dạ dạ! Có ngay khách quan! - Tên tiểu nhị lúc này chuyển từ trạng thái mắt chữ a mồm chữ o về bình thường sau đó vội vàng nói.
Cả đại sảnh quán trọ lúc này cũng không ít người nhưng đều rơi vào trạng thái kinh ngạc, có người thì thẫn thờ nhìn bàn thức ăn, có người thì vừa quay về phía Lý Thiên Ngọc vừa nuốt một ngụm nước miếng, phải nói lúc này các bàn xung quanh đều bị hương vị bàn thức ăn của Lý Thiên Ngọc đè ép.
Không thể nói tay nghề trù sư quán trọ này kém, dù sao đây cũng là quán trọ tốt nhất cả tòa thành này nhưng đứng trước Lý Thiên Ngọc lúc này tựa như mua búa trước cửa Lỗ Ban, nghịch đao trước mặt Quan Công vậy.
Lúc này, Lý Thiên Ngọc thì sảng khoái rồi, lâu lắm mới được nếm hương vị quê hương nên hắn ăn như thằng chết đói năm 45 vậy, vừa ăn một miếng lại uống một ngụm, tâm lý hắn lúc này thật thỏa mãn a!
Nhưng các bàn xung quanh đâu này!? tình cảnh thì trái ngược một trời một vực, có tên vừa ăn mũi vừa hít lấy hít để, có tên thì bỏ qua luôn bàn thức ăn mà chăm chú nhìn hắn, có tên thì nhìn bàn thức ăn của mình vừa ăn mà cảm thấy như nhai sạn, đến chán chẳng buồn ăn.